Chương 41: Tội Tộc

Mặc dù tổng thể một trăm người của Âm Sát Cung không đồng đều như các Cung khác nhưng lại thắng ở chỗ đỉnh tiêm cao thủ.

Như Lã Vô Cực, ngày đó ở Trọng Lực Tháp đã đạt đến nữa bước Vạn Thế. Còn những người khác đều là Chí Tôn Đỉnh Phong, Hậu Kỳ.

Đêm nay ở phòng của Long Hoành, có một người đang quỳ đó.

"Thái Tử, thuộc hạ nguyện trung thành với người"

Long Hoành nhíu mi nhìn hắn một chút, khẻ phất tay:

"Người ngươi cần trung thành là Lạc Kỳ, chứ không phải ta"

"Thuộc hạ không hiểu, dù Lạc Kỳ là Tinh Sứ, dù hắn thiên phú có tốt đến đâu thì cũng không sánh bằng ngài. Sao ngài lại nguyện ý đầu phục hắn" kẻ đó hỏi.

"Nếu không có Lạc Kỳ, ta đã biến mất khỏi thế gian này từ rất lâu rồi. Là hắn đã cho ta tất cả" Long Hoành trả lời trong hồi tưởng về những ngày xa xưa.

Nhìn kẻ đang quỳ một cái, Long Hoành tiếp tục.

"Ngươi không biết Lạc Kỳ đáng sợ đến thế nào đâu. Ta tin, nếu cho hắn đủ thời gian thì mãnh thiên địa này sẽ có một tuyệt thế cường giả mang tên Lạc Kỳ"

"Thái Tử, ngài quyết định không về Long tộc sao?"

"Độc Cô Ngạn à, ngươi thân là Bán Long Nhân, cũng có thể trở về Long tộc, sao ngươi không đi?" lần này Long Hoành hỏi lại.

"Bởi vì, ta muốn đánh ra một thời đại cho riêng mình. Không dựa vào Long tộc, chỉ dựa vào bản thân ta" kẻ quỳ dưới cũng là Độc Cô Ngạn nói.

Nghe vậy Long Hoành chỉ cười, Độc Cô Ngạn dường như đã hiểu ý của hắn nên không tiếp tục nói gì thêm. Thì ra hai người có chung một mục tiêu, Độc Cô Ngạn nghĩ vậy. Nhưng hắn không hề biết Long Hoành cũng không xuất thân từ nơi này.

"Viêm Long Thủ của ngươi rất mạnh, lại là thứ mà mẹ ngươi truyền dạy, ngươi không nên lãng phí"

Nghe nhắc nhở Độc Cô Ngạn thoáng suy tư rồi cũng gật đầu.

Hắn không phải trời sinh kiếm tu, từ nhỏ chỉ là đơn thuần thích kiếm mà thôi. Ngày xưa mẹ hắn truyền dạy rất nhiều bí pháp Long tộc cho hắn, nhưng có một ngày bà phải trở về Long Tộc bỏ lại hắn tại Độc Cô gia. Ở gia tộc hắn hoàn toàn khác biệt, dù cho cha hắn có yêu thuơng hắn đến đâu thì cũng không thây đổi được sự ghẻ lạnh của thân nhân. Dần dần chỉ có thanh kiếm làm bạn với hắn, và không biết từ bao giờ hắn đã xem luyện kiếm là một phần không thể thiếu của mình.

Còn về phần ngoại hiệu Viêm Long Thủ của hắn là do ngày đó đối đầu với địch nhân, kiếm pháp của hắn không địch lại nên đành vận dụng sức mạnh huyết thống và đạo pháp của Long tộc. Chỉ một lần duy nhất đó đã khiến hắn mang danh Viêm Long Thủ đến bây giờ, dù hắn không hề thích.

Ngày hôm sau, khi Âm Sát Cung còn chưa sắp xếp ổn định thì đột nhiên trên bầu trời ba tiếng sấm vang vọng nổ ra.

Ngay sau đó, Thần Tông bắt đầu triệu tập tất cả đệ tử, Tinh Sứ cũng không ngoại lệ.

"Tội Tộc đã bắt đầu viễn chinh, lần này tất cả đệ tử và Tinh Sứ đều phải ra chiến trận"

Tội Tộc là gì Lạc Kỳ chưa từng nghe qua, nhưng Chúc Nhan thì biết một chút.

