Ba tôn Âm Quỷ gào rú xông tới ngăn cản Lạc Kỳ, chỉ thấy bàn tay thủ ấn của cậu nhẹ vung ra thì cả ba đã bị cậu tóm gọn trong tay.
Vung tay lần nữa, ba tôn Âm Quỷ đổi hướng tấn công ngược lại Ô Nhã Luân. Thấy vậy hắn đánh bạch cốt phiến ra, miệng niệm chú muốn thu Âm Quỷ lại nhưng khi Âm Quỷ chưa kịp thu hồi thì đã phát nổ. Nếu không phải kinh nghiệm chiến đấu của Ô Nhã Luân cao thì đã trọng thuơng.
Lúc này Ô Nhã Luân đã thay đổi dáng đứng không còn hời hợt như trước, bạch cốt phiến trong tay cũng dần chuyển qua màu đỏ thẩm.
"Xem ra Ô Nhã Luân muốn đánh thật rồi" có người cười nói.
Tiếp theo chỉ thấy hai tôn Âm Quỷ màu đỏ máu, răng nanh chia chỉa xuất hiện. Điều đáng nói là hai con này đều có Chí Tôn Cảnh.
Đối với những người khác thì việc Ô Nhã Luân nắm giữ hai tôn Âm Quỷ có thực lực Chí Tôn Cảnh là điều rất kinh khủng. Nhưng nếu chỉ có vậy mà muốn đánh bại Lạc Kỳ là điều không tưởng.
Dưới lôi đài Đan Đan nhìn Á Anh khẻ cười một cái, ánh mắt ngập tràn khinh thường. Có thể người khác không biết, nhưng hai người từng kề vai sát cánh với Lạc Kỳ chiến đấu trong Táng Linh Tháp sao có thể không biết, bề ngoài Lạc Kỳ mạnh nhất kiếm pháp nhưng lá bài tẩy của cậu lại là khống chế linh hồn.
Tuy nhiên lúc này trên lôi đài diễn biến lại hoàn toàn trái ngược. Lạc Kỳ đang bị hai tôn Âm Quỷ dồn vào chân tường, chỉ có thể khổ sở chống đỡ.
"Đệ tử của Khổng viện chủ thực lực không tệ a, có thể chèo chống tới bây giờ, nhưng xem ra hỏa hầu vẫn kém một chút" bên cạnh Khổng viện chủ một người đàn ông tươi cười, ông ta chính là viện chủ của Tụ Âm Viện.
Khổng viện chủ nghe vậy chỉ đanh mặt lại, trong lòng càng lo lắng.
Mắt thấy Lạc Kỳ cố tránh hai tôn Âm Quỷ mà bay ngược về sau, Ô Nhã Luân mắt lóe tia tàn nhẫn, tay trái hóa thành bạch cốt đánh tới ngực cậu.
Dưới đài lắc đầu cho là Lạc Kỳ sẽ thua, thì lúc này không ngờ hai tôn Âm Quỷ lại xoay vòng chắn trước mặt Lạc Kỳ. Không để Ô Nhã Luân phục hồi tinh thần Lạc Kỳ đã tặng cho hắn liên tiếp năm kiếm của Nghịch Hành Kiếm Pháp.
Nhanh chóng lui ra sau, khống chế kinh mạch, máu huyết đang nghịch chuyển, nhưng mà kiếm của Lạc Kỳ đã đặt trên cổ Ô Nhã Luân.
"Ta thua" Ô Nhã Luân đắng chát mở miệng, hắn biết Lạc Kỳ sẽ không ngại lấy mạng hắn.
Một màng nghịch chuyển trong tích tắc khiến cho mọi người đều chết lặng. Lúc này mặt của Tụ Âm Viện chủ đã đổi thành xanh trắng.
"Haha, đúng là đệ tử của ta vẫn thiếu chút hỏa hầu, nếu không đã có thể kết thúc trận đấu nhanh hơn rồi" bây giờ đến lượt Khổng Viện Chủ trêu chọc lại.
