Bởi vì đại trận của Vĩnh Xương Thành đã có năng lực ngăn cản lực lượng không gian nên Tội Tộc chỉ bao vây bên ngoài.
Ngồi giữa phủ thành chủ, Lạc Kỳ nhìn đám người im lặng bên dưới, họ ở đây là nghĩ kế sách nhưng vẫn chưa có.
Một thời gian lâu sau đó, Lạc Kỳ mới lấy Tinh Sứ Lệnh ra cầu viện trợ. Nếu cậu nhớ không lầm thì Minh Ngọc và Lãnh Tình đang ở gần đây.
Lạc Kỳ vừa nói xong, Hàm Lộc và Hắc Ma liền trả lời bọn họ đều bị vây khốn, ngoài họ ra thì những người khác đều có lý do không đến được. Lạc Kỳ cũng không hề thất vọng, ở thời điểm này thì những người khác chắc cũng đang lâm nguy như cậu, đây là điều cậu có thể đoán trước.
Căn dặn mọi người không tự tiện hành động, một mình Lạc Kỳ trốn trong phòng mãi không ra.
"Là sai chỗ nào?" nhìn đôi mắt đầy sát khí của Thủy Nhân, Lạc Kỳ nghĩ mãi không ra.
Nếu muốn phá vòng vây thì Lạc Kỳ phải cần rất nhiều binh lực, mà ở trong tay cậu thì Thủy Nhân là nhiều nhất. Nhưng rất tiếc Thủy Nhân lại hoàn toàn bị Tội Tộc áp chế, vì vậy Lạc Kỳ đang nghiên cứu chế tạo lại Thủy Nhân.
Bằng việc tách từng ý niệm ra, Lạc Kỳ đã thành công nhập những oán khí của Tử Tộc vào Thủy Nhân. Nhưng Thủy Nhân lại trở nên điên cuồng như Tội Tộc va thoát khỏi sự khống chế của cậu.
"Oán khí này không chỉ oán mà còn hy vọng và ưu thương"
"Hy vọng, ưu thương. Ưu thương, hy vọng! Đúng là ưu thương và hy vọng"
Ngẫm mãi chợt ánh mắt của Lạc Kỳ vui mừng khôn siết. Chỉ cần xóa bỏ oán hận trong oán khí này là được, cậu sẽ chỉ cho nó mang ưu thương và hy vọng.
Lại thêm mấy tháng nữa, đêm nay từ trong thành, một Thủy Nhân lặn lẻ đi ra.
"Có kẻ đi ra, gϊếŧ" Tội Tộc thấy Thủy Nhân liền điên cuồng nhào lên định gϊếŧ, nhưng bọn chúng chợt ngừng lại, quan sát Thủy Nhân.
"Có khí tức của chúng ta, nó là gì vậy"
"Ta muốn gặp thống lĩnh của các ngươi" giọng nói lạnh băng của Thủy Nhân vang lên.
Sau một hồi thì có một tên Tôi Tộc tu vi Vạn Thế đi đến trước mặt Thủy Nhân.
"Ngươi có gì muốn nói" hắn hỏi.
"Ngươi nhìn xem, thân thể này của ta so với các ngươi như thế nào?" Thủy Nhân đưa bàn tay lên nhìn nói.
"Ngươi muốn nói gì?" Tên Tội Tộc trầm giọng.
"Ngươi thích thân thể này không?" Thủy Nhân không trả lời mà vẫn hỏi.
Thủy Nhân tuy không tính là xinh đẹp gì nhưng so với thân thể thúi rửa của Tội Tộc thì thật là tiên và quỷ.
"Vào trong rồi nói" một hồi nhìn ngắm Thủy Nhân, tên Tội Tộc lên tiếng.
Ngồi trong phòng, Lạc Kỳ khẻ nhếch môi cười. Thì ra cậu lại đánh cược thắng rồi.
Qua những ngày loại bỏ oán niệm trong oán khí thì Lạc Kỳ nhận ra oán niệm đó xuất phát từ việc thân thể Tội Tộc. Bọn chúng hận thân xác này, ưu thương cho số phận của tộc mình và hy vọng vào một tương lai mới. Nên Lạc Kỳ đã quyết định thử hợp tác với Tội Tộc.
"Thân thể này được ta gọi là Thủy Nhân, ngươi thấy sao?" khi chỉ còn hai người, Thủy Nhân mới lên tiếng. Tiếng đó không phải của ai khác mà là của Lạc Kỳ.
