Chương 56: Trường Thiên Diệt Quan

Một lổ hỏng đã quá đủ để xé tan một đại trận. Dù có cố như thế nào thì Trường Thiên Đạo Quan vẫn không thể bảo trì đại trận được nữa.

"Ầm..." từ lổ hỏng đó, quân đoàn tam tông đã đánh thẳng vào Trường Thiên Thành.

Lúc này hai mắt của Quan Chủ đã đỏ ngầu khi nhìn cảnh đệ tử mình dần dần bị gϊếŧ chết.

"Các ngươi phải trả giá" ông ta phẩn nộ gào lên.

Trong lúc đó ngay giữa Đạo Quan một vầng sáng màu vàng lóe lên, một thanh kiếm đã bay về tay Quan Chủ.

"Lui lại, là Trường Thiên Kiếm"

Trường Thiên Kiếm, chấn Quan chi bảo của Trường Thiên Đạo Quan. Cho dù Quan Chủ tu vi chỉ Đồng Nguyên Trung Kỳ, nhưng khi nắm thanh kiếm này trong tay thì sẽ có thể đấu một trận với Hậu Kỳ.

Lạc Kỳ đã biết trước việc này nên khi chiến đấu cũng đứng ở một nơi xa xa, nếu có chuyện ngoài ý muốn cũng có thể thoát đi được.

Bắt Trường Thiên Kiếm trong tay, Quan Chủ điên cuồng chém về phía địch thủ. Đúng là quá khủng khϊếp, mười vị Đồng Nguyên bên tam tông đều không dám chính diện đối chiến.

Một luồng kiếm khí chém tới, ở xa xa Lạc Kỳ thấy rỏ ràng Bá Đao Nguyệt Sứ bị chém phân thành hai mãnh.

Nếu không phải vì hắn tranh công háo thắng đi trước thì cũng sẽ không phải chịu kết cục này.

Còn ở một gốc xa hơn, Lạc Kỳ hơi nhíu mày khi thấy Thông Thiên và Thiết Côn đứng chung. Bọn họ chiến đấu rất ăn ý, từng cái liếc mắt đều hiểu nhau.

"Chết..." đột nhiên sau lưng Lạc Kỳ một đạo kiếm khí chém tới, may mắn là cậu né kịp nên chỉ rách một phần vạt áo.

Lấy lại sự phân tâm, Lạc Kỳ nhanh như thiểm điện chém chết hắn.

Đang chiến đấu với Quan Chủ, Thương Khung Tông Chủ càng lúc càng thấy lo lắng, nên vội truyền âm hỏi Lạc Kỳ "bao giờ cứu viện đến". Nhưng hắn chỉ nhận được một câu " sắp rồi"

Sắp? Không rỏ ràng như vậy thì biết là khi nào. Nhưng đột nhiên hai mắt hắn sáng lên, sau đó hắn cùng ba vị Thái Thượng chỉ du đấu và luôn tạo một khoảng cách an toàn.

Dù câm ghét Thần Tông, nhưng Quan Chủ không thể cứ đuổi theo bốn người mãi được, nên đã trọn đối thủ là người của hai tông kia.

Một khoảng thời gian sau chém gϊếŧ vẫn như vậy điên cuồng. Một tên Đồng Nguyên của Quỷ Môn Quan đã chết, không lâu sau một tên của Yểm Mộng Cốc cũng lìa đời.

Thấy cuộc chiến đã sắp kết thúc, kẻ chết người bị thương, đôi bên đều tổn hại thì Lạc Kỳ mới khẻ cười.

Vẫn điên cuồng chém gϊếŧ, nhưng một kiếm này của Quan Chủ đã bị chặn lại. Một con Viêm Long hoành không xuất hiện, một chụp ép hắn văng ra xa.

Cũng không phải Quan Chủ yếu đến vậy mà vì hắn đã tiêu hao quá nhiều.

Thấy Viêm Long cứu viện, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm.

Dù Quan Chủ có mạnh hơn đi nữa nhưng lúc này cũng không địch lại Xích Hỏa.

Mấy trăm chiêu qua đi, Trường Thiên Kiếm bị cướp, hắn cũng bị Xích Hỏa ăn mất.

Xa xa nhìn cả hai chiến đấu, Lạc Kỳ tâm tư thoáng trầm lại.

Hơi thở của Địa Ngục, cậu chắc chắn Xích Hỏa không chỉ đơn thuần là một con Viêm Long.

Quan Chủ chết, Trường Thiên Đạo Quan cũng bị xóa tên. Chiến lợi phẩm đều được chia ra, nhưng không ai biết Lạc Kỳ, một kẻ có biểu hiện bình thường trong trận chiến này lại đạt được nhiều nhất, hơn nữa Trường Thiên Kiếm cũng rơi vào tay cậu.