"Chỉ là lấy đủ tư cách tranh đoạt Âm Sát Lệnh, Khổng Viện chủ vui mừng quá sớm rồi đó" nói rồi ông ta phất tay bỏ đi.
Cười không ngậm miệng, Khổng Viện chủ nhanh chóng mở tiệc ăn mừng. Sau đó gọi Lạc Kỳ vào phòng gặp riêng bà.
Lúc này trong tay của Khổng Viện chủ là một viên đan dược bảy màu thật xinh đẹp.
"Thất Thải Đạo Đan giúp cho tu vi dưới Chí Tôn Cảnh tăng lên một tiểu cảnh giới. Bây giờ ngươi không cầu đột phá Chí Tôn chỉ cần nâng đến Đạo Tôn đỉnh phong là được"
Nhận lấy đan dược, Lạc Kỳ lại vào cấm địa tu luyện. Lần này không những tu vi tăng đến đỉnh phong mà kiếm pháp lại đột phá.
"Âm Sát Lệnh ta muốn" vẻ mặt của Lạc Kỳ hiện lên vẻ tự tin.
Nhưng để an toàn, thời gian kế tiếp cậu phải bố trí vài chuyện mới được.
Chớp mắt thời gian tranh đoạt vị trí Đại Đệ Tử cũng như Âm Sát Lệnh đã tới. Rất đơn giản, Âm Sát Lệnh sẽ được bỏ vào một thế giới ảo, chỉ cần ai mang nó ra ngoài được sẽ thắng.
Ngoài ra mười người đứng đầu Âm Sát Bảng mới có tư cách tranh đoạt, mõi người đều có thể dẫn theo người trợ giúp. Nói đến người trợ giúp cũng có quy định rỏ ràng, không được nhờ vả người ngoài tông môn, không được nhờ cấp bậc Trưởng Lão giúp, nói như vậy chỉ có thể chọn ra từ hàng ngũ đệ tử đồng trang lứa.
Thực lực đệ tử của Nhược Thủy Viện rất yếu nên ngày đó Khổng Viện chủ mới để Lạc Kỳ và Mục Tiên Y phân tranh.
Tuy nói không quy định số lượng của người trợ giúp, nhưng bao lâu nay ai cũng biết thế giới ảo, nơi diễn ra tranh đoạt có huyễn thuật pháp tắc cực mạnh, đem những tên đệ tử yếu kém vào cũng chỉ vướng bận tay chân. Chính vì vậy người trợ giúp đều phải có tu vi cao thâm, hoặc là có tài năng đặt biệt.Lần này đi theo trợ giúp Lạc Kỳ cũng chỉ có hơn 10 người, Đan Đan, Mục Tiên Y, ... Nói chung là tất cả anh tài của Nhược Thủy Viện đều bị mang ra trợ trận cho cậu.
Trong mười người tranh đoạt Âm Sát Lệnh có ba người thuộc Tụ Âm Viện, bốn người của Cuồng Sát Viện, hai người Dạ Ảnh Viện và Lạc Kỳ. Tuy nhiên khi vào trong thật sự cũng chỉ có bốn đội tranh giành mà thôi, Âm Sát Lệnh chỉ có một, các viện khác chắc chắn sẽ dồn toàn lực thành một mà tranh đoạt, tức nhiên chuyện gì cũng có thể xảy ra.
Đứng trước cổng Thiên Âm Giới, nơi diễn ra tranh đoạt đội hình của Lạc Kỳ đúng là ít đến thảm thương.
Bên phía Tụ Âm Viện, một đôi mắt diều hâu đang quan sát Lạc Kỳ, hắn là Tô Mã Nhi người có cơ hội nhất trong lần tranh đoạt này. Đột nhiên toát ra một Lạc Kỳ, một Nhược Thủy Viện, tuy hắn không quá coi trọng nhưng thêm một đối thủ thì nguy hiểm lại tăng thêm.
