Chương 37: Điên Mỹ Nhân

Ngày xưa Khổng Viện chủ cũng rất nổi danh, tuy không sánh được với sư muội của mình là Mục Thanh Uyên, nhưng bà cũng là một thiên kiêu chi nữ của Âm Sát Môn, nếu không bà cũng không ngồi lên được vị trí Viện chủ rồi.

Nhìn Khổng viện chủ lên lôi đài, tên kiếm tu của Bạch Đà Sơn cũng lể độ chào hỏi, không hề mất phong độ:

"Quan Kiếm Minh, xin hữu lể với Khổng tiền bối" xét về tuổi tác thì hắn gọi Khổng viện chủ một tiếng tiền bối cũng phải.

Lấy bối cảnh của Bạch Đà Sơn mà bồi dưỡng ra một kiếm tu như Quan Kiếm Minh thì thiên phú của hắn phải chiếm một phần rất lớn.

"Lần trước thấy ngươi, ta còn khen với sư phụ của ngươi là ngươi có thiên tư hơn người. Hôm nay gặp mặt, ngươi đã có thực lực quyết chiến với ta, đúng là con mắt nhìn người của ta rất tốt" Khổng Viện nói rất nhẹ nhàng như hồi tưởng về quá khứ.

"Ngày đó cũng nhờ tiền bối khích lệ, vãn bối mới có được như ngày hôm nay" Quan Kiếm Minh khiêm tốn.

"Tất cả đều là sự cố gắng của ngươi, ta chẳng làm gì cả. Được rồi, đứng trên lôi đài là địch nhân, không nói chuyện quá khứ nữa" Khổng Viện chủ nói xong liền xuất kiếm ra.

Thanh kiếm xanh biếc tên "Triều Dương" này đã theo bà rất nhiều năm, không biết đã trải qua bao nhiêu cuộc chiến sinh tử.

"Chiến nào lão bằng hữu" Khổng viện chủ vuốt thanh kiếm nói nhỏ.

Bên kia kiếm của Quan Kiếm Minh cũng đã chĩa ra thủ thế.

"Trọng Điệp Kiếm Pháp" Khổng Viện chủ không hề lưu thủ, vừa vào trận đã xuất ra kiếm pháp cao minh nhất của mình.

Từng đợt kiếm pháp như sóng biển điệp điệp không dứt đánh tới, Quan Kiếm Minh cũng không dám khinh thường.

"Lưu Tinh Kiếm Pháp, phá" Quan Kiếm Minh xuất kiếm nhanh như chớp, thật xứng với hai chữ "Lưu Tinh".

Lợi dụng tốc độ như sao xẹt, Quan Kiếm Minh không chỉ có thể phòng ngự mà còn phản công rất sắt bén.

Nhưng mà Khổng Viện chủ càng đánh càng hân khiến cho Quan Kiếm Minh không có một hơi thở dốc.

Trọng Điệp Kiếm Pháp, không chỉ có điệp điệp sóng triều mà còn mang theo trọng thủy. Mõi một lần xuất chiêu trọng điệp lại nhân lên, tuy Khổng viện chủ không có ưu thế về tốc độ nhưng kiếm pháp dồn dập của bà khiến cho Quan Kiếm Minh dần rơi vào hạ phong.

Bây giờ Quan Kiếm Minh mới nhớ đến ngoại hiệu mà đương thời lén lút đặt cho Khổng Viện chủ "Điên mỹ nhân". Dù bình thường bà có nhẹ nhàng, hòa ái như thế nào đi nữa thì khi xuất thủ lại biến thành một con người khác. Thế kiếm dồn dập và không sợ chết của bà đã khiến cho bao kẻ tu vi cao hơn đều thấy sợ hãi.

Như bốn viện chủ khác của Âm Sát Môn tu vi đều cao hơn bà nhưng chưa bao giờ dám công khai đối địch bà, một phần vì họ sợ cái "điên" của bà, bất chấp tất cả.

Một phút sơ sẫy đã khiến cho Quan Kiếm Minh phải trả giá bằng một vết thương lớn ngay l*иg ngực.

Ngã xuống mặt đất, Quan Kiếm Minh đã nhắm mắt lại chờ cái chết.

"Xuống lôi đài đi" chợt tiếng của Khổng Viện chủ vang lên. Không ai ngờ bà lại tha cho Quan Kiếm Minh, phải biết hắn là người có khả năng đột phá Vạn Thế Cảnh của Bạch Đà Sơn, mà lại còn đối nghịch với Âm Sát Môn nữa.