Lúc này ở Âm Sát Cung đã qua ba tháng, Lạc Kỳ vẫn không thể hoàn toàn bắt Trường Thiên Kiếm trong tay.

Một thanh Đồng Nguyên cấp Bảo Kiếm, Kiếm Linh đã có lực lượng tự chủ chọn chủ nhân cho mình. Và tức nhiên nó không chọn Lạc Kỳ.

Nếu bình thường với Trường Thiên Kiếm, nó vẫn có thể tuyệt sát Lạc Kỳ, nhưng Kiếm Linh nó lại đang bị thương, không thể thoát thai gϊếŧ người.

"Một tên Vạn Thế Hạ Kỳ lại muốn thu phục ta, đúng là không biết lượng sức mình" Kiếm Linh vẫn rất khiêu ngạo.

"Vậy sao, nhưng ta vẫn muốn thử"

Nói rồi Lạc Kỳ xuất ra Tịch Hồn Thủ muốn tác Kiếm Linh ra, nhưng đúng là lực lượng của cậu vẫn không đủ.

"Hồn Tộc, ngươi lại là người của Hồn Tộc" Kiếm Linh nhìn Lạc Kỳ đã sợ hãi hơn.

Hồn Tộc? Một chủng tộc nào nữa ư? Lại có thứ để Lạc Kỳ phải suy nghĩ rồi.

Đem Trường Thiên Kiếm thu vào giới chỉ, Lạc Kỳ vẫn ngồi đó suy nghĩ vài chuyện. Một lúc lâu sau, cậu hạ lệnh cho Cô Lổ đi về phía đại dương, còn Độc Cô Ngạn lại đi về hướng khác mang theo một thứ.

"Hy vọng tất cả đều thành công" Lạc Kỳ mệt mỏi bóp bóp cái trán.Gần đây Thần Tông có rất nhiều việc phải xử lý, bình định các thế lực của Trường Thiên Đạo Quan, tiến đánh Hoa Nhụy Môn, thông thuơng với Tứ Yêu Vực... Nhưng tất cả đều không liên quan đến Lạc Kỳ, cậu vẫn ở tại Âm Sát Cung tu luyện.

Ngày đó tiến về Hoa Nhụy Môn, Lạc Kỳ cũng không đi. Nơi đó không có thứ cậu cần, cậu cũng không nhất thiết phải bôn ba như những người khác để đoạt tài nguyên.

Tiến đánh Hoa Nhụy Môn dể dàng hơn rất nhiều, chẳng bao lâu Trụy Tinh Vực thật sự chỉ còn Tam Đại Tông.

Rồi việc thông thương với Tứ Yêu Vực cũng rất thuận lợi. Bây giờ ở Trụy Tinh Vực cũng không bài xích Yêu Tộc như trước, ở các thành thị thường xuyên có Yêu Tộc đến buôn bán.

Không biết vì cớ gì mà mấy năm rồi, Cô Lổ và Độc Cô Ngạn vẫn chưa có tin tức trở về. Dù không biểu hiện ra nhưng Lạc Kỳ rất lo lắng, cùng lúc đó Hạ Thời Quang cũng gây ra đại sự.

Vốn thiên phú của Hạ Thời Quang rất mạnh dẫn đến có rất nhiều đệ tử ganh ghét. Lạc Kỳ cũng biết điều này nhưng vì muốn nó tự lâp nên không ra mặt.

Nhưng vài ngày trước Hạ Thời Quang và một số đệ tử nữa cùng ra ngoài làm nhiệm vụ, bọn người đó không chỉ liên kết lại cướp mất công lao, mà còn muốn áp hại nó. Trong lúc tức giận Hạ Thời Quang đã gϊếŧ sạch bọn chúng, dẫn đến việc vi phạm vào tông quy của Thần Tông.

Không muốn Lạc Kỳ lo lắng, Hạ Niệm Kỳ đã tự mình đi giải quyết việc này, nhưng Chấp Pháp Đường kinh thị bọn họ là ngoại lai nên cố ý làm khó. Lời qua tiếng lại không hợp ý, Chấp Pháp Đường đã đem Hạ Niệm Kỳ đánh cho trọng thương, Hạ Thời Quang cũng bị mang đi.

Nghe vậy, Lạc Kỳ đã bắt đầu nổi bão. Chấp Pháp Đường lại dám khi dể Âm Sát Cung như vậy, chẳng khác nào không để cậu vào mắt.

Đùng đùng mang người đi đến Chấp Pháp Đường, một đường đi thu hút không biết bao nhiêu đệ tử vây xem.

"Rầm..." một chưởng Lạc Kỳ đem cánh cửa đánh nát, hung hăng đi vào.