Trái với Tụ Âm Viện thì Cuồng Sát Viện lại đang rơi vào tình trạng nội đấu. Dù sao thực lực của mấy người bên Cuồng Sát Viện lại rất đều nhau, không ai có thể áp đảo đối phương như Tô Mã Nhi.
Nhìn về phía Dạ Ảnh Viện, lúc này Tỷ Ty đang khép người nói nhỏ gì đó cho một nữ nhân bên cạnh. Lạc Kỳ nhận ra cô ta chính là Đường Linh Nhi, Âm Sát Bảng hạng năm, cũng là nữ nhân có hạng cao nhất.
Đánh giá nhau một hồi, cuối cùng cổng của Thiên Âm Giới cũng mở ra, lúc này tất cả đều đi vào trong.
Âm Sát Lệnh sẽ được để ở một nơi nào đó trong Thiên Âm Giới, cho dù may mắn tìm ra nhưng không có thực lực giữ lấy thì cũng vô dụng.
Đi vào trong Lạc Kỳ không gấp gáp hành động mà chỉ chậm chạp chờ thời cơ. Chợt trên bầu trời một cột sáng vàng bắn lên, nhìn thấy nó Lạc Kỳ mới bắt đầu phất tay.
"Âm Sát Lệnh đã được tìm ra, đi đến đó" vẫn không nhanh, không chậm đi tới. Với đội hình này cho dù muốn tham gia tranh đoạt cũng không thể.
Tới nơi chỉ thấy tay Tô Mã Nhi nắm Âm Sát Lệnh đứng giữa một vòng vây Cuồng Sát Viện.
"Tô sư huynh đi trước, bọn ta sẽ ở lại giữ chân bọn chúng" mấy tên khác trong Tụ Âm Viện nặng nề mở miệng. Chỉ cần Tô Mã Nhi thoát ra ngoài thì bọn họ sẽ chiến thắng, dù sao ở Thiên Âm Giới này cũng sẽ không chết được, bất quá nếu bị đánh tàn phế thì khác.
Tuy nhiên Tô Mã Nhi lại không rời đi, mắt hắn đảo một vòng rồi nói:
"Muốn đi cũng không được nữa"
Đúng vậy, ẩn nấp hai bên là Dạ Ảnh Viện và đám người của Lạc Kỳ mới tới.
Bây giờ các đội đều rơi vào thế gọng kìm, kiềm chế lẫn nhau. Tụ Âm, Cuồng Sát không dám khai chiến sợ bị đánh úp, còn Dạ Ảnh và Nhược Thủy lại không có đủ thực lực trực diện tranh đoạt.
"Hàn sư huynh mau ra tay thôi, nếu để hết thời gian thì chỉ có thể nhìn Tụ Âm Viện ăn mừng" lúc này đứng một gốc Đường Mặc nhỏ giọng nói. Đáng lẻ với tu vi của hắn không thể vào đây nhưng với tư cách là một Trận Sư thì hắn vẫn được hoan nghênh.
"Bây giờ ra tay cũng không được, Dạ Ảnh và Nhược Thủy bên kia còn đang chờ làm ngư ông kìa" tên họ Hàn nhíu mày.
"Dạ Ảnh còn đáng lo, chứ mấy người của Nhược Thủy thì làm được gì chứ" Đường Mặc khinh thường nói.
Tên họ Hàn suy nghĩ một chút, liếc mắt qua hai tên dẫn đầu khác của Cuồng Sát Viện, nhận được hai cái gật đầu, lúc này cả đám đã tấn công lên.
Tụ Âm Viện bên này cũng không phải quả hồng mềm, chưa nói đến Tô Mã Nhi đứng top 1 Âm Sát Bảng thực lực siêu quần. Nhưng mà bọn họ dường như muốn đợi cho hết thời gian chứ không phải tử chiên, phòng thủ phản công cầm cư thời gian. Càng về sau Cuồng Sát Viện càng nóng nãy, bên này Dạ Ảnh Viện cũng muốn động nhưng vẫn nghi kỵ Lạc Kỳ mà chưa ra tay.