Tội Tộc là một tộc quần bị thiên đạo ruồng bỏ, bọn chúng tàn nhẫn hơn Tu La, khát máu hơn Huyết Tộc, âm độc hơn Ma Tộc và cuồng loạn hơn Quỷ Tộc.

Bọn chúng là hiện thân của hủy diệt và tuyệt vọng. Chúng lấy gϊếŧ chóc, tàn sát làm niềm vui dù không hề có mục đích chính đáng. Chúng đi đến đâu thì nơi đó bị sang thành bình địa, chướng khí mù mịch chiếm trọn mọi nơi.

Không ai biết chúng ẩn nấu ở đâu, có người nói là trong hư không vô tận, cũng có kẻ nói là ở nơi sâu thẩm nhất của đại lục. Chỉ biết rằng mỗi lần Tội Tộc xâm lấn đều sẽ chui ra từ những vết rách không gian.

Nơi của Lạc Kỳ đang sống có tên là Trụy Tinh Vực, lấy ngũ đại tông cầm đầu. Đừng nhìn Thương Khung Thần Tông và bốn tông khác mạnh mẻ vậy, có Đồng Nguyên tọa chấn nhưng so với các Vực ngoài thì cũng chỉ được coi là bình thường.

Tội Tộc tuy ham gϊếŧ chóc nhưng cũng khá thông minh, chúng thường chọn những nơi yếu kém ra tay trước. Lần viễn chinh trước, có rất nhiều tông môn bị xóa xổ, Âm Sát Địa và Hoang Hãi cũng trong lần đó mới trở nên yếu kém như vậy. Không biết lần này có bao nhiêu người phải chết nữa đây.

Tuy nhiên nếu sống sót qua tràn đại chiến này, thì chính là đã đạp một bước thật dài trong hành trình tu luyện.Ở những giai đoạn đầu, Tội Tộc cũng chỉ phái ra những tên có thực lực thấp, bây giờ bọn đệ tử như Lạc Kỳ có thể tham chiến nhưng sau này thì không thể nữa.

Lần này Âm Sát Cung của Lạc Kỳ được phái đến một tòa thành có tên là Vĩnh Xương. Nơi này đã bị Tội Tộc tàn sát hết, Lạc Kỳ phải từ đây điều tra hành tung và tiêu diệt chúng.

Nhìn Vĩnh Xương Thành, Lạc Kỳ cảm thán không thôi. Vốn là nơi có vạn dân sinh sống, nay chỉ còn đống hoang tàn, đổ nát, vạn xác phơi sương như vậy. Khí tức của Tội Tộc ở đây rất nặng, loại khí tức này khiến cho Lạc Kỳ rất khó chịu.

Hơn trăm người kéo vào thành, đột nhiên giữa không trung vài lổ không gian mở ra, từ bên trong Tử Tộc ùa ra như nước chảy.

Mặc dù đông nhưng bọn chúng không có Vạn Thế Cảnh, đây cũng là điều may mắn.

Tất cả Tử Tộc đều mặc trường bào rộng lớn, phủ từ trên xuống, nhưng nơi cánh tay bọn chúng lộ ra lại là những thớ thịt thối rửa, nồng nặc mùi tử thi. Theo truyền thuyết bọn họ bị như vậy là do Thiên Đạo nguyền rủa, nhằm trừng phạt tội ác của bọn chúng, nhưng đến bây giờ bọn chúng vẫn không hối cải.

Thả tất cả Thủy Nhân, một bên Lạc Kỳ dùng hết tốc lực biến Tội Tộc trở thành Thủy Nhân của mình.

Vốn 100 người mới nhập Âm Sát Cung còn chưa rỏ Lạc Kỳ, nhưng hôm nay thấy cậu hiển hóa thần uy, tất cả đều bất ngờ. Cậu chỉ là Chí Tôn Sơ Kỳ tuy nhiên lại có thể biến mấy tên Chí Tôn Đỉnh Phong của Tội Tộc thành Thủy Nhân, bọn họ càng thêm sợ hãi.

Trong khi chiến đấu, không ngờ tu vi của Lạc Kỳ lại đột phá đến Chí Tôn Trung kỳ, chiến lực của cậu càng thêm mạnh mẻ.

