Vốn cậu định gọi Chúc Nhan về để chuẩn bị cho lần tranh đoạt này, nhưng đã nhiều năm rồi Cố Lổ và Chúc Nhan vẫn biệt vô âm tín. Lúc này trong tay Lạc Kỳ chỉ còn vài người đủ khả năng cạnh tranh với Thông Thiên Cung. Nếu tính ra thì Long Hoành có cơ hội lớn nhất nhưng với thân phận Chân Long của hắn thì không quá thích hợp, cậu còn muốn để hắn hành động tự do cho những lần tới.
Đứng sau Long Hoành thì Độc Cô Ngạn có cơ hội nhất nhưng hắn vẫn chưa về. Suy nghĩ một hồi Lạc Kỳ cũng phải ghi tên năm người.
Lã Vô Cực, người này chịu ơn Lạc Kỳ nên cho dù trở thành Nguyệt Sứ thì cũng sẽ không đối nghịch cậu, nhưng cậu thật sự không muốn có vậy.
Hạo Thiên Thượng Quan có một gia tộc lớn nên cũng khó khống chế.
Còn lại Hắc Bạch Quỷ Kiếm, Tĩnh Xuyên, Nam Cung Lạc và Thanh Trù cơ hội cạnh tranh là rất khó, vì họ cũng không phải là đỉnh tiêm thiên tài.
Bóp bóp trán suy nghĩ, vốn định đặt bút ghi tiếp ba tên khác thì đột nhiên bên ngoài thông báo Cô lổ đã trở lại.
Buông bút ra đi xem hắn, nhưng Lạc Kỳ lại thất vọng một hồi. Chỉ có Cô Lổ trở về, Chúc Nhan lại không thấy đâu.
"Nguyệt Sứ đại nhân yên tâm, Chúc Nhan đại nhân rất khỏe, chỉ là hiện tại không thể trở về được" Cô Lổ theo sau Lạc Kỳ miệng cứ toe toét cười.
"Vì sao?" Lạc Kỳ khó hiểu hỏi.
"Vì tộc của bọn họ vừa mới trải qua một trận chiến a" Cô Lỗ nhanh miệng trả lời.
Không ngờ mấy trăm năm trước cả Chúc Thủy Điểu và Bạch Phượng tộc đều tìm ra một cổ địa. Vì cổ địa này mà hai tộc đã bộc phát một trận huyết chiến, lôi kéo theo rất nhiều điểu tộc khác.
Lúc đầu cũng chỉ là vài tộc hảo hữu giúp đỡ nhau nhưng càng về sau trận chiến càng trở nên ác liệt.
Bạch Phượng không chỉ mời tới Hắc Phượng, Thanh Loan,... Mà sau này Băng Hoàng và Hỏa Hoàng của Phượng Hoàng Tộc cũng hiện thân. Bên Chúc Thủy Điểu cũng không chịu thua kém, mời đến Kim Sí Đại Bằng, Cửu U Tước...về sau đến Côn Bằng Lão Tổ cũng xuất hiện.
Vốn trận chiến lớn như vậy thì Chúc Nhan có cũng được, không có cũng chẳng sao nhưng Chúc Thủy Điểu nhất quyết phải mang hắn về vì chỉ có hắn mới liên lạc được với Thiên Không Hoàng Điểu.
Trái với Chúc Thủy Điểu quanh năm sống dưới nước thì Thiên Không Hoàng Điểu lại sống trên chín tầng mây.
Đây là một cổ tộc đàn của đại lục, dù rất ít thành viên nhưng đến cả Phượng Hoàng và Côn Bằng tộc cũng không dám đắc tội.
Long, Phượng được xem là đỉnh cấp tộc đàn nhưng không ai kêu họ là cổ tộc đàn cả. Vì từ Cổ này phải được xuất phát từ niên đại sơ khai, khi đó Vĩnh Hằng Đại Lục chỉ vừa khai mở. Bọn họ đều có thời kỳ nắm giữ toàn bộ đại lục, nhưng không biết vì sao theo một thời gian đều tự động mai danh ẩn tích.
Lạc Kỳ có nghe nói đến Bát Đại Cổ Tộc, nhưng tư liệu về họ rất ít nên cậu cũng không biết bao nhiêu. Không ngờ Chúc Nhan lại có quan hệ với Thiên Không Hoàng Điểu.
Cũng nhờ Thiên Không Hoàng Điểu ra mặt mà Chúc Thủy Điểu mới thắng được Bạch Phượng Tộc một đầu, cưỡng ép bọn họ rời đi. Bây giờ Chúc Nhan đang ở cổ địa hấp thu tinh hoa, không thể rời đi.
"Xem ra ngươi cũng đã được một hồi tạo hóa lớn" Lạc Kỳ nhìn Cô Lỗ đánh giá.
"Hì hì, cũng nhờ ân đức của Nguyệt Sứ Đại Nhân, ta mới được như ngày hôm nay a" nói rồi hắn bung ra tu vi của mình, vậy mà đã đến Vạn Thế Trung Kỳ.