Đánh một trận khiến cho Khổng Viện chủ thoải mái hơn rất nhiều. Từ ngày nắm trọng trách đứng đầu Nhược Thủy Viện, bà luôn phải tính toán thiệt hại trong mõi lần làm việc, không thể tùy ý như trước nữa.

Một trận này cũng nhắc cho mọi người nhớ lại "Điên mỹ nhân" vẫn còn sống, vẫn lợi hại như xưa.

Riêng Quan Kiếm Minh cho bà một ấn tượng không xấu, dù là đối địch nhưng chưa hề vô lễ. Với lại bà và sư phụ đã mất của hắn cũng từng quen biết, khi ấy Bạch Đà Sơn chưa dám ngang nhiên phản bội Âm Sát Môn như bây giờ, cho nên bà đã tha cho hắn.

Cách làm người của Khổng Viện chủ đã khiến cho nhiều người có mặt ở đây đều cảm khái, ở đại lục này gϊếŧ một người rất dể, nhưng tha cho một người lại cực kỳ khó.

Lúc này ánh mắt của Linh Tựu Cung chủ khẻ liếc nhìn Bạch Đà Sơn chủ một cái. Nếu Quan Kiếm Minh chết thì chắc chắn Bạch Đà Sơn sẽ trả thù, nhưng bây giờ hắn lại được Khổng Viện chủ tha chết, phần nhân tình này Bạch Đà Sơn phải nhớ a.

Đánh vài trận nữa, cho đến khi hao hết nguyên lực Khổng viện chủ mới thua. Tuy bà thua nhưng nét mặt không hề buồn mà còn hiện lên vẻ tươi cười.

"Sư tỷ, giải tỏa hết rồi chứ?" Mục Thanh Uyên cười hỏi.

"Ừ" Khổng Viện chủ trả lời ngắn gọn.

"Đã khổ cực sư tỷ" Mục Thanh Uyên và Khổng viện chủ nhìn nhau cười, họ phảng phất như trở lại thời xa xưa, khi bọn họ không phải lo nghĩ quá nhiều.Chúc Nhan buồn ngủ ngồi xem thi đấu, vừa nghe Tụ Âm Viên chủ muốn khích bác Minh Hàn Viện chủ đi lên chịu chết, thì hắn lại xen miệng vào.

"Ngồi xem thật buồn chán, chẳng lẻ Âm Sát Môn không có ai đủ bản lĩnh chèn ép tất cả a"

Nghe Chúc Nhan nói, đám đệ tử bắt đầu ồn ào lên, tuy nói là thi đấu nhưng đừng quên đây là ép buộc a. Chí Tôn thi đấu một trận không hề ngắn, có những trận phải đấu mười mấy ngày mới xong, bọn họ ở đây chịu khổ chủ rồi.

"Mục sư thúc, người lên đó đánh bẹp hết bọn họ đi, ở đây thật đáng ghét" Phạm Thiên Kiều nói xong các đệ tử lại phụ họa theo. Mục Thanh Uyên nếu từ chối nữa sẽ bị mang tiếng sợ hãi, vì vậy bà cũng lên lôi đài.

So với Lưu Ly Kiếm Pháp của Mục Tiên Y thì khi Mục Thanh Uyên sử dụng lại như ánh trăng đem so với đom đóm vậy. Chín luồng hào quang của Lưu Ly Kiếm Pháp đều được bà nhuần nhuyễn vận dụng để chém gϊếŧ, không như Mục Tiên Y chỉ biết đánh ra mà thôi.

Nhìn thấy Mục Thanh Uyên lấy thế ép người thẳng đến không có ai dám ứng chiến, thì lúc này Linh Tựu Cung chủ mới nhìn xuống hai người mặc tăng y, mở miệng nói:

"Bồ Vương, Thai Trần hai vị Thánh Tăng thấy người đó như thế nào?" ông ta nói chuyện với giọng điệu rất ý tứ, chỉ tay về phía Mục Thanh Uyên.

Cấp bậc tu luyện của Phật môn cũng giống với các hệ phái khác, nhưng bọn họ vẫn có danh xưng riêng cho mình. Như Đạo Tôn thì được gọi là Đồng Tử, Chí Tôn là Thánh Tăng, Vạn Thế là La Hán, lên tới Đồng Nguyên thì sẽ gọi là Bồ Tát, còn về Chúa Tể là Phật Tổ. Riêng Vĩnh Hằng cảnh không có ai đạt được nên không có danh xưng.