"Ngươi chính là Âm Sát Tinh Sứ - Lạc Kỳ?" tên Tội Tộc tuy hỏi nhưng hắn chắc chắn như vậy rồi.
Thấy Thủy Nhân nhẹ gật đầu, Tội Tộc mới nói tiếp.
"Tuy ta không biết vì sao ngươi có thể để Thủy Nhân này mang khí tức của chúng ta. Nhưng cái thứ vô tri, vô giác này thì có thể giúp gì cho chúng ta chứ?"
"Bây giờ nó vô tri, vô giác nhưng tương lai thì chưa chắc, nó sẽ là một tộc loại mới thì sao?" Thủy Nhân cười nói.
"Ta chỉ mới nghiên cứu không bao lâu, tương lai thì không nói được. Quan trọng là ngươi có dám hy vọng hay không?"
Nghĩ ngợi một hồi lâu, tên Tội Tộc cũng có quyết định.
"Được ta tin ngươi, ta sẽ cùng ngươi hợp tác" hắn có thể thây mặt quyết định như vậy,bởi vì hắn chính là thiếu tộc trưởng của Tội Tộc. Tức nhiên bây giờ Lạc Kỳ không biết, cậu chỉ nghĩ là hắn hợp tác cùng hòa bình, có lợi.
Điều kiện hợp tác rất đơn giản, Tội Tộc không nhắm vào cậu và người của cậu. Đổi lại Lạc Kỳ phải định kỳ báo cáo cho bọn họ.
Bởi vì đã chịu tin tưởng nhau nên tên Tội Tộc không giấu bí mật nữa. Hắn nói ra để giúp Lạc Kỳ nghiên cứu, và cũng là giúp chính bộ tộc của mình.
Thì ra Tội Tộc là một sản phẩm lỗi của Thiên Đạo, thân thể của bọn họ từ khi sinh ra đã thối rửa. Theo thời gian dù tu vi có cao đên đâu thì bọn chúng đều sẽ bị thối rửa mà chết.
Hơn nữa chỉ khi có kẻ chết thì mới có tân sinh, cứ như vậy Tội Tộc mãi mãi thiếu hụt và không hề được công nhân.
Sở dỉ bọn họ tổ chức viễn chinh cũng vì trả thù Thiên Đạo bất công, xa hơn là cũng vì sự tồn vong của Tội Tộc.
Sản phẩm lỗi của Thiên Đạo? Thật hay không?Tội Tộc có thể không đυ.ng đến Lạc Kỳ và người của cậu nhưng những kẻ khác vẫn phải là vật hy sinh của Tội Tộc.
Nói một hồi, chợt Lạc Kỳ nhớ đến một chuyện nên hỏi Phú Sát Lâm. Giờ đây Lạc Kỳ đã biết tên Tội Tộc này tên gì.
"Vĩnh An, Vĩnh Hòa hai thành này các ngươi có tấn công không?"
"Không, vì đánh các ngươi nên chúng ta đã dồn hết lực lượng ở hai thành này lại, bọn họ đều ở đây hết" Phú Sát Lâm không nghĩ ngợi trả lời.
Nghe được câu trả lời này ánh mắt của Lạc Kỳ lóe lên một đạo hung quang.
"Minh Ngọc, Lãnh Tình là các ngươi bất nghĩa trước, đừng trách ta vô tình"
Cũng trong đêm đó, Phú Sát Lâm dẫn binh tấn công Minh Ngọc và Lãnh Tình.
Trong giới chỉ, Tinh Sứ Lệnh cứ liên tục vang lên âm thanh cầu cứu. Nếu có người ở đây sẽ thấy khuôn mặt của Lạc Kỳ bình tĩnh đến mức nào.
Vài ngày trôi qua, đột nhiên Lạc Kỳ hạ lệnh xuất phát đến Vĩnh An Thành cứu viện Minh Ngọc. Nhưng khi đến nơi, cả tòa thành đều bị san thành bình địa, ở một nơi các đó khá xa, Minh Ngọc đang ôm thân thể tàn tạ mà trốn.
"Âm Sát Tinh Sứ cứu ta" trong khi chạy trốn, Minh Ngọc lại thấy Lạc Kỳ. Hắn mừng rở gọi lớn, chạy nhanh về phía cậu.
"Minh Ngọc Tinh Sứ, cảm giác bị bỏ rơi dể chịu chứ" Lạc Kỳ nhàn nhạt hỏi hắn.
