Cũng với Hư Vô Thiên Liên, Lạc Kỳ cáy vào cơ thể Phú Sát Hằng như đã từng làm với Hạ Thời Quang vậy. Nhưng mà không bao lâu nó đã bị oán khí xâm nhập mà trở nên biến dị.
Lần thứ hai Lạc Kỳ định dùng Mặc Thủy nuôi nấng thì bị cơ thể Phú Sát Hằng bài xích rỏ rệt. Dù sao hắn đã trưởng thành, không giống Hạ Thời Quang được Mặc Thủy cải tạo từ bé.
Cứ như vậy, rút ra, cáy vào suốt 200 năm Lạc Kỳ cũng có thể cải tạo Phú Sát Hằng nhưng cậu lại không thực hiện cho hắn bước cuối cùng. Vì sao ư, vì cậu muốn trả thù.
Hai trăm năm đã qua, đã đến lúc Lạc Kỳ trở về. Hơn ngàn năm ở Tội Tộc đã cho Lạc Kỳ rất nhiều thứ, không chỉ tu vi tăng mạnh mà các đạo thuật như: Tịch Hồn Thủ, Mặc Liên Ký Sinh...cũng nâng lên tầm cao mới.
Ngày chia tay, Cửu U rất quyến luyến Lạc Kỳ nhưng hắn vẫn muốn ở lại Tội Tộc hơn. Riêng Tộc Trưởng thì Lạc Kỳ đã kêu hắn chuẩn bị trước vài thứ, để lần sau cậu sẽ giúp Tội Tộc cải tạo một lượt.
Không khí trong lành kèm theo một chút hương vị biển cả, dưới một thung lũng nhỏ có ba người tâm trạng khác nhau đang đứng cùng nhau. Đúng vậy, ba người này không phải ai khác mà chính là Lạc Kỳ, Hạ Niệm Kỳ và Hạ Thời Quang.
"Cha, nơi này thật đẹp a" từ lúc sinh ra Hạ Thời Quang chưa được thấy ánh nắng nào "xinh đẹp" như vậy, nên cậu không thể nhịn mà khen một tiếng.
Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Hạ Thời Quang, Lạc Kỳ định trêu chọc nhưng lại thôi. Không biết cậu mang thằng bé theo là đúng hay sai nữa đây.
Ra thung lũng, lại đi không bao lâu ba người đã đến một tòa thành nhỏ, nhưng không ngờ đó lại là Hoang Ngọc Thành, nơi mà lần đầu tiên Lạc Kỳ đặt chân đến với Vĩnh Hằng Đại Lục này.
Nghĩ nghĩ một chút, Lạc Kỳ để Hạ Niệm Kỳ dẫn Hạ Thời Quang đến nhà trọ trước còn mình thì đi về hướng Dương gia.
Cứ tưởng với Tụ Linh Tháp mà Lạc Kỳ để lại thì Dương gia phải phát triển hơn mới đúng, nhưng không ngờ nó lại ảm đạm, điêu linh như vậy.
Vốn không định vào đâu, nhưng bên trong lại đang cực kỳ hỗn loạn. Những gia tộc khác dưới sự lãnh đạo của Hạo Hãi Tông đang muốn cướp Dương gia và đuổi bọn họ ra khỏi nơi này.
Dương gia yếu như vậy ra khỏi Hoang Ngọc Thành này sẽ có chổ đặt chân sao?
"Khang ca, sao lại ép Dương gia như vậy chứ?" lúc này giọng của Dương Thanh An vang lên.
"Thanh An, đệ bây giờ là người của Tĩnh gia đừng xen vào chuyện của Dương gia nữa. Ta chỉ theo lệnh Tông Chủ mà thôi" Tĩnh Khang hơi lo lắng trả lời.
"Tĩnh Khang, sao huynh có thể nói ra những lời này chứ. Dương gia là mẫu gia của ta, cũng là thê gia của huynh a" Dương Thanh An như muốn gào lên.
"Đệ tưởng ta muốn vậy sao, nhưng đây là lệnh của Tông Chủ ai dám phản kháng chứ"
"Tốt, tốt, ra tay đi. Hôm nay Dương Thanh An ta sẽ cùng gia tộc tử chiến với các ngươi"
Bên ngoài đột nhiên Lạc Kỳ cảm giác có cơn gió lạnh thổi qua, chắc nó cũng lạnh như trái tim của Dương Thanh An lúc này.
"Thanh An sao đệ phải làm như vậy, chỉ cần Dương gia nói ra tung tích của Dương Tiễn Lâm và Lạc Kỳ là được rồi mà" Tĩnh Khang cũng rất đau lòng, nhưng hắn không dám trái lệnh a.
"Chúng ta đã nói rất nhiều lần là không biết, sao đám các ngươi phải ép chúng ta vậy chứ" không ngờ chuyện này lại có liên quan đến hai người.