"Phong Linh Trùng tộc của ta có một vị tổ tiên ngày xưa theo Thiên Không Hoàng Điểu đông chinh, bắc chiến. Vốn ta nghĩ đây chỉ là truyền thuyết, nhưng không ngờ lại là thật. Ngày đó có một vị đại nhân của Thiên Không Hoàng Tộc đã giúp ta tịnh hóa huyết mạch, vì vậy tu vi mới tăng lên a" Cô Lổ cảm khái kể.
Đúng là thế sự vô thường, chuyện như vậy cũng có thể xảy ra a.
"Được rồi, nếu ngươi đã về ta sẽ giao cho ngươi một nhiệm vụ tiếp theo"
Sau hôm đó Lạc Kỳ tuyên bố Âm Sát Cung tổ chức một cuộc tranh tài, tranh giành hai vé tham dự Nguyệt Sứ Chiến.
Đúng vậy, vốn là ba vé nhưng nay chỉ còn hai, vì Cô Lỗ đã được Lạc Kỳ chọn.
Sau một hồi chiến đấu, hai người cuối cùng đã được chọn ra, rất tiếc đám Tĩnh Xuyên, Thanh Trù đều thất bại. Hai người chiến thắng, một là ngày trước đến từ Thanh Nhãn Cung tên Lung Nguyệt, một vừa mới gia nhập tên là Huỳnh Hoặc.
"Các ngươi làm rất tốt, sau này bất kỳ ai thành công trở thành Nguyệt Sứ ta đều rất vui mừng, hy vọng mọi người đều là minh hữu tốt" nói vài lời khích lệ, Lạc Kỳ nâng ly chúc mừng.
"Đa tạ Nguyệt Sứ đại nhân" bốn người đều nói câu này, chỉ riêng Cô Lỗ hô lên "nguyện trung thành với Nguyệt Sứ đại nhân".
Hai câu trả lời khác nhau, kết quả cũng sẽ khác nhau. Lạc Kỳ hài lòng nhìn Cô Lỗ một cái, khẻ cười.Bên Âm Sát Cung vừa tuyển chọn xong năm người dự Nguyệt Sứ Chiến thì bên kia Thông Thiên và Thiết Côn cũng vừa chiến xong.
Gác đầu lên cánh tay Thiết Côn, Thông Thiên để mặc hắn xoa mặt mình.
"Bên phía Lạc Kỳ, ngươi thấy thế nào?" Thiết Côn chợt hỏi.
Trầm ngâm một chút, Thông Thiên đẩy bàn tay hắn ra.
"Ta đã lợi dụng lúc bọn hắn thiếu người để ra tay, nhưng không ngờ hắn lại quyết định để những kẻ mới tham dự"
"Ngươi yên tâm đi, năm kẻ của Âm Sát Cung ngoài Lã Vô Cực và Hạo Thiên Thượng Quan ra thì ba kẻ còn lại đều không đáng để tâm" Thông Thiên vẫn rất tự tin.
"Lạc Kỳ đã muốn phản bội ngươi, chúng ta có nên..." lúc này giọng của Thiết Côn đã đầy sát khi, nhưng Thông Thiên đã lắc đầu.
"Ngay từ đầu hắn với ta chỉ là cùng một chiến tuyến, bây giờ cũng chỉ còn lại hắn và ta đủ sức cạnh tranh nhau, nên đối đầu nhau cũng là bình thường"
"Nếu ngươi muốn vẫn có thể âm thầm gϊếŧ hắn, sao ngươi không ra tay" Thiết Côn không hiểu tại sao Thông Thiên lại đánh giá cao Lạc Kỳ như vậy.
"Ngươi sai rồi, ta nghi ngờ hắn có thể nhìn thấy Vận Mệnh như ta"
"Không thể nào?" Thiết Côn bật ngồi dậy xô Thông Thiên qua một bên.
Trừng Thiết Côn một cái, Thông Thiên cũng ngồi lên theo.
"Ngươi nhớ Thần Thông của hắn không, Thiên La Gián - Mặc Liên Nộ. Chữ Thiên La này, không phải ẩn chứa Vận Mệnh bên trong sao. Ta chưa bao giờ xem thấu số mệnh của hắn, ngươi đừng manh động"
Lạc Kỳ không hề biết Thông Thiên và Thiết Côn có suy nghĩ và âm mưu gì. Cậu đáng lẻ sẽ không để những người mới gia nhập vào cung mình đi tranh đấu đâu, nhưng Cô Lỗ đã làm cho cậu thây đổi quyết định.
Một tháng sau, hai mươi lăm thí sinh và rất nhiều Trưởng Lão, Thái Thượng Trưởng Lão, Tông Chủ đều có mặt tại Mục Thần Giới xem một Tân Nguyệt Sứ nữa sinh ra.
Ngồi trên ghế Lạc Kỳ nhẹ uống một ngụm trà, nhìn xuống hai mươi lăm thí sinh bên dưới.
"Nhìn Âm Sát Nguyệt Sứ rất thoải mái, xem ra rất tự tin" ngồi kế bên, đột nhiên Thiết Côn hỏi với giọng điệu rất khıêυ khí©h.
