Chương 53: Gặp Thân Nhân

Nếu không phải thực lực của Trường Thiên Đạo Quan và Hoa Nhụy Môn đều bị tổn hại nghiêm trọng, thì bọn họ đâu dể dàng để một tiểu bối như Lạc Kỳ lên mặt.

Vốn đôi bên đều có xích mích, bây giờ không thể để Thương Khung Thần Tông có được cái cớ công phạt được.

Đúng như dự kiến, đoạn đường ra khỏi Trường Thiên Đạo Quan cực kỳ thuận tiện.

Tứ Yêu Vực tuy giáp với Trụy Tinh Vực nhưng đôi bên đều không giao du với nhau, nguyên nhân chính là do đạo khẩu nằm ngay địa bàn của Trường Thiên Đạo Quan.

Theo trí nhớ, Khổng Hồng Anh dẫn mọi người tìm đến Cực Cảnh Sơn, nhằm nuôi hy vọng tìm gặp người nhà của mình.

Cực Cảnh Sơn là một ngọn núi lớn, nhưng nguyên khí ở đây rất thưa thớt, tu luyện rất khó. Nơi đây là chổ trú thân cuối cùng của những người bị "ruồng bỏ", "ruồng bỏ" ở đây bao gồm những kẻ bị truy sát, yếu kém, gia tộc bị phá hủy... Nếu không phải Tứ Tông muốn giữ lại tộc đàn thì nơi này đã bị công phá rồi.

Cực Cảnh Sơn cũng như một thế giớ thu nhỏ vậy, ở đây cũng có gia tộc, bang phái nhưng duy nhất chỉ không có luật pháp. Bởi vì tài nguyên thiếu thốn nên ở đây thường xuyên diễn ra thảm cảnh gϊếŧ chóc.

Vừa đến chân núi, đoàn người của Lạc Kỳ đã bị hai con Yêu Hầu theo dõi, nhưng cả hai tu vi đều không đến Đạo Tôn cảnh nên Lạc Kỳ cũng lười quan tâm.

Đi sâu vào trong, chúng Yêu thực lực càng mạnh, đã xuất hiện Đạo Tôn. Trên đường đi không thiếu ánh mắt nhìn đám Lạc Kỳ.

"Các vị đại nhân, tiểu nhân tên là Hóng Khải, từ nhỏ đã sống ở đây nên rất quen thuộc, các vị có gì cần xin cứ sai bảo a" đột nhiên có một đứa trẻ khoảng 12 - 13 tuổi đứng ra, tươi cười bắt chuyện với bọn họ.

Cũng như nhiều người khác ở đây, Hóng Khải vì muốn kiếm tài nguyên tu luyện nên trở thành "kẻ sai vặt" dù gia tộc của nó không thích vậy, nhưng nó vẫn cải lại.

Đi vào Cực Cảnh Sơn này nếu không phải kẻ bị ruồng bỏ thì chính là đại nhân vật, nhìn phục sức của đám người Lạc Kỳ, Hóng Khải đoán là những đại nhân vật nên đã ra đón tiếp.

Nhìn Hóng Khải một lượt, Lạc Kỳ khẻ cười cười:

"Ngươi là Hắc Vân Sư Hóng Tộc"

"Dạ, đúng vậy a" Hóng Khải tươi cười đáp.

Lúc này đột nhiên Lạc Kỳ lại vuốt đầu hắn. Cậu rất có tình cảm với Hắc Vân Sư Hóng, khi còn bị truy sát ở Tiên Giới, tộc này vẫn rất trung thành với cậu. Chợt Lạc Kỳ hỏi:

"Ở đây có tộc Kỳ Cùng không?"

Nghĩ nghĩ một chút Hóng Khải mới lắc đầu. Lạc Kỳ cũng không nói gì, cậu cũng không ôm hy vọng quá lớn, chỉ là thuận miệng hỏi thôi vì tộc Kỳ Cùng là niềm ân hận của cậu. Cậu đã không bảo vệ được bọn họ khi còn ở Tiên Giới, nên cậu vẫn mãi nhớ điều đó.

"Ở đây có tộc Hoa Thủy Xà không?" bây giờ là Khổng Hồng Anh hỏi.

Lần này Hóng Khải đã gật đầu, vì vậy Lạc Kỳ để hắn dẫn đến đó.

Trên đường đi Lạc Kỳ có hỏi Hóng Khải vì sao tộc của hắn lại đến đây, nhưng hắn lại không nói rỏ ràng. Chẳng qua là Khổng Hồng Anh cũng biết một chút.

Vốn Hắc Vân Sư Hóng cũng là đại tộc vì đắc tội với Hoàng Kim Tông Chủ của Vạn Thú Tông nên đã bị truy sát đến đây.