Lúc này bổng có giọng một ông lão vang lên, giọng nói đó ngậm tràn chán ghét cùng khinh bỉ.
"Nói đủ rồi, không cút thì chết" tu vi Đạo Đan Cảnh tung ra, áp cho cả Dương gia không thở nổi.
Bên ngoài Lạc Kỳ nhíu mi một cái, đã đến lúc cậu kết thúc nhân quả ở đây rồi.
"Các ngươi đang tìm ta sao?" Lạc Kỳ tiếu dung đi vào hỏi.
"Ngươi là Lạc Kỳ, người đâu bắt hắn lại cho ta" ông lão rất tự tin. Nhưng sự tự tin đó chỉ được vài giây ngắn ngủi, khi đám đệ tử lao tới đều bị một cái phất tay của Lạc Kỳ biến thành bụi phấn.
"Nói, các ngươi tìm ta làm gì?" Lạc Kỳ nhẹ nhàng hỏi, nhưng rơi vào tai đám người của Hạo Hãi Tông lại cực kỳ đáng sợ.
Ông lão bây giờ đến thở còn không dám thở mạnh, sao dám trái ý cậu chứ nên đã khai ra hết.
Thì ra tên Hạo Hãi Tông chủ đã biết người ngày đó định trộm đan và khiến hắn nhục nhã là Lạc Kỳ, nên hắn đã phái người đến Dương gia ép giao ra Lạc Kỳ và Dương Tiễn Lâm. Không bắt được hai người vì vậy hắn lại giận cá chém thớt lên Dương gia, Dương gia lão tổ cũng bị Hạo Hãi Tông gϊếŧ.
Nghe xong câu chuyện Lạc Kỳ chỉ biết cười thật lớn.
"Ngày đó ta chỉ vừa đột phá Đạo Tôn cảnh mà hắn đã là một tên Chí Tôn, nhưng tên vô dụng ấy vẫn không làm gì được ta. Haha, chuyện mất mặt như vậy không giấu còn dám khui ra, đúng là kiệt suất a"
Nghe Lạc Kỳ nói ai cũng sững sờ, Chí Tôn và Đạo Tôn dù chỉ khác một chữ nhưng nó hoàn toàn cách biệt như trời và đất a. Lạc Kỳ lấy tu vi Đạo Tôn thoát khỏi Chí Tôn Hạo Hãi Tông chủ ngay tại Hạo Hãi Tông, chuyện này không ai dám tin a.Lạc Kỳ đi rồi nhưng đám người còn lại ở Dương gia vẫn tái xanh mặt. Một cái phất tay gϊếŧ chết một đám Tiên Đồ Bát, Cửu Cảnh là như thế nào. Tuy đám người ở đây tu vi kém cỏi nhưng ít ra vẫn nhận biết được Đạo Tôn sẽ không thể làm được như vậy. Bên trên là Chí Tôn, nếu Lạc Kỳ thật sự đạt tới Chí Tôn đại năng thì thật đáng sợ a.
"Chúng ta là do Hạo Hãi Tông ép buộc nên mới ra tay với Dương gia, xin Dương gia chủ lượng thứ a" một vị gia chủ tỏ vẻ lực bất tòng tâm nói.
Vốn Dương gia chủ định cho bọn họ rời đi nhưng Dương Thanh An không đồng ý. Hắn tin Lạc Kỳ sẽ trở lại và lấy lại công đạo cho Dương gia.
Lúc này ông lão của Hạo Hãi Tông bị Lạc Kỳ nắm trong tay không dám hé nữa lời. Hắn đã tiếp xúc với Tông Chủ nhiều nên có thể nhận ra khí tức của Lạc Kỳ có bao nhiêu đáng sợ, chí ít cũng hơn Tông Chủ bọn họ.
Hạo Hãi Tông, chủ điện.
Bây giờ Hạo Hãi Tông một đám cao tầng cùng với Tông chủ đang ngồi đây. Theo bọn chúng việc Lạc Kỳ trộm đan là tội đáng chết, nó không chỉ thách thức uy quyền mà còn vả mặt Hạo Hãi Tông.
"Chắc Lý trưởng lão cũng sắp về rồi" một trung niên nam tử cười cười nói. Diệt một Dương gia nhỏ bé không đáng để bọn họ phải chờ, nhưng Tông Chủ đã ra lệnh thì bọn họ phải nghe theo thôi.
Đột nhiên đám người của Hạo Hãi Tông đứng bật dậy, bọn họ cảm nhận được một khí tức mạnh mẻ đang tiến đến. Khi bọn chúng chạy ra thì cũng là lúc Lạc Kỳ đến.
"Không biết các hạ đến Hạo Hãi Tông làm gì?" Tông chủ dò hỏi.
Nghe ông ta nói Lạc Kỳ nhướng mày một cái.
