Gần đây danh khí của Hắc Bào Nhân rất lớn, ai cũng biết hắn là một sát thủ chân chính. Vì vậy khi thấy hắn lên lôi đài Nhục Đài Đồng Tử tuy miệng vẫn cười nhưng ánh mắt lại trở nên nghiêm trọng hơn hẳn.
Gió thổi bay vạt áo, một kiếm của Hắc Bào nhanh như thiểm điện lướt tới Nhục Đài. Ánh kiếm lóe lên mang theo sự âm lảnh thấu xương khiến cho cả một mãnh không gian gần như đóng băng lại.
Cái lạnh này khác hẳn với cái lạnh của băng tuyết, nó khiến cho Nhục Đài cảm nhận được sự lạnh lẻo của cổi u minh vĩnh hằng.
Nhưng Nhục Đài phản ứng cực nhanh, khi kiếm đâm đến cổ của hắn thì hắn đã kịp đảo thân mình né đi. Một chuỗi tràng hạt xá lợi liền tung ra, nó quắn quanh lưỡi kiếm của Hắc Bào, thành công hất hắn lên không.
Một tay giữ tràng hạt, một tay Nhục Đài thủ ấn đánh mạnh lên Hắc Bào, nhưng lần này đến lượt Hắc Bào thoát được. Hắn lách nhẹ thanh kiếm, rút ra khỏi tràn hạt, mũi kiếm đâm thẳng xuống tay Nhục Đài.
"Ầm..." hai người va chạm nhau, kiếm cho nguyên lực bùng nổ vang trời.
Lúc này trên lôi đài xuất hiện hình ảnh Hắc Bào trên không, thẳng tấp thân mình đâm kiếm xuống. Nhục Đài dùng tay không đở kiếm nhưng tư thế vẫn rất hiên ngang.
Hắc Bào nhíu mày một cái, thanh kiếm trong tay hắn càng trở nên lạnh lẻo, có nguy cơ đong cứng luôn bàn tay của Nhục Đài. Nhưng ngay lúc này, Nhục Đài bổng nhiên trở thành một tượng đồng ngăn cản sự xâm nhập của âm khí.
"La Hán Kim Thân đúng là danh bất hư truyền" có người thầm khen.
Đây là một loại luyện thể công phám chính tông của Phật Môn, nó có thể rèn luyện cơ thể chở nên rắn chắc như một đồng nhân.
"Phích Lịch Chưởng" Nhục Đài hạ chân xuống thủ thế, một tay vung chưởng đánh bật được Hắc Bào ra. Nhưng hắn cũng hổn hển thở dốc không thôi.
Nhục Đài tuy có luyện man lực, luyện thể nhưng đó chỉ là để phòng ngự khi có địch thủ lại gần. Thứ mà hắn am hiểu nhất chính là huyễn thuật mộng cảnh.
Vung tràng hạt lên không trung, Nhục Đài chấp hai tay lại, miệng niệm một đoạn tâm kinh. Sau đó chuỗi tràn hạt bắt đầu phát ra ánh sáng vàng nhạt, nhanh chóng mở rộng phạm vi chiếu sáng.
"Hoan Hỉ Tâm Kinh - Nɧu͙© ɖu͙© Mộng Cảnh"
Mộng cảnh phủ lên Hắc Bào đem hắn nhấn chìm bên trong. Ở ngoài Âm Sát Môn đều chăm chú theo dõi, đến bây giờ chưa có ai phá giải được Mộng Cảnh, hy vọng Hắc Bào tạo nên được kỳ tích.
Bên trong mộng cảnh Hắc Bào nhíu mày nhìn hình ảnh những cô gái ăn mặc thoáng mát, từ từ đến gần ve vuốt cơ thể hắn.
Bên ngoài Nhục Đài như nhận ra điều gì, nhanh chóng niệm chú điều động pháp lực càng nhiều.
Lúc này các cô gái trong Mộng cảnh đã thoát y hết, nhưng chợt biến mất tất cả, thay vào đó là hình ảnh Mộc Trung khiêu gợi ngồi trên giường đỏ thắm.
"Tướng công, đến đây, mau đến đây" khuôn miệng nhỏ phát ra âm thanh như mê hồn dược, nhưng Hắc Bào ngày càng trở nên lạnh lùng, không hề có một tia nɧu͙© ɖu͙© nào trong mắt.
Nhục Đài bây giờ mồ hôi đã đổ đầy mặt, hắn không ngờ tâm lý của tên Hắc Bào này lại phức tạp như vậy. Không bỏ cuộc, hắn càng đổ thêm pháp lực vào mộng cảnh, lần này hắn quyết gϊếŧ chết Hắc Bào trong mộng.
