Sự xuất hiện bất ngờ của sinh vật không mời mà đến đã khiến cho mọi kế hoạch đều bị phá vở.
"Đó là Hư Không Thú, chạy mau" khi cái đầu của con quái vật sắp chui ra, Lạc Kỳ hét lớn.
Hư Không Thú là một con vật rất lạ, cả người được phủ một lớp da màu bạc óng ánh như sao trời, nó có ba cái đầu và sáu cái chân. Tuy không hề có cánh nhưng bọn nó lại có thể bay lượng và đặc biệt lại sinh sống trong hư không.
Ngay khi Lạc Kỳ và Hạ Niệm Kỳ định chạy thì móng vuốt của Hư Không Thú đã đập tới. Hai người phản xạ rất tốt, liền nhảy qua cùng một hướng.
"Gú...." đột nhiên Hư Không Thú hét lên, không gian phía trước hai người liền bị sụp đổ.
"Khốn kiếp" thấy đường lui bị ngăn lại Lạc Kỳ tức giận chửi một câu rồi rút kiếm đánh tới.
Một chiêu Âm Sát Mặc Liên Kiếm Pháp nhanh gọn, mạnh mẻ đánh ra làm làn da của Hư Không Thú xuất hiện một đường máu lớn. Không ngờ máu của nó lại là màu bạc luôn a.
Đau đớn, phẩn nộ Hư Không Thú liền chụp tới Lạc Kỳ. Lúc này phần đầu của Hư Không Thú đã chui qua hết, nhưng ba đầu của nó giờ chỉ còn hai, cái đầu bên phải đã mất chỉ còn lại vết tích bị cắt.
Hư Không Thú này tu vi cỡ Vạn Thế trung, hậu kỳ gì đó nhưng bây giờ đã bị thương nặng, Lạc Kỳ cũng có một tia hy vọng sống sót.
Tiếc là nơi này không gian yếu ớt Lạc Kỳ không thể sử dụng Thần Thông, nếu sử dụng thì nó sẽ sụp đổ hoàn toàn cùng chôn vùi cậu.
Bây giờ thứ có thể dựa vào chỉ là kiếm pháp, vì vậy Lạc Kỳ và kiếm trong tay như hòa làm một cùng sinh tử chiến với Hư Không Thú.
Nhưng lúc này song song với cậu Hạ Niệm Kỳ cũng xuất kiếm đánh tới. Lạc Kỳ không ngờ kiếm pháp của hắn lại mạnh vậy, còn thuần túy kiếm đạo hơn cả cậu.
Trái, phải hai bên, Lạc Kỳ và Hạ Niệm Kỳ khiến cho lớp da của Hư Không Thú chần chịt vết thương.
Hư Không Thú đau đớn gào rú, cố sức chen thân thể qua lổ không gian nhỏ hẹp.
"Rầm..." Hư Không Thú đập mạnh chân xuống đất khiến cho không gian chấn động, vết nứt không gian càng lớn giúp cho nó chui qua được chỉ còn lại cái đuôi.
Sau chân chỉ còn bốn, Hư Không Thú bây giờ hết sức chật vật. Nhưng chui qua được lổ hỏng không gian nó càng trở nên hung tàn, sức chiến đấu cũng tăng mạnh.
Không hẹn mà gặp, Lạc Kỳ và Hạ Niệm Kỳ đều thả ra Đạo Đan và Đạo Thể. Nếu Lạc Kỳ là làn nước lạnh thì Hạ Niệm Kỳ lại như vực sâu âm linh, nhưng không ngờ cả hai lại cảm nhận được một mối liên kết lạ lùng.
Khẻ nhìn Hạ Niệm Kỳ, Lạc Kỳ cho rằng "nước" cũng được quy về "âm" vị, nên lúc này cũng không suy nghĩ thêm nữa.
