Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lạc Kỳ Tu Tiên Truyện: Đại Lục Vĩnh Hằng - Phần 2

Chương 35: Phạm Thiên Kiều Thi Uy

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đoàn người của Âm Sát Môn được sắp xếp ở một nơi có tên rất trang nhã là Túy Phong Lâu, nhưng hoàn cảnh nơi này thì không hề trang nhã một tí nào.

Nơi này quanh năm khô nóng, cây cối cằn cổi, không có hồ nước cũng chẳng có giả sơn. Mấy người Âm Sát Môn đều rất phẩn nộ, biết Linh Tựu Cung là cho họ một cái hạ mã uy.

"Chút này có là gì chứ, cứ cho chúng tự mãn vài ngày đi" Môn chủ miệng khẻ cười, nhưng sát cơ trong đó không hề giấu giếm.

Ba ngày sau, Linh Tựu Cung Phó Cung chủ mang theo vẻ mặt tươi cười mời Âm Sát Môn đến lôi đài tham gia thi đấu.

Lôi đài đã được Linh Tựu Cung bố trí rất cẩn thận. Bao quanh lôi đài là một cái cấp ba phòng ngự trận. Nếu chỉ có Đạo Tôn Cảnh thi đấu thì bọn họ cũng không bỏ ra đại giá như vậy, nhưng ở đây còn có Chí Tôn Cảnh mà tất cả đều có thực lực cực mạnh. Một khi Chí Tôn đỉnh phong giao đấu, phá hủy một tòa thành trì cũng là bình thường.

Lần này tham gia thi đấu không chỉ có năm đại Vạn Thế cấp tông môn, mà còn có thập đại Chí Tôn cấp tông môn. Riêng mấy tông môn loại nhỏ thì không có đủ thực lực để xen vào.

Tuy cùng thi đấu nhưng cách biệt phẩm cấp vẫn có, đầu tiên Đạo Tôn thi đấu được bắt đầu từ mười Chí Tôn tông môn, cuối cùng chọn ra mười tên xuất sắc nhất mới cùng với năm Vạn Thế tông thi đấu.

Trên khán đài xem 10 tông thi đấu trong đó cũng có một số người chiến lực không tệ, nếu ở Âm Sát Môn cũng có thể leo lên Âm Sát Bảng.

"Hàn Mai Cốc, Hồi Phong Môn, Kim Tiền Bảo ba tông này các ngươi có ra tay thì nhẹ nhàng một chút" vừa quan chiến Môn chủ vừa dặn dò. Ai cũng biết ba tông này luôn trung thành với Âm Sát Môn, ngày đó xảy ra việc ám sát, họ cũng không ngại nguy hiểm mà trợ giúp một hai.

Nói xong ngừng lại một chút, Môn chủ lạnh nhạt nói tiếp:

"Còn lại nếu gϊếŧ được cứ gϊếŧ"

Tuy Âm Sát Môn không phải chính phái gì nhưng rất ít ra tay với các tông môn nhỏ hơn, xem ra là bọn họ đã hợp tác với Linh Tựu Cung khiến Môn chủ phải lộ sát khí rồi.

Nữa ngày sau, mười người xuất sắc cũng được chọn ra. Trong đó thực lực tiếp cận Vạn Thế cấp Bạch Đà Sơn có ba người, Hàn Mai Cốc có hai người, Hồi Phong Môn có một người, thực lực yếu hơn Kim Tiền Bảo không có đệ tử vào góp mặt.

Tiếp theo là chung đấu của Đạo Tôn cảnh, quy tắc rất đơn giản là "thủ lôi đài". Ai thủ lâu nhất là kẻ chiến thắng.

Trong khi đệ tử các phái đang nhao nhao định lên lôi đài thì chợt âm thanh của Cung chủ Linh Tựu Cung vang lên:

"Âm Sát Môn luôn là quần long chi thủ, mời đệ tử quý môn lên trước a"

Hắn đây là định tiêu hao chiến, hắn không tin bao nhiêu tông môn không đè chết 12 người của Âm Sát Môn.

Phạm Thiên Kiều luôn nóng nãy, nhịn nhục bấy lâu đối với cô đã quá đủ rồi. Vì vậy không đợi cho phép đã nhảy lên lôi đài.

