Không như Lạc Kỳ đứng từ xa quan sát tình hình, đám đệ tử này đã áp sát vào đến chân núi.
"Tụ Âm Viện lại có một trận pháp sư, lần này là chúng sơ suất"
Nhìn trận pháp bảo vệ quanh Ngũ Đài Sơn, tên đệ tử dẫn đầu hơi bất ngơ, tuy nhiên chúng vẫn chưa biết Ngũ Đài Sơn đã đổi chủ.
Bên trên đệ tử của Nhược Thủy Viện cũng khá hồi hợp rồi. Sợ xảy ra bất chắc Á Anh đành tìm đến Lạc Kỳ.
Thật ra Lạc Kỳ tu luyện nhưng không hề nhập định nên khi Á Anh đến cậu đã biết có chuyện không hay.
Nhìn đám đệ tử dưới núi, Lạc Kỳ nhíu mày suy nghĩ đối sách. Còn không đến hai ngày nữa Ngũ Sắc Ma Hoa sẽ thành thục, nhưng xem ra cuộc chiến này khó mà tránh được.
"Cuồng Sát Viện chắc là đang mời trận sư đến phá trận, chúng ta phải làm sao đây" có đệ tử không đợi được hỏi.
"Đến thì đến, sợ gì chứ" Á Anh cắn răng quát lên. Đến nước này rồi, cô không cam tâm bỏ đi, dù có chết cũng phải chiến.
"Được rồi, chúng ta chiếm hết thiên thời, địa lợi các ngươi lo gì chứ" Lạc Kỳ khóe miệng nhếc lên. Lâu rồi cậu không đấu trận, để xem ai sẽ là kẻ cười đây.
Không lâu sau dưới núi có một tên tay chống quải trượng đi đến. Kẻ này tên là Đường Mặc, dù không có tên trên Âm Sát Bảng nhưng danh tiếng là khá lớn, bởi vì hắn là một tên Đạo Trận Sư a.
"Một tòa Sơn Chấn Trận này cũng khá lợi hại, biết lợi dụng địa hình tăng thêm uy lực ba thành. Tụ Âm Viện bao giờ ra một trận sư lợi hại vậy chứ" Đường Mặc tuy nói vậy nhưng ánh mắt cực kỳ thích thú, trận sư là vậy, có ai không muốn đánh bại một trận sư khác chứ.
Khi Đường Mặc phá trận, trên núi Lạc Kỳ cũng bầy thêm một trận mới.
Tên Đường Mặc này trên tạo nghê trận pháp cũng rất có thành tựu, đến cuối ngày hắn đã tìm ra mắt trận của Sơn Chấn Trận.
"Tránh ra, coi chừng có mai phục" Đường Mặc dặn dò trước. Thật đúng như hắn dự đoán mắt trận vừa phá, thạch vẫn từ bên trong liên tiếp bắn ra với uy lực không thua một tên Đạo Tôn công kích.
Dù có chuẩn bị nhưng có không ít đệ tử thiệt mạng, điều này càng làm Cuồng Sát Viện mọi người sát khí tăng cao.
Bên trên Lạc Kỳ quan sát hết thảy, nhìn Đường Mặc nhịn không được khen một tiếng. Kẻ này gϊếŧ cũng quá uổng phí, nhưng muốn cậu để hắn lại thì...
Thấy trân pháp bị phá đám đệ tử Cuồng Sát Viện điên cuồng xông lên núi. Phía trên đệ tử Nhược Thủy Viện cũng dũng mãnh không lùi bước.
"Không phải Tụ Âm Viện mà là Nhược Thủy Viện. Các anh em tiến lên, gϊếŧ hết đám vô dụng này, cho chúng biết đắc tội Cuồng Sát Viện phải trả giá nặng đến thế nào, haha" thấy chỉ là Nhược Thủy Viện yếu kém, bọn chúng càng có thêm tự tin.
Bọn chúng mãnh liệt đã xông vào giữa Ngũ Đài Sơn, đột nhiên Đường Mặc hai mắt mở to, hốt hoãn hét lên:
"Mau lui ra, bên trong có sát trận"
Hắn nhận ra nhưng đã quá muộn, Lạc Kỳ lĩnh quân một phương ngăn cản đường lui của chúng bắt đầu khóa chặc vòng vây.