"Theo điển tịch, nơi Tội Tộc đi qua sẽ không quay lại nữa, nhưng sao lần này lại như vậy" vài người trong chiến đấu, hỗn hển nói.

Thời đại qua đi, chẳng lẻ phong cách của Tội Tộc cũng thay đổi?

Lúc này đây, ở tòa chủ thành trung tâm, Đường Mặc đang được một nhóm lớn Thủy Nhân bảo hộ. Hắn đang cố hết sức sửa lại phòng ngự đại trận của Vĩnh Xương Thành.

"Gϊếŧ...." đột nhiên trên bầu trời một nhóm Tội Tộc cởi Hắc Ma Phi Mã, tay cầm trường thương lao xuống.

Thủy Nhân theo bảo hộ Đường Mặc không ngờ lại bị chúng đơn giản đánh tan như vậy. Không biết trường thuơng của chúng được làm từ gì, mà lại có thể ngăn cản Thủy Nhân tụ lại thân thể.

Sau lưng đang chém gϊếŧ, Đường Mặc bây giờ thân thể đã ước đẫm mồ hôi nhưng hắn vẫn đang tập trung sửa trận.

"Ka ka, gϊếŧ gϊếŧ" âm thanh phía sau càng gần, Đường Mặc dù hoảng loạn vẫn cố gắn tập trung. Nhưng lúc này đây lưng của hắn đã lạnh, một cảm giác tử vong bao chùm lấy hắn.

"Khặc Khặc..." tiếng bước chân lại gần, bóng của trường thương phản chiếu trước bức tường làm Đường Mặc biết mình sắp chết.

"Bang..." trường thương hạ xuống, nhưng nó đã bị chặn lại bởi một thanh cự kiếm.

"Nhanh lên" âm thanh của một nữ tử vang lên đánh thức Đường Mặc đang nhắm mắt.

Giờ đây chỉ còn một Hạo Thiên Thượng Quan, cô nàng đang ra sức bảo vệ Đường Mặc.

Hắt văng trường thương của tên Tử Tộc ra, thanh cự kiếm trong tay Thượng Quan đã tốc độ chém tới. Mỗi một lần cự kiếm chém xuống, tên Tử Tộc càng chịu một áp lực lớn. Cuối cùng cực hạn của hắn đã đến, bùm một tiếng, thân thể của hắn bị đánh bẹp xuống đất. Từ trong thân thể oán khí bắt đầu bốc lên mãnh liệt.

Bên ngoài chém gϊếŧ vẫn điên cuồng diễn ra, mỗi Tử Tộc ngã xuống thì oán khí lại bốc lên. Oán khí này rất nặng, chưa bao giờ Lạc

Kỳ thấy oán khí nào khinh khủng như vậy. Mỗi người ít hay nhiều đều có oán khí hận thù, cậu cũng không ngoại lệ. Nhưng oán khí của Tử Tộc khiến cậu có cảm giác sợ hãi, nó hung lệ nhưng mang một chút ưu thương và hy vong. Lạc Kỳ không hiểu vì sao một tộc đàn lấy chiến tranh làm niềm vui như Tội Tộc lại có thể có ưu thương và hy vong. Họ vì sao phải ưu thương và hy vọng vào điều gì?

"Ầm...ầm..." đột nhiên lúc này Vĩnh Xương Thành mãnh liệt rung lên.

"Rút lui" tên cầm đầu của Tử Tộc nhận ra không ổn nên đã ra lệnh, nhưng bọn chúng không thể mở không gian được nữa, bởi vì phòng hộ đại trận đã mở.

Phòng Hộ đại trận bình thường không cách nào ngăn Tử Tộc nhưng qua Đường Mặc cải tạo lại đã có thể.

Không bao lâu, cuộc chiến đã kết thúc trong thắng lợi, nhưng bên ngoài thành Vĩnh Xương cũng đã bị bao vây, đồng nghĩa với đám người Lạc Kỳ đã bị cô lập.

Nhìn oán khí trên cao, Lạc Kỳ mới bắt đầu thu hết chúng lại. Cậu có linh cảm, nó sẽ nói cho cậu một bí mật động trời nào đó.