"Âm Sát Môn Phạm Thiên Kiều xin lĩnh giáo tuyệt học của các phái"

Nói xong trong tay cô đã xuất ra một bạch cốt tiên trắng xóa, thủy khí lưu động mãnh liệt. Tiên này là Lạc Kỳ tặng cô để dùng cho cuộc thi đấu này, cô sẽ dùng nó đánh chết đám người xấu xa kia.

"Đông Lôi Linh Tựu Cung ứng chiến" kẻ đến là một nam nhân lưng hùm vai gấu.

Cuộc chiến của hai người diễn ra ngay sau đó.

Đạo thuật của Đông Lôi là sa thuật, hắn dùng cát ngưng tụ thành các loại mãnh thú tấn công về phía Phạm Thiên Kiều. Trong khi đó chỉ với một bạch cốt tiên, Phạm Thiên Kiều đã đánh tan hết tất cả.

Khổng Viện chủ thấy vậy liền vui vẻ ra mặt, chỉ trong một thời gian ngắn mà người đệ tử này của bà đã tiến bộ vượt bật, thật là ngoài sức tưởng tượng a.

Nếu để bà biết Phạm Thiên Kiều là người có tiến bộ chậm nhất chắc bà không vui được vậy đâu.

Thấy từng con, từng con mãnh thú của mình bị đánh tan Đông Lôi càng loạn. Hắn vung tay ra một hồi bão cát xuất hiện quay quanh Phạm Thiên Kiều, biến cô thành một người cát.

Lúc này bên phía Linh Tựu Cung đã tươi cười ăn mừng, nhưng chợt một tầng cát bao quanh Phạm Thiên Kiều bị đánh bật ra. Bạch Cốt Tiên trong tay cô không biết từ khi nào đã xuyên ngang đầu Đông Lôi.

"Âm Sát Môn thật độc ác, khác nào tà ma ngoại đạo" không biết từ đâu phát ra câu này, làm cho bên phía Linh Tựu Cung càng theo đó mà hưởng ứng theo.

"Tiếp theo" như không nghe thấy gì, Phạm Thiên Kiều vuốt bạch cốt tiên hờ hững mở miệng.

Đối thủ kế tiếp của cô là một đệ tử của Bạch Đà Sơn với quỷ thuật khống chế cốt quỷ. Lần này Phạm Thiên Kiều đã gặp khó khăn hơn rất nhiều, bởi vì đối thủ có bí pháp khống chế xương cốt nên bạch cốt tiên của cô không thể sử dụng được.

"Mỹ nhân như vậy, chết cũng thật đáng tiếc" tên đó tuy nói đáng tiếc nhưng vẫn điều khiển hai cổ cốt quỷ gϊếŧ tới, không nề nương tay.Hỏa diểm nơi hố mắt của Cốt Quỷ lập lòe, bước chân tưởng chừng vụng về nhưng thật ra rất nhanh nhạy, chẳng mấy chóc thanh đao trên tay Cốt Quỷ đã gân kề Phạm Thiên Kiều.

Chợt chỉ tay của Phạm Thiên Kiều bắn ra một làn nước, khóa chặc cả hai con Cốt Quỷ lại, ép chúng quỳ xuống mặt đất.

Làm xong cô nhìn qua đối thủ, khóe mắt lăng lệ muốn gϊếŧ người.

"Ngươi cũng nên nếm thử Trọng Thủy Thiên Xích, để cho chủ tớ thêm khắng khích chứ nhĩ" nói rồi, một vòng thủy xích đã khóa chặc cổ, tay, chân, thân thể của hắn.

Từ từ đi lại gần, từ trên nhìn xuống đối thủ, chỉ tay từ từ cong lại, thủy xích cũng xiết chặc hơn.

"Róp..." không biết là xương của hắn hay hai con Cốt Quỷ gãy tạo nên âm thanh lớn này, chỉ thấy cả ba đều gãy nát nằm trên mặt đất.

Môn đạo thuật này Phạm Thiên Kiều có được ở Thương Khung Thần Tông. Uy lực tuy mạnh nhưng tiêu hao nguyên lực cũng rất lớn, chỉ thi triển hai lần mà đã khiến cô hoa mắt rồi.