Bô trí Dục Hoa Đà La Trận, mõi bông hoa đều là mắt trận, Lạc Kỳ tin có mười Đường Mặc cũng không thể trong thời gian ngắn phá trận được.
Lọt vào vây khốn, không chỉ phải đối đầu với Nhược Thủy Viện mà những bông hoa ở đây cũng là kẻ thù của chúng.
Ngũ Sắc Ma Hoa vốn chứa đựng ma khí, bây giờ bị Lạc Kỳ lợi dụng làm vũ khí tấn công. Phối hợp với thế công của Nhược Thủy Viện, bây giờ Cuồng Sát Viện đã như cá nằm trên thớt.
Riêng Lạc Kỳ, kẻ đầu tiên cậu bắt đó là Đường Mặc, hắn tuy trên tạo nghệ trận pháp khá tốt nhưng chiến lực lại cực kỳ kém. Bởi vì không muốn gϊếŧ hắn nên Lạc Kỳ chỉ đóng đinh hắn một gốc.
"Lạc Kỳ, đối thủ của ngươi là ta" tên dẫn đầu muốn cứu Đường Mặc, ngoài ra hắn còn muốn gϊếŧ Lạc Kỳ.
Huy kiếm trảm tinh không, một kiếm đều mang theo vô thượng Mặc Thủy, dù có nội giám nhưng tên kia đã bị cậu đánh đến đỡ không nổi.
Nhìn qua một phía khác Á Anh đang bị một nữ nhân chặc chẻ đón đánh, dù có trận pháp hổ trợ nhưng Á Anh chỉ còn cách bại lui. Cô gái đó đứng trên Âm Sát Bảng không phải một Á Anh có thể sánh bằng a.
Nhược Thủy Viện chỉ cho một đệ tử trên Âm Sát Bảng dẫn đội, so với những viện khác đúng là quá thua kém.
Không đợi thêm nữa, Nghịch Hành Kiếm Pháp đã được Lạc Kỳ sử dụng chém nát kinh mạch của đối thủ.
Bỏ tên đó lại qua giúp Á Anh, không bao lâu Lạc Kỳ đã lấy mạng được cô gái đó.
Người chết, tên trên Âm Sát Bảng cũng dần tiêu thất.
"Lần này còn kinh khủng hơn dĩ vãng nửa a, chưa chi đã có hơn mười đệ tử Âm Sát Bảng tử vong rồi" bên ngoài không biết bên trong diễn biến như thế nào, chỉ còn cách nhìn vào Âm Sát Bảng.
Cứ như vậy, chỉ mới mấy ngày đã có bốn người trên Âm Sát Bảng bị Lạc Kỳ gϊếŧ. Thời gian một năm, không biết phải gϊếŧ bao nhiêu kẻ nữa đây.Cho mọi người thu dọn tàn cuộc, Lạc Kỳ lúc này đi đến tên Đường Mặc bị đóng đinh gần đó.
"Nói đi, muốn sống hay chết"
"Muốn sống" Đường Mặc nhìn Lạc Kỳ thẳng thắng nói.
"Tốt, rất thức thời" nói xong Lạc Kỳ vận dụng Tịch Hồn Thủ để một tia thần thức của mình vào đầu Đường Mặc.
"Đừng lo lắng, chỉ là một chút thủ đoạn đảm bảo. Nếu ngươi không phản bội ta thì mọi thứ vẫn tốt đẹp" trong tương lai có lẽ Lạc Kỳ sẽ không quá chú trọng việc tu luyện trận pháp nữa, nên cậu muốn một người thây cậu làm chuyện đó và Đường Mặc là một lựa chọn.
Chuyện đó để sau tính, còn bây giờ cậu thả Đường Mặc đi, việc tiếp theo hắn phải làm là kích động Cuồng Sát Viện tiến hành trả thù Tụ Âm Viện. Thành công hay không chưa biết, nhưng có thể tiêu hao lực lượng của hai đại viện này là điều tốt nhất.
Ngũ Sắc Ma Hoa thành thục sẽ đưa tới đại lượng Âm Linh cướp bóc, vì vậy Lạc Kỳ chỉ cho những đệ tử tu vi kém thu thập Ma Hoa, còn những người khác đều phải phần ngự Âm Linh.