Không bao lâu Hóng Khải đã dẫn bọn họ đến thôn của Hoa Thủy Xà nhưng rất tiếc không phải đồng tộc của Khổng Hồng Anh. Khi định đi thì đột nhiên gia chủ của họ Hoa Thụy lại nói:

"Cha của ta là Hoa Thùy Mộ" không biết vì sao hắn có một cảm giác rất mật thiết với cô gái đứng đó.

"Vậy cha của ngươi đâu" nghe cái tên Hoa Thùy Mộ, Khổng Hồng Anh liền chụp vai của tên gia chủ gấp gáp hỏi. Hoa Thùy Mộ là anh ruột của cô a, vậy là gia tộc của cô đã có người kế tục rồi.

"Cô là ai?" hắn dò hỏi.

"Ta là tiểu cô Hoa Tâm Nhi của ngươi a" thì ra tên thật của cô là Hoa Tâm Nhi chứ không phải Khổng Hồng Anh.

Cả hai nhận nhau, sau đó là một màn khóc thương thảm thiết.

Theo Hoa Thụy thì cha của hắn và các thúc bá đã trở về Tứ Vũ Thành, bởi vì bọn hắn tu vi kém nên mới ở lại. Cũng may trước khi đi Hoa Thùy Mộ đã đột phá Chí Tôn Cảnh nên vẫn có lực chấn nhϊếp ở đây, bọn họ mới an ổn sống tới giờ, nếu không cả gia tộc không có Đạo Tôn Cảnh đã chết rồi.

Nhìn một nhà hơn ba mươi thành viên, Khổng Hồng Anh hít sâu một hơi, vuốt đầu hắn:

"Các ngươi yên tâm ở lại đây, rất nhanh tiểu cô sẽ đón các ngươi đi"

Biết gia tộc của mình có hậu duệ, anh em vẫn còn sống thế là đã an tâm.

"Tiểu sư đệ, ta nghĩ bọn họ chắc muốn báo thù nên mới rời đi, chúng ta mau đến Tứ Vũ Thành đi" nhìn cô sốt ruột như vậy, Lạc Kỳ liền đi tới Tứ Vũ Thành.

Theo huyết thống liên kết, Khổng Hồng Anh xác định cách mấy vị ca ca của mình ngày càng gần.

Ở gần đó Hoa Thùy Mộ cũng cảm nhận được hơi thở thân thuộc lại gần nên hắn đã nói với mấy anh em của mình. Bởi vì chỉ có hắn đột phá Chí Tôn Cảnh nên mới cảm nhận rỏ như vậy.

"Muội phu, chúng ta có nên đi gặp người đó không?" Hoa Thùy Mộ hỏi ý kiến một nam tử ngồi giữa.

"Không xác định là địch hay bạn thì đừng manh động. Nói không chừng là đám kia dụ chúng ta ra" nếu có Khổng Hồng Anh ở đây sẽ nhận ra vị hôn phu Minh Lượng của mình.

"Nhưng..."

"Đại ca, nghe ta" không để Hoa Thùy Mộ nói tiếp, Minh Lượng đã cắt ngang.Theo huyết thống, Khổng Hồng Anh đi đến một ngôi làng nhỏ. Nhìn từ bên ngoài nó rất bình thường nhưng vừa đi vào thì lại khác, một sát trận đã được kích hoạt sẵn. Cũng tại Khổng Hồng Anh quá gấp nên Lạc Kỳ mới không kịp điều tra.

Kẻ bày ra Sát Trận này tuy uy lực khá cao nhưng rất tiếc lại gặp ngay Lạc Kỳ. Để mọi người cố thủ và bảo vệ Khổng Hồng Anh, Lạc Kỳ lúc này mới nhìn quanh Sát Trận.

Một tòa Phong Mang Sát Trận này được bố trí khá tốt nhưng chắc có lẻ vì thời gian nên vẫn chưa kỷ càng, mắt trận lộ cả ra.

Chỉ nhẹ nhàng một kiếm Lạc Kỳ đã đánh sụp Sát Trận, nhưng ngay sau đó cậu đã bị vài kẻ bất ngờ tấn công.

Lạc Kỳ vừa định gϊếŧ một kẻ trong đó thì đột nhiên Khổng Hồng Anh hét to lên:

"Đại ca"

Nghe vậy Lạc Kỳ chỉ vổ nhẹ một chưởng vào tên đó rồi bay ngược ra sau.

"Đại ca, muội là Hoa Tâm Nhi nè" Khổng Hồng Anh nhìn người đàn ông gơm gớm nước mắt kêu tiếp.

"Hoa Tâm Nhi, là muội, muội đã trở về sao"

Lúc này không chỉ người đàn ông mà mấy tên xung quanh cũng đứng bất động, không nói nên lời. Từ bên trong một thanh niên tách mọi người đi ra.