Trong mộng, khi Hắc Bào vừa định quay lưng đi thì đột nhiên Mộc Trung biến thành Lạc Kỳ. Một Lạc Kỳ không hề mặc y phục, mái tóc đen tuyền xỏa dài phủ lấy một bên ngực, da trắng như tuyết mềm mại nổi bật dưới làn tóc đen.
Giờ đây hình ảnh Lạc Kỳ như một kẻ khát tình cầu hoang da^ʍ, khó chịu mà uốn éo thân thể làm ra những động tác dâʍ ɖu͙©, mời gọi Hắc Bào.
Hình ảnh này vừa đập vào mắt Hắc Bào, khiến mắt hắn liền đỏ lên như máu, khóe môi giật giật.
"Á..." Hắc Bào hét lớn một tiếng, Đạo Đan và Đạo Thể cùng xuất ra một lượt biến cả lôi đài trở thành một u minh thế giới thật sự. Sự lạnh lẻo của nó khiến cho chuỗi tràng hạt bị đóng băng, Nhục Đại phải vận chuyển tâm pháp phòng ngự âm hàn nhập thể mà bỏ luôn mộng cảnh.
"Sao ngươi dám khinh nhục Tiểu Kỳ của ta, ngươi phải chết" âm thanh lạnh lẻo đầy sát khí đó lọt vào tai của Nhục Đài khiến hắn sợ hãi thật sự. Nó như tiếng gọi của Tử Thần trước khi đoạt mạng, và hắn bây giờ là kẻ bị gọi trúng đó.
Lắc lư thân mình giữ làn âm khí lạnh lẻo, khuôn mặt dưới lớp áo choàng của Hắc Bào trở nên cực kỳ đáng sợ. Nó biến dạng nhìn như một ma quỷ, hoàn toàn khác lạ với hắn.
Tiếng kiếm rít lên một hồi, thân ảnh của Hắc Bào đã xuất hiện trước mặt Nhục Đài, mũi kiếm đã đâm thủng lớp La Hán Kim Thân của hắn.
"Khinh nhục Tiểu Kỳ, ngươi sẽ phải chết không toàn thây"
Hắc Bào vung kiếm lên thân thể Nhục Đài đều bị chém thành trăm ngàn mãnh nhỏ. Còn thanh kiếm của hắn bây giờ bị phủ một lớp gì đó tựa như âm khí, cũng giống như âm hồn đầy tà môn.Sát khí mà Hắc Bào phát ra khiến cho các đối thủ còn lại đều phải sợ hãi, thật lâu không có ai dám lên ứng chiến nữa cho nên trọng tài đành quyết định kết thúc phần thi đấu này.
Bởi vì không có đối thủ ứng chiến nên số trận thắng của Hắn Bào được tính theo số đối thủ còn lại.
Khi công bố top 10, không hề ngạc nhiên Hắc Bào đã đứng hạng nhất. Dù chỉ đánh một trận duy nhất nhưng ánh hào quang của hắn lại che lấp tất cả.
Lần này ngoài Hắc Bào, Âm Sát Môn có thêm bốn người nữa nằm trong top 10, chiếm hết phân nữa. Không chỉ vậy hai hạng đầu đều thuộc về Âm Sát Môn, do Nhục Đài chết nên Đường Mặc giữ được hạng hai, với bốn trận thắng Phạm Thiên Kiều xếp hạng 6 chung cuộc.
Vốn Tựu Linh Cung muốn mượn cơ hội này hạ thấp uy danh của Âm Sát Môn, nhưng không ngờ lại thành ra trải đường cho đối thủ. Giờ có muốn hối hận cũng đã muộn rồi.
Trong khi toàn thể Âm Sát Môn đều hân hoan vui mừng thì Tụ Âm Viện Chủ lại lóe lên ánh mắt không vui, tiếc hận. Ánh mắt ấy vụt qua rất nhanh nhưng Chúc Nhan đã kịp thấy.
Tối đó khi mọi người nghỉ ngơi thì trong một căn phòng mật của Linh Tựu Cung, có một đám người đang rất không vui nhìn nhau.
"Từ Cung chủ, không phải ông nói kế hoạch này không có sơ sót hay sao, nhưng tại sao bây giờ kết quả lại thành ra như vậy" một ông lão bạch mi chất vấn Cung chủ của Linh Tựu Cung.
"Là ta sơ sót không ngờ Âm Sát Môn lại có người trợ giúp" Từ Cung chủ chấp tay xin lỗi.
"Là ai?"
"Đường Mặc, Phạm Thiên Kiều, hai người này vốn đi theo Lạc Kỳ đến Thương Khung Thần Tông, không ngờ sáng nay đã trở lại và thực lực lại tăng mạnh như vậy"
"Đúng vậy, tên Hắc Bào đó cũng quá mạnh ngoài dự đoán của chúng ta. Việc này không thể trách Từ Cung chủ được" một mỹ phụ mở lời.