Hai người Bồ Vương, Thai Trần trầm ngâm một chút thì Bồ Vương mới nhàn nhạt nói:

"Rất không tệ, có tư cách đánh với chúng ta một trận"

"Ta nghe nói cô ta từng chết đi nhưng bây giờ lại vẫn còn sống đứng đây, không biết giấu bí mật kinh khủng nào đây"

Nghe vậy hai Thánh tăng mắt đều lóe lên tham lam, bọn họ nghĩ đến thứ giúp cho người ta chết đi sống lại ấy đầy ham muốn. Nhưng hai người không biết rằng đây đều là do Linh Tựu Cung chủ dùng kế khích tướng. Ngày xưa Mục Thanh Uyên chỉ là tạm thời ly xác nào có phải chết thật như hắn nói.

Vừa nói xong Bồ Vương đã nhanh hơn Thai Trần một bước mà lên lôi đài:

"A di đà phật, tiểu tăng xin nữ thí chủ chỉ điểm một hai" mấy người của Phật Môn đều thường làm ra vẻ khiêm nhường như vậy.

Lúc này Bồ Vương đã tung ra nguyên lực của bản thân, thình lình đạt tới nữa bước Vạn Thế.

"Nữa bước Vạn Thế, ta cũng có" đối lập với nguồn nguyên lực vào màu nhạt của Bồ Vương thì nguyên lực của Mục Thanh Uyên có màu xanh thẳm. Đây cũng là một loại tranh đấu, thường thì chỉ có những người có tu vi cao mới dùng.

Hai nguồn nguyên lực va chạm nhau, dần co đi xuống hết nữa ngày thì mới tan ra. Bồ Vương hơi kinh ngạc một chút nhưng ánh mắt ham muốn bây giờ đã không giấu diếm nữa. Nữ nhân như Mục Thanh Uyên nếu nắm về song tu thì hắn sẽ sớm ngày đột phá Vạn Thế a.

"Long Tượng Bàn Nhược Chưởng" Bồ Vương đánh ra một chưởng, nguyên lực hiển hóa thành hai đầu long và tượng dũng mãnh áp tới.

Nhưng Mục Thanh Uyên không hề nao núng mà xuất ra một kiếm, chín đạo thải quang như cầu vòng đánh xuyên long, tượng. Chợt cầu vòng tách ra, kiếm của Mục Thanh Uyên đã rơi xuống cổ Bồ Vương.

"Ầm... Ầm..." Bồ Vương liên tiếp đánh ra mấy chưởng nữa, dùng long và tượng hình ngăn cản Mục Thanh Uyên.

Nhìn Bồ Vương xuất chưởng, Long Hoành càng nhíu chặc mày, hắn nhận ra khí tức của Long tộc.

"Chưởng thứ tám" Bồ Vương hét lớn đánh ra một chưởng, lần này không phải là nguyên lực hóa hình nữa mà Long hồn và Tượng Hồn chân chính.

Cả hai chạm vào Mục Thanh Uyên, bất ngờ chín đạo thải quang xoắn lại bao phủ bà bên trong. Khi Long Hồn và Tượng Hồn va vào, thải quang lại sắt bén chém ra cắt đứt Tượng Hồn.

"Hắn là dung hợp Long, Tượng song hồn vào cánh tay?" Chúc Nhan liếc hỏi Long Hoành.

Nghe vậy mấy người của Âm Sát Môn đều đổ mồ hôi, việc này nếu để Long tộc biết thì sẽ gặp rắc rối rất lớn. Nhưng mà bọn họ cũng công nhận Bồ Vương lá gan quá lớn.

"Đánh tiếp sao?" Mục Thanh Uyên sau khi chém nát Tượng Hồn nhàn nhạt hỏi.

"Tốt là ta thua" mất đi Tượng Hồn, Bồ Vương biết tỉ lệ thắng của mình càng thấp, cũng may Tượng Hồn dể kiếm hơn Long Hồn. Nếu hôm nay Long Hồn bị đánh nát thì hắn khóc không ra nước mắt luôn à.

Bên dưới Thai Trần mừng trong lòng, hắn vốn tức giận Bồ Vương giành trước cơ hội nhưng không ngờ lại dọn đường giúp hắn. Bây giờ Mục Thanh Uyên nguyên lực không còn nhiều, là hắn cơ hội a.

Quyết ra tay nhanh gọn, Thai Trần liền lên lôi đài, không nói một lời liền định động thủ.

"Mục trưởng lão, trận này để ta"