"Người nào to gan, dám xông vào Chấp Pháp Đường" bên trong một tên Trưởng Lão tu vi Vạn Thế Trung Kỳ nhào ra, nhìn thấy Lạc Kỳ nhưng hắn vẫn rất cao ngạo.

"Lạc Kỳ, cho dù ngươi là Nguyệt Sứ nhưng tự tiện xông vào Chấp Pháp Đường cũng sẽ chết"

"Chết, vậy ta xem kẻ nào gϊếŧ được ta" Lạc Kỳ tức giận xông vào, theo sau là đoàn người của Âm Sát Cung. Thời gian này Âm Sát Cung chiêu mộ thêm không ít người, Vạn Thế Trung Kỳ cũng có mấy cái.

Khí thế như vậy Chấp Pháp Đường sao có thể chống lại, đúng lúc này Chấp Pháp Đường Đường Chủ đã ra mặt. Ông ta là một tôn Vạn Thế Hậu Kỳ, ở Thần Tông uy danh rất lớn không hề kém hơn Nguyệt Sứ.

"Âm Sát Nguyệt Sứ, ngươi quá đáng" không như tên Trưởng Lão cậy chó gần chuồng mà lên mặt, ông ta bình tĩnh hơn rất nhiều.

"Quá đáng? Lạc Kỳ ta cống hiến cho Thần Tông bao nhiêu năm nay, Chấp Pháp Đường các ngươi lại mắt mù không phân trắng đen bắt con ta, đánh người của ta. Là các ngươi mất mù hay xem ta là người ngoài?"

Lạc Kỳ quy chụp như vậy, có kẻ nào dám lên tiếng. Dù trong thâm tâm xem cậu là ngoại lai nhưng kẻ nào dám nói ra.

"Việc này, Chấp Pháp Đường sẽ điều tra trả ngươi một cái công đạo" ông ta trầm ngâm một lúc mới lên tiếng.

Làm lớn chuyện đối với Thần Tông sẽ không tốt, huống chi ông ta bắt được một trọng điểm quan trọng, Hạ Thời Quang là con trai của Lạc Kỳ.

Cậu đã đưa con mình vào Thần Tông nói rỏ cậu muốn tận trung, chắc chắn Tông Chủ cũng biết chuyện này, lần này Chấp Pháp Đường phải cải tổ lại rồi.

Hai ngày sau, Hạ Thời Quang đã được trả về nguyên vẹn, Chấp Pháp Đường còn công khai xin lỗi và bồi thường cho hắn. Qua sự việc này đã cho mọi người thấy rỏ Lạc Kỳ không dể bị đè đầu.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, dù bình yên không gợn sóng nhưng Lạc Kỳ biết phía trước có một sự kiện trọng đại đang chờ cậu.

À, mấy tháng trước Mục Tiên Y đã đi rồi, cô nàng được Mục Thanh Uyên dẫn đi. Khi đi hai người chỉ nói là tìm về tổ địa Cửu Thải Sơn Trang, mà không hề nói rỏ ràng nó ở đâu.

Gần đây, Tông Chủ lại ban bố một mệnh lệnh mới, đó là tranh đoạt Nguyệt Sứ vị trí, nhưng bởi vì lần tranh đoạt trước cũng chỉ mới vừa diễn ra xong nên lần này cần phải họp bàn tìm phương án mới.

"Thần Tông có rất nhiều thiên kiêu, ta nghĩ lần này nên chọn lừa từ bên ngoài mà không phải từ Tinh Sứ, dù sao lần trước bọn họ quá thảm hại" Lạc Kỳ lạnh nhạt đưa ra ý kiến.

"Âm Sát Nguyệt Sứ nói đúng, các đệ tử khác chưa chắc đã kém Tinh Sứ" Thông Thiên cũng hòa theo, nhưng hắn lại nói thêm:

"Ta nghĩ mỗi một Nguyệt Sứ Cung nên phái ra năm người cùng với mười người của Thần Tông tranh đoạt"

Hắn chắc chắn người của mình sẽ chiếm được một ghế Nguyệt Sứ nữa sao? Lạc Kỳ hơi nhìn qua Thông Thiên, nhưng ý kiến này rất hợp ý cậu.

Vì sao chỉ có ba cung, bởi vì Bá Đao Nguyệt Sứ đã chết, người của hắn cũng không còn chỗ đứng, nếu muốn tham gia thì phải chọn đầu nhập vào một cung khác.

Bàn bạt một hồi ý kiến của Thông Thiên cũng được chấp thuận, dù các Tinh Sứ có phản đối nhưng so với các đệ tử đồng ý thì vẫn không đáng nhắc tới.

Lạc Kỳ biết sẽ tranh đoạt Nguyệt Sứ nhưng không ngờ nhanh như vậy, tuyển thủ của cậu còn chưa đủ, lần này khó khăn rồi đây.