Nghe được câu này Minh Ngọc chợt xanh mặt lại, hắn có linh cảm bóng đen tử vong đang dần áp xuống người hắn. Định lui về sau chạy trốn nhưng hắn phải trợn tròn mắt, không tin khi ngực của mình đã bị đánh thũng một lổ lớn, Đạo Đan của hắn cũng bị lấy ra.
"Lạc Kỳ, ngươi dám gϊếŧ ta" hắn phẩn nộ kêu lên.
"Không, gϊếŧ ngươi là Tội Tộc" Lạc Kỳ mang theo nụ cười chết chóc đẩy hắn ra.
Đúng vậy, gϊếŧ Minh Ngọc là con Thủy Nhân mang khí tức của Tội Tộc không phải Lạc Kỳ. Dù có bị điều tra thì cũng rất khó điều tra đến cậu.
Chưa đến một năm xuất chiến mà Tinh Sứ lại chết thêm bốn người, vốn mười hai người nay chỉ còn sáu, càng khiến Thần Tông lo lắng.
Ai lo lắng thì mặc họ, bây giờ Lạc Kỳ vẫn thong dong thu thập oán khí cho mình. Qua cải tạo Thủy Nhân càng thêm mạnh mẻ, xứng đáng trở thành đội quân mạnh nhất của Lạc Kỳ.
Vào một ngày nọ, Lạc Nhận nhận được tin tập hợp của Thần Tông. Đến nơi cậu đã thấy phía trên có một ông lão khí tức mạnh mẻ và bốn thanh niên khác.
Trên người bốn thanh niên đều có hình trăng tròn in trên ngực, đúng vậy họ chính là Tứ Đại Nguyệt Sứ của Thần Tông.
"Tinh Sứ lần này lại kém cỏi đến vậy sao, chẳng có bao lâu đã chết phân nữa, thật mất mặt" một Nguyệt Sứ mặc thanh châm chọc nhìn sáu Tinh Sứ.
Từ vóc dáng và cập mắt hồ ly với đôi thanh nhãn của hắn Lạc Kỳ có thể đoán được người này là Thanh Nhãn Nguyệt Sứ - bản thể Thanh Nhãn Mê Hồ.
Đột nhiên hắn liếc mắt nhìn tới Lạc Kỳ, sắc mặt lạnh lùng vô cùng.
"Lạc Kỳ, ngươi biết tội chưa?" tuy hắn hỏi, nhưng lại bung ra áp lực Vạn Thế cảnh, ép Lạc Kỳ thở không nổi.
Mãnh liệt vận chuyển Âm Sát Mặc Liên Quyết, Lạc Kỳ nắm chặc tay ngước lên đối mặt với Thanh Nhãn.
"Ta có tội gì?" cậu biết hắn chính là cố ý nhắm vào mình.
"Hừ, ngươi để Minh Ngọc và Lãnh Tình hai vị Tinh Sứ chết oan, đây chính là tội"
"Haha, ta không phải bảo mẫu của bọn chúng, chúng chết liên quan gì đến ta" Lạc Kỳ vẫn ngạo nghể cười.
"Còn dám ngụy biện"
"Phụp..." áp lực tăng lên, lấy tu vi Chí Tôn Trung Kỳ của Lạc Kỳ không thể chịu nổi sức ép của một Vạn Thế Cảnh, vì vậy cậu đã hộc máu.
Lúc này ông lão ngồi đó mới phất tay ngăn cản Thanh Nhãn, nói đồng môn không nên gây hiềm khích.
Haha, đồng môn? Lạc Kỳ hạ mắt không nhìn chúng. Lúc cậu chịu nhục sao không nói đồng môn, chẳng qua bọn chúng không có lý do gϊếŧ cậu mà thôi.
Mối thù này, Lạc Kỳ xin thể nhất định phải trả, trả gấp trăm ngàn lần.
Lần này họp mặt rất đơn giản, sáu Tinh Sứ phải đi theo và nghe lệnh các Nguyệt Sứ. Lúc này sẽ chia thành hai đội, mỗi đội lấy hai Nguyệt Sứ dẫn đầu và ba Tinh Sứ phụ trợ.
Không phải oan gia không gặp mặt, tên Thanh Nhãn bằng mọi cách đều muốn bắt lấy Lạc Kỳ. Ngoài ra Hàm Lộc và Hắc Ma đều ở chung đội với cậu. Riêng tên Nguyệt Sứ còn lại là một thanh niên mặt trắng ngoại hiệu Kỳ Tiên Nguyệt Sứ. Kẻ này am hiểu đánh cờ, một bàn Đọat Thiên Kỳ Cuộc uy danh khắp nơi.