Bên dưới đám người cũng nhận ra Phạm Thiên Kiều bất ổn, vì vậy một tên nữa đã lên lôi đài quyết ý gϊếŧ được cô.

Nhưng hắn đã sai lầm, dù nguyên lực không còn nhiều nhưng cô vẫn còn lá bài tẩy.

Tung một tấm lệnh bài bằng linh ngọc ra, lúc này xuất hiện trước Phạm Thiên Kiều là hai con Thủy Nhân xanh biếc.

"Quái vật" xa lạ này vừa xuất hiện đã khiến cho khán đài oanh động, chẳng bao lâu sau hai con Thủy Nhân động thủ gϊếŧ tên kia càng khiến họ kinh ngạc lớn. Thủy Nhân này như đao thương bất nhập, chém gϊếŧ gì cũng không được.

Sau đó thêm một đối thủ bị Phạm Thiên Kiều gϊếŧ, một mình cô độc chiến bốn người khiến cho uy danh Âm Sát Môn tăng lên đáng kể. Nhưng đến đối thủ thứ năm, tên này lại dùng một loại hỏa đạo tên "Vạn Thú Hỏa" nung chảy hết hai Thủy Nhân, khiến cho Phạm Thiên Kiều không thể không đầu hàng.

Vạn Thú Hỏa là một loại đạo thuật chuyên dung hợp các loại thú hỏa lại với nhau, uy lực rất đáng gờm. Hơn nữa tên này còn là cháu trai của Linh Tựu Cung Cung chủ nên thú hỏa của hắn cũng đã được trên ngàn loại, uy lực không kém.

Nhưng mà nếu có Lạc Kỳ ở đây cung cấp Mặc Thủy cho Thủy Nhân thì hắn không thể nào nung chảy được, đây cũng là điểm yếu của Thủy Nhân.

"Thiên Kiều làm tốt lắm" tên lâu nay luôn trầm tĩnh, ít nói như Đường Mặc lại là người cổ vũ cô ta đầu tiên.

"Ta chỉ lo không biết nói với tiểu sư đệ như thế nào thôi" cô trả lời nhưng mặt hơi phớt hồng.

"Hắn còn nhiều Thủy Nhân mà, tổn thất hai con có là gì chứ, yên tâm" nói rồi Đường Mặc lại cười.

Lần này Phạm Thiên Kiều không đáp chỉ xoay mặt qua chỗ khác.

"Sao tim ta lại đập nhanh vậy chứ, thật đáng ghét"

Tiếp theo vài trận là thế giới của tên "thú hỏa" đó tung hoành, nhưng rất tiếc không bao lâu cũng bị đánh bại.

Cứ như vậy thời gian trôi qua, Đường Mặc cũng đã lên lôi đài. Không chỉ có Thủy Nhân bảo hộ mà thiên phú trận pháp của hắn cũng khiến các đối thủ e dè.

Thắng liên tiếp bảy trận, đến trận thứ tám hắn lại thất bại trước một tên ăn mặc tăng y, nhưng ánh mắt da^ʍ tà.

"Hoan Hỉ Thiền Tông, chẳng lẻ Linh Tựu Cung đã quy phục bọn hắn" Âm Sát Môn chủ nhíu mày thật sâu.

Hoan Hỉ Thiền Tông là một nhánh của Phật Môn, nhưng lại lấy sắc dục làm chủ tu. Trong tông có đủ loại công pháp thải âm, bổ dương, song tu cùng tiến nên luôn bị coi là Tà Tu trong Phật Môn. Nhưng mà tông này cách đây rất xa, chưa bao giờ qua lại tại sao lúc này lại giúp đỡ Linh Tựu Cung.

Bây giờ kẻ dưới đài tự xưng là Nhục Đài Đồng Tử, chỉ với một thân huyễn thuật đã khiến bao đối thủ lâm vào mê trận. Có kẻ tự thoát y, có kẻ làm chuyện nɧu͙© ɖu͙© trên lôi đài. Đường Mặc nhẹ nhất cũng bị phản phệ trọng thương nghiêm trọng.

Nhìn ai cũng sợ sệt không dám khiêu chiến, đột nhiên Hắc Bào Nhân lại không hề sợ hãi đi lên lôi đài.
« Chương TrướcChương Tiếp »