Càng đánh càng bạo, lúc này cái đuôi của Hư Không Thú đã bị Lạc Kỳ chém rơi ra. Hai chân trước của nó điên loạn chụp tới, mõi lần như vậy không gian càng bị đảo loạn mà suy sụp.
Chiến đấu giúp cho hai người kết hợp càng thuần thục, giống như cả hai rất hiểu ý nhau.
Lúc này lấy Hạ Niệm Kỳ là kiếm, Lạc Kỳ là khí vờn quanh, Lạc Kỳ thúc giục toàn lực vào Hạ Niệm Kỳ giúp hắn một kiếm phong hầu, đánh xuyên cổ Hư Không Thú.
"Phụp..." một lổ hỏng ngay yết hầu đã khiến cho nó chết tại chổ.
Đột nhiên tại lổ không gian lại chấn động tiếp, từ trong đó có thể thấy một binh đoàn Tội Tộc đang muốn vượt qua. Nếu để chúng tới đây thì hai người sẽ chết không chỗ chôn a.
Trong lúc nguy cấp này, bỗng nhiên linh hồn của Lạc Kỳ và Hạ Niệm Kỳ lại hòa hợp với nhau, để cả hai rơi vào trạng thái thăng hoa hiếm có.
Không còn thời gian để suy nghĩ quá nhiều, cả hai chỉ biết vung kiếm chém thẳng vào lổ không gian, ý đồ ngăn cản Tội Tộc.
"Bùm...ầm...rầm..." lổ không gian vở tan, nhưng mãnh không gian này cũng sụp đổ theo.
Cứ tưởng sẽ tan thây tại nơi này, nhưng lúc này một cột sáng lóng lánh lại hiện lên.
"Là truyền tống trận, đi mau" vô thức kéo tay Hạ Niệm Kỳ vào trong, Lạc Kỳ và hắn biến mất trước khi nơi này hoàn toàn sụp đổ.Ở một nơi nào đó, chỉ có ánh sáng yếu ớt và những ngọn đồi cao thật cao, xung quanh là rừng rậm hoang sơ, nơi đây cây cối phải nói là đại đại thụ.
Lạc Kỳ tĩnh thần lại quan sát, đi được vài bước thì cảm nhận hơi ấm truyền vào bàn tay. Quay đầu nhìn xuống mới thấy cậu vẫn đang nắm tay Hạ Niệm Kỳ.
"Tiểu... Tinh Sứ đại nhân, người lo cho ta sao?" Hạ Niệm Kỳ chợt hỏi mang theo giọng điệu chờ mong.
"Ta...dù gì chúng ta cũng là đồng môn, ta không muốn thấy ngươi chết mà thôi"
Nghe Lạc Kỳ trả lời, đôi mắt của Hạ Niệm Kỳ lại hiện lên một tia mất mác.
Hai người cứ im lặng như vậy đi xuyên qua khu rừng quỷ dị. Ở đây xung quanh toàn là quái vật a, từ cây cối, hoa quả đến yêu thú cũng hết sức quái dị.
Mất mấy tháng thời gian, hai người vừa đi vừa chém gϊếŧ, cuối cùng cũng qua được khu rừng và thấy một ngôi làng nhỏ.
Nhưng mà ở đây Lạc Kỳ lại cảm nhận được khí tức của Tội Tộc rất nồng nặt a.
Vốn Hạ Niệm Kỳ định qua đó nhưng Lạc Kỳ đã nhanh tay hơn kéo hắn lại, núp qua một bên quan sát.
Một khoảng thời gian sau, Lạc Kỳ nhìn thấy một đám người mặc hắc y, hôi y về phía cánh rừng.
"Thật sự là Tội Tộc, không lẻ nơi này là địa bàn của chúng" Lạc Kỳ thầm nghĩ.
Vì không muốn bị phát hiện nên hai người đều trốn trở lại khu rừng.