"Hôm nay ta cho mời các vị đến đây là có chuyện quan trọng cần thương lượng. Theo nội gián của ta báo lại thì tên Lạc Kỳ đã gửi về hai tên Chí Tôn Cảnh để trợ giúp Âm Sát Môn" nói đến đây ông ta ngưng trọng hẳn lên.
"Trong đó có một kẻ là Long, một tên khác thực lực cũng cực mạnh"
Nếu có người của Âm Sát Môn ở đây thì sẽ rất kinh ngạc, không ngờ trong nội bộ của họ lại có nội gian.
"Các vị có kế sách gì để đối phó không?" Từ Cung chủ hỏi.
Một hồi lâu không ai lên tiếng, Từ Cung chủ mới nói tiếp:
"Nếu không ai có kế sách gì thì làm theo kế của bản Cung, lần này dù chúng có thắng đi nữa thì cũng sẽ chết không chổ chôn"
Hai ngày nghĩ ngơi, Chí Tôn cảnh thi đấu cũng diễn ra. Trên khán đài lúc này vẫn là bầu không khí náo nhiệt đó, nhưng điều khác biệt là đến lượt mấy đê tử Đạo Tôn cảnh đến xem nháo nhiệt.
Quy tắc cũng như mấy hôm trước, nếu ai thủ lôi đài lâu nhất thì chiến thắng.
"Linh Tựu Cung chủ, các ngươi là chủ nhà mà không lên đài khiêu chiến à" nhìn lôi đài trống không, Âm Sát Môn Chủ bắt đầu khıêυ khí©h.
Bên kia hừ một tiếng, một ông lão râu tóc bạc trắng nhưng dáng vẻ ung dung lên lôi đài.
"Đại trưởng lão, lên đó dạy cho hắn một bài học, thể hiên uy thế của Âm Sát Môn ta" đột nhiên Tụ Âm Viện chủ trở nên hào hứng, kêu ông lão bên cạnh. Ông ta chính là Tụ Âm Viện Đại trưởng lão, tu vi Chí Tôn đỉnh phong, ở Tụ Âm Viện chỉ xếp sau viện chủ.
Đại trưởng lão lên lôi đài liền hiển hóa thần uy, áp đảo ông lão của Linh Tựu Cung không thở nổi. Khi ai cũng nghĩ Đại trưởng lão sắp thắng thì đột nhiên từ trên không trung ông bị trúng một chưởng, thân thể nặng nề nện xuống lôi đài chết không hiểu lý do.
Đến khi Âm Sát Môn phục hồi tinh thần thì xác của Đại trưởng lão đã bị đánh nổ. Mọi người câm hận Linh Tựu Cung làm việc tàn nhẫn, người đã chết còn không tha. Nhưng một bên chỉ có Chúc Nhan ánh mắt khẻ lây động, thâm thúy nghĩ gì đó.
Kế tiếp Đại trưởng lão của Cuồng Sát Viện đã lên lôi đài, thành công trả thù được cho đồng môn.
Không như Đạo Đan Cảnh thi đấu có thể lấy sức một người chèn ép, thắng nhiều trận liên tiếp. Lên đến Chí Tôn Cảnh cấp bậc này đa số đều có là bài bảo mệnh, đánh đấm một hồi bây giờ đứng trên lôi đài là một kiếm tu của Bạch Đà Sơn.
"Trang sư đệ, kẻ này chỉ có tu vi hậu kỳ lại dũng mãnh như vậy, nhìn ra không hề thua kém đệ a" lại là Tụ Âm Viện chủ, ông ta nói như vô ý nhưng lại thành công khıêυ khí©h họ Trang. Mà họ Trang ở đây chính là Viện chủ của Minh Hàn Viện.
Đường đường là một viện chủ lại bị nhận xét thua kém kẻ khác, Minh Hàn Viện chủ liền muốn lên lôi đài thể hiện.
Nhưng ông chưa kịp lên thì Chúc Nhan đã nhàn nhạt lên tiếng.
"Kiếm tu thì nên đấu với kiếm tu mới đặt sắc, Khổng Viện chủ hình như cũng là kiếm tu thì phải"
"Đúng vậy, cũng lâu rồi kiếm của ta chưa xuất vỏ" Bà nhẹ nhàng đáp lời đi lên lôi đài.
Liếc qua thấy vẻ mặt tiếc hận của Tụ Âm Viện chủ, Chúc Nhan khóe mắt khẻ cười.
"Thật là lợi cho hắn, nếu là ta trong ba chiêu sẽ đong chết hắn" Minh Hàn Viện chủ lầm bầm.
Nghe vậy, Chúc Nhan chỉ thầm mắng hắn ngu ngốc, một chân bước vào Tử Môn Quan rồi mà không hay.