"Ngươi không tự tin vào bản thân mình sao?" Lạc Kỳ hỏi ngược lại, cậu chưa bao giờ để kẻ này vào mắt.
Bị hỏi ngược như vậy, trong nhất thời Thiết Côn không biết trả lời như thế nào, phải nhờ đến Thông Thiên bên cạnh giải vây cho mình.
"Ai đoạt thành công cũng là việc vui của tông môn, hai ngươi đừng làm mất hòa khí đôi bên"
Lúc này bên dưới hai mươi lăm thí sinh đã đi vào lôi đài.
Lần thi đấu này rất đơn giản, ai lấy được Nguyệt Sứ Lệnh trên cao đó sẽ là người chiến thắng.
hai mươi lăm người hừng hực khí thế, khi tiếng hô "bắt đầu" vừa vang lên thì đã xông vào nhau loạn chiến.
Có thể thấy năm người của Thông Thiên Cung chiến lực mạnh hơn hẳn, đến Lã Vô Cực đều phải cố gắng chống đỡ. Tinh Thần Kiếm tuy uy lực nhưng lúc này đã bị một thiếu nữ bên phía Thông Thiên Cung ngăn cản, cô ta cũng chủ tu Tinh Thần.
Vốn Thiết Côn muốn cười cợt nhưng chợt thấy Hạo Thiên Thường Quan liên tiếp đánh nổ hai tên của cung mình, thì khuôn miệng đã trở nên méo xẹo.
"Các ngươi cứ đánh ta đi lấy Nguyệt Sứ Lệnh đây, haha" trong đám người, một kẻ thân pháp nhanh nhẹ ha hả cười lớn.
"Cửu Tiêu Quy Nhất" hắn chỉ đạp nhẹ một cái đã bay thẳng về phía lệnh bài.
"Chặn Phục Thiên lại" dù những người khác phản ứng kịp nhưng cũng không thể ngăn cản.
Liếc thấy mặt của Thông Thiên và Thiết Côn hiện lên sự hài lòng, Lạc Kỳ khẻ nhếch môi cười.
Cùng lúc đó một thân ảnh nho nhỏ đã xuất hiện trước mặt Phục Thiên.
"Tàn Phong Toái Chưởng" chỉ là một đạo gió thổi nhưng khi đánh vào Phục Thiên thì như ngàn vạn cân nặng. Bị đánh bất ngờ nhưng hắn cũng kịp đạp một chân bay trở lại.
"Hồi Thiên Ấn" một chưởng ấn mang theo sự ảo diệu của thiên địa đã đánh ra.
"Bùm..." một tiếng nổ vang trời nhưng sau đó thân ảnh nho nhỏ lại xuất hiện.
"Phong Lộng Quyền, ầm...ầm..." hai quyền mạnh mẻ đánh tới, nó nhanh đến nổi Phục Thiên không thể né được.
"Có kẻ nhanh đến vậy sao?" trước khi ngã xuống Phục Thiên chỉ nghĩ được vậy.
Nắm trong tay Nguyệt Sứ Lênh, Cô Lỗ vui vẻ đạp không bay khắp lôi đài. Bên dưới các tuyển thủ chỉ có thể ngước nhìn, có kẻ tiếc nuối, có kẻ không cam tâm nhưng mặt của Thông Thiên và Thiết Côn là đáng sợ nhất.
Dù có nằm mơ hai người cũng không nghĩ ra kết quả này.
"Lạc Kỳ, là ngươi lấp đi Thiên Đạo" Thông Thiên cố nhịn cơn phẩn nộ của mình lại mà hỏi. Hắn đã tính đi, tính lại nhiều lần cũng không tính ra Cô Lỗ lại chiến thắng, tất cả chỉ có thể quy về Lạc Kỳ.
"Ta có sao? Ha ha" Lạc Kỳ không trực tiếp trả lời, chỉ cười lớn đứng lên.
Tiếng cười của cậu rơi vào tai hai người như là lời khıêυ khí©h.
"Ta đã sai khi để ngươi lại" Thông Thiên vịn tay ghế nhìn bóng lưng Lạc Kỳ khẻ nói. Hắn tự nhận thông minh hơn người, nhưng không ngờ lại thất bại trong tay Lạc Kỳ. Chưa bao giờ Lạc Kỳ để cho hắn điều khiển nhưng hắn đã bị cậu tính kế suốt thời gian qua. Hắn vì cậu bảo vệ Âm Sát Cung, vì cậu mà đối nghịch Thanh Nhãn để rồi nhận ra mình mới là con cờ trong tay kẻ khác.
"Không, ngươi làm đúng đấy chứ. Nếu ngày đó ta chết thì ngươi cũng sẽ không còn ngồi ở đây, sẽ không thể hướng tới ngôi vị Tông Chủ kia"
Nghe Lạc Kỳ nói Thông Thiên càng nhìn cậu không rời mắt. "Ngôi vị Tông Chủ kia", cậu nói vậy là sao, chẳng lẻ cậu đối đầu hắn không phải vì cạnh tranh ngôi vị Tông Chủ. Càng lúc hắn thấy Lạc Kỳ càng khó hiểu, cũng càng đáng sợ.