Ngay lúc Ma Hoa thành thục thật sự có một đại lượng lớn Âm Linh đã kéo đến. Lấy Lạc Kỳ dẫn đầu gϊếŧ ra, tranh thủ thời gian cho những người khác thu thập.
Những Âm Linh này đều có thể so với Đạo Tôn Cảnh, tên mạnh nhất còn có thực lực Đạo Tôn đỉnh phong.
Nếu không phải linh trí của chúng kém thì chưa chắc đã kiềm chế được. Cũng may đám Âm Linh này cũng không nhiều, chẳng bao lâu đã giải quyết hết.
Qua mấy trận chiến, hơn hai ngàn người đã tổn thất gần năm trăm, đây đã là kết quả tốt nhất rồi. Như những lần trước nói không chừng toàn quân đã bị diệt.
"Ngũ Đài Sơn chỉ là vòng ngoài nhất của Táng Linh Tháp nên tài nguyên và Âm Linh cũng kém nhất. Ta thấy nên tiến về Hắc Long Giản, ở đó nói không chừng sẽ gặp được các huynh muội khác" Á Anh cho Lạc Kỳ ý kiến.
Lần trước Nhược Thủy Viện chiếm được Hắc Long Giản nên lần này chắc cũng vậy. Chỉ là không biết có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn hay không.
Trên đường đến Hắc Long Giản thỉnh thoảng có vài đoàn Âm Linh nhưng không gây ra chuyện gì quá lớn.
Cả tuần sau, cuối cùng Hắc Long Giản cũng hiện trước mắt. Đây là một thung lũng lớn, được tạo thành từ những khối đá đen nhánh, mang theo vài tia âm khí.
"Hắc Long Giản ra Hắc Âm Thạch là một tài liệu luyện khí khá hiếm, lần trước chúng ta phải tốn rất nhiều nhân lực mới chiếm được" Á Anh vừa đi, vừa giải thích.
Đột nhiên Lạc Kỳ phất tay cho mọi người ngừng lại. Phía trước có hai đội ngủ đang đanh nhau rất quyết liệt.
"Tiến lên, giải cứu Đan Đan sư tỷ" Lạc Kỳ ra lệnh. Thời điểm quá cấp bách không thể bố trận kịp nữa, chỉ còn cách xông lên chiến đấu trực diện mà thôi.
Đan Đan lúc này vừa đánh vùi lui, thân thể ngập tràn vết thuơng lớn nhỏ. Các đệ tử theo cô không có ai là lành lặng.
Cảm nhận được có người tiến vào hai bên thoáng ngừng lại một chút. Nhận ra Nhược Thủy Viện, các đồng môn vui mừng đến phát khóc.
"Đổng sư huynh là Lạc Kỳ, chúng ta bị úp rồi" chiến đấu với đội của Đan Đan là người của Dạ Ảnh Viện, mà người dẫn đội rất quen thuộc với Lạc Kỳ.
"Tô Lĩnh, chúng ta thật có duyên" Lạc Kỳ nhếch môi.
Tô Lĩnh không bao giờ quên mối nhục ngày đó, đối với Lạc Kỳ hắn chỉ có câm hận.
"Ông trời có mắt cho ta gặp ngươi ở đây, hôm nay ta sẽ róc xương, lọt da ngươi" Tô Lĩnh nghiến răng.
"Ngươi sẽ không bao giờ là đối thủ của ta"
Tô Lĩnh xuất ra Thiên Thủ Tu La, Lạc Kỳ cũng xuất ra Nghịch Hành Kiếm Pháp. Vốn uy lực của môn kiếm pháp này đã mạnh, sau khi được Lạc Kỳ chỉnh sửa còn mạnh hơn.
Mõi lần chém ra, một đóa Mặc Liên sẽ phong ấn trong kinh mạch của Tô Lĩnh. Sau khi lãnh trọn chín cú chém của Lạc Kỳ, toàn thân hắn đã bị nổ tung ra.
"Tiểu sư đệ, mau đi cứu tứ muội, bọn nó đang bị truy sát" Đan Đan đưa tay chỉ về phía sâu bên trong.
Đan Đan ở lại nhằm ngăn cản địch nhân cho Phạm Thiên Kiều và các đệ tử khác chạy, nhưng so với Dạ Ảnh Viện thì Nhược Thủy bên đây quá yếu kém. Không những cản không được mà chút nữa đã mất mạng.