"Không phải ngươi đang tìm ta sao, ô ta không nghĩ trí nhớ của ngươi kém đến vậy a" Lạc Kỳ trêu chọc.
"Ngươi...ngươi là Lạc Kỳ" lúc này tên Tông chủ mới nhớ cậu, nhưng hắn không nghĩ chỉ qua ngàn năm thôi mà Lạc Kỳ lại tiến bộ nhanh vậy, từ khí tức đoán ra đã không kém hắn.
"tốt, nếu ngươi đến nạp mạng thì đi chết đi" vừa dứt lời hắn liền xông tới.
Một chưởng đối một chưởng, Lạc Kỳ chỉ dùng một thành công lực đã bức lui được hắn.
Lui về sau hơn ngàn bước, Tông chủ nhíu mày không dám tin, nhưng lúc này phẩn nộ đã che hết lý trí của hắn nên hắn không còn biết phân biệt nặng nhẹ nữa.
"Hai vị Thái Thượng Trưởng Lão, xin mời xuất thủ" Tông chủ vừa nói xong là hai đạo nhân ảnh đã đứng phía sau Lạc Kỳ. Đây là tất cả vốn liếng của Hạo Hãi Tông, ba vị Chí Tôn Cảnh a.
"Đến tốt lắm" Lạc Kỳ nhếc môi.
Tiếp sau đó chỉ thấy giữa mi tâm của ba người đều bị một đóa Mặc Liên nhập vào.
"Ngươi định làm gì?" Tông Chủ sợ hãi rồi, hắn nhận ra đóa Mặc Liên đó ẩn chứa một lực lượng cực kỳ đáng sợ.
"Làm gì à, biến ngươi làm một nô ɭệ thôi"
"Phốc..." linh hồn của cả ba liền vở nát, thân thể cũng nhanh chóng bị Mặc Thủy bao phủ biến thành Thủy Nhân.
Cảnh tượng này chỉ xảy ra chớp nhoáng nhưng đối với Hạo Hãi Tông chính là địa ngục. Ba người có tu vi cao nhất đều bị Lạc Kỳ nhẹ nhõm gϊếŧ thì cái mạng của bọn chúng đáng mấy đồng chứ.
Vì vậy, trong lúc này ở Hạo Hãi Tông chỉ là những tiếng than khóc, van xin.
Lạc Kỳ cũng không phải kẻ thích gϊếŧ chóc gì, chỉ cảnh cáo bọn chúng không được ức hϊếp Dương gia rồi cũng bỏ đi. Tên Lý trưởng lão may mắn nhặt được cái mạng cũng đang rung rẫy ngồi dưới đất.
Khi Lạc Kỳ trở về Dương gia thì trời đã tối, nhưng Dương gia vẫn đèn đuốc sáng bừng. Dương gia ngồi trên, đám người ngoài thì ủy khuất ngồi dưới mà không dám nói một lời.
Liếc nhìn bọn chúng một cái, chỉ ra lệnh mỗi nhà lấy ra phân nữa gia sản bồi thường cho Dương gia thì Lạc Kỳ cũng cho bọn họ rời đi.
Nhìn Lạc Kỳ bể nghể đứng đó, cả Dương gia không một ai dám nói chuyện, thấy vậy Dương Thanh An đành lấy hết dũng khí đi đến.
"Tam đệ đạo lữ a, chào mừng ngươi trở về"
"À mà tam đệ đâu?"
Chuyện của cậu và Dương Tiễn Lâm không liên quan đến Dương gia, với lại cậu vẫn còn thiếu Dương gia một lời hứa hẹn nên cậu vẫn cho bọn họ một bộ mặt "ôn hòa".
"Tiễn Lâm đang ở một nơi rất xa không về được"
Sau đó, Lạc Kỳ giúp Dương gia nâng cấp Tụ Linh Tháp lên cấp 2, còn để lại vài quyển Đạo Tôn cấp công pháp, đạo thuật xem như trả hết nợ. Riêng đại tỷ Dương Nhã Y của "Dương Tiễn Lâm" ngày đó đã tặng cậu một viên Dưỡng Hồn Đan, nên bây giờ Lạc Kỳ cũng trả cho xong bằng cách tặng lại một viên Hóa Đạo Thanh Liên, giúp cô trực tiếp đột phá Đạo Tôn Cảnh.
Vài ngày tới, sau khi Hạo Hãi Tông đến nhận lỗi thì Lạc Kỳ cũng âm thầm rời khỏi Dương gia. Ân oán đã trả xong, mối nhân duyên giữa Dương gia và Lạc Kỳ cũng kết thúc tại đây.
Đột nhiên Lạc Kỳ lướt qua nắm lấy ông lão làm hắn sợ đến đái ra quần.
"Ta cũng rất tưởng niệm Tông Chủ của các ngươi a, đi theo ta về thăm hắn" nói rồi cậu bay đi để lại một đám người ngây ngốc.