Ở đây Lạc Kỳ mới đem oán khí của Tội Tộc ra phong ấn lên người của mình và Hạ Niệm Kỳ. Quá trình này không hề tốt đẹp gì, cậu khinh tởm khí tức này nhưng bây giờ chỉ có nó mới cứu được cậu.
Làm xong mọi việc, chùm lên một lớp áo choàng dài hai người mới đi vào làng.
Ngôi làng này rất nhỏ, chỉ có hơn trăm người, chủ yếu là trẻ nhỏ và người tàn tật. Đối với hai vị khách đến từ phương xa như Lạc Kỳ, nhưng bọn họ rất nồng nhiệt.
Lạc Kỳ cũng đã suy tính rất kỷ, bây giờ ở lãnh địa của Tội Tộc rất nguy hiểm nên phải rất thận trọng. Cậu muốn biết tất cả về Tội Tộc, nên đã vào sống ở ngôi làng này bởi vì nó nhỏ yếu. Nếu có chuyện không may thì cậu vẫn thoát thân được.
Nơi này không có nhà trọ, vì vậy hai người Lạc Kỳ đã được sắp xếp ở trong một ngôi nhà nhỏ, mà theo mọi người ở đây thì chủ nhân của ngôi nhà này đã ra chiến trường.
Đêm hôm đó, đột nhiên đèn đuốc sáng bừng, tiếng người bên ngoài chạy dồn dập. Bên trong nhà Lạc Kỳ và Hạ Niệm Kỳ đã thủ sẵn binh khí trong tay.
Lúc này tiếng gõ của vang lên, giọng nói của một bà lão truyền vào.
"Anh em Hạ gia à, Tổ Địa lại có tân sinh mau mau đến xem"
Khi đến đây hai người đã thống nhất đổi tên thành Hạ Kỳ và Hạ Niệm, còn nói cả hai là anh em.
Nhưng mà Tổ Địa, tân sinh là cái gì? Liếc nhìn nhau một cái hai người thu binh khí vào, Lạc Kỳ bước ra mở cửa.
Thấy Lạc Kỳ đi ra, bà lão định chụp lấy tay Lạc Kỳ nhưng rất nhanh cậu đã kịp rút lại. Nếu để bà ta bắt lấy chẳng phải mọi chuyện đều bị bại lộ sao.
"A, ta xin lỗi, xin lỗi. Đi mau, mau đến Tổ Địa a"
Vốn đặc tính của Tội Tộc là không thích đυ.ng chạm thân thể, nên việc vừa rồi của Lạc Kỳ được cho là rất hợp lý, còn bà lão là vô ý thức.
Tổ Địa là một nơi cực kỳ hôi thối, bùn đất ở đây không chỉ lầy mà còn có một lớp nhớt kinh khủng. Nếu không cố gắn là Lạc Kỳ đã nôn tại chỗ rồi.
Lúc này ở giữa đám bùn lầy khinh dị đó từng cổ thai nhi bắt đầu trồi lên. Một cảnh tượng mà chưa bao giờ Lạc Kỳ được thấy a.
"một, hai,... Hai mươi lăm. Hơi vậy là bọn họ đã chết rồi" bà lão hơi buồn buồn nói.
Tội Tộc một khi có người chết, mới có tân sinh, mà cách tân sinh này cũng quá quái dị đi.
Các đứa trẻ được phân phát cho từng hộ gia đình khác nhau nuôi dưỡng. Đột nhiên bất ngờ bà lão lại dúi một đứa bé vào tay Lạc Kỳ.
"Hạ Kỳ à, ngươi nuôi nó đi"
Ngơ ngác nhìn "cục bùn lầy" trong tay, Lạc Kỳ quên luôn suy nghĩ. Sao cậu có thể nuôi nó chứ.
Vốn định trả đứa bé lại cho bà lão nhưng quay qua bà ấy đã đi xa rồi, cậu đành nhìn Hạ Niệm Kỳ kế bên.
"Mang về trước đi, sau này tính tiếp" Hạ Niệm Kỳ cho ý kiến.