"Tâm Nhi là muội sao, muội trở về rồi"

Không kiềm được nước mắt nữa Khổng Hồng Anh đã ôm chặc lấy người đó khóc lớn.

"Minh Lượng, Lượng ca, muội nhớ huynh lắm"

Nhìn người ta yêu thương thắm thiết, Lạc Kỳ chỉ biết nhìn bầu trời ngoài xa xăm, vốn tưởng con tim của cậu đã chết nay bổng nhói đau.

"À đây là sư đệ và các đồng môn của muội, mọi người vì giúp muội nên mới đến đây a" một hồi sau Khổng Hồng Anh mới gạt nước mắt giới thiệu.

Minh Lượng tu vi không kém đã là Chí Tôn Trung Kỳ nhưng khi nhìn đám người của Lạc Kỳ đều không nhận ra tu vi, hắn lúc này mới thấy hơi lo lắng vội xin lỗi chuyện vừa rồi.

Theo Minh Lượng vào trong, Lạc Kỳ thấy xung quanh chỉ có hắn tu vi cao nhất, với lực lượng như vậy muốn trả thù là điều không tưởng a.

Nhận ra điều nghi ngờ của Lạc Kỳ, Minh Lượng liền giải thích.

Thì ra hắn đã liên hệ được với chủ tộc Minh Ảnh Xà, sắp tới chủ tộc sẽ phái người đến giúp bọn hắn trả thù.

Vốn thập đại gia tộc đa phần đều chỉ có một tên Vạn Thế Cảnh, muốn đánh chiếm một nơi cũng khá dể dàng. Nhưng mà đột nhiên không biết vì sao gần đây bên trong Tứ Vũ Thành lại xuất hiện thêm nhiều cường giả mới, nên mọi người mới bàn bạt lại kế sách khác.

"Ta nghe nói là Tinh Huyết Quả Thực xuất thế" Minh Lượng nói đến đây thì khá trầm ngâm.

Cũng như Huyết Mạch Quả Thực, Tinh Huyết Quả Thực cũng giúp huyết mạch tiến hóa, nhưng nếu Huyết Mạch Quả Thực chỉ có xác xuất hai phần thành công thì Tinh Huyết Quả Thực lại tới bốn phần.

Dù vậy nhưng chắc nó cũng không đủ để Đồng Nguyên Cảnh xuất thủ đi, tu luyện đến cạn giới này thì huyết mạch cũng đã kết tinh không cần thiết phải tiến hóa nữa. Đây cũng là may mắn của đám Lạc Kỳ.

Sau khi bàn bạt, quyết định tranh giành Huyết Tinh Quả Thực trước, vì vậy mọi người đều an tĩnh chờ đợi ở đây.

Vài hôm sau, có ba tên Vạn Thế Cảnh của Minh Ảnh Xà đến. Lúc đầu ba tên này rất cao điệu nhưng khi thấy đám người của Lạc Kỳ đa phần cũng là Vạn Thế thì đã khiêm tốn hơn rất nhiều.

Tử Nguyên Sâm Lâm, nơi sản sinh ra Tinh Huyết Quả Thực bây giờ trên bầu trời đã xuất hiện tầng tầng lớp lớp thân ảnh.

Không chỉ là các đại tộc, cường giả bên ngoài mà một số tán tu cũng đến để thử vận may.

"Đó là Bạch Vũ Thiên Ưng lão tổ, nhìn kìa đó không phải là Huyết Thiết Cuồng Tê lão tổ sao"

Vì Tinh Huyết Quả Thực mà tất cả cường giả đều đi ra, nhưng đúng như dự đoán không một ai tu vi Đồng Nguyên cả.

Khi đoàn người của Lạc Kỳ đi vào thì đã có rất nhiều người đến.

"Minh Ảnh, Hoa Thủy Xà còn dám xuất hiện? Bọn họ không sợ chết nữa sao?" một tán tu nhận ra Minh Lượng và Hoa Thùy Mộ.

Nghe tên này hô lên, đằng kia có mấy gia tộc cũng nhìn lại.

"Linh Lân Ly Miêu, Hồng Hà Chiểu Thạch" Minh Lượng nghiến răng rít lên, hai tộc này là nằm trong sáu tộc tham dự diệt Minh Ảnh Xà Tộc.

Liếc qua nhìn Minh Lượng, tên lão tổ của Ly Miêu Tộc nói gì đó với tên đứng đầu rất cung kính, thình lình kẻ này tu vi đến Vạn Thế Hậu Kỳ.

Lạc Kỳ nhìn các tộc khác đều xuất hiện vài kẻ tu bất cao thâm, xem ra trận tranh đoạt này không dể dàng rồi.