Chương 116: Đại Kết Cục

Thật đúng như Lạc Kỳ dự liệu, cho dù Thâm Hải Kiếm có mạnh mẻ đến đâu đi nữa thì nó vẫn không thể sánh bằng Linh Vật. Khi cưỡng ép dung hợp vào trận pháp thì chính nó lại là điểm yếu của trận.

Pháp Tắc cũng nhìn ra điểm này nên nó cứ tập trung đánh thẳng vào Thâm Hải Kiếm, nếu không phải Lạc Kỳ khống trận hoàn mỹ dùng bảy món Linh Vật xoay vòng bảo vệ thì Thâm Hải Kiếm đã bị đánh tan rồi.

Cho dù vậy, thời gian không quá lâu, lợi dụng Lạc Kỳ đang khổ sở chống đở, Pháp Tắc đã đánh thẳng vào cậu khiến cho cậu bị đánh lún thẳng xuống mặt đất.

Sau khói bụi mờ mịt tản ra, trên bầu trời đôi mắt khẻ nhíu lại khi thấy Lạc Kỳ vẫn còn sức bay lên.

"Hừ, vậy mà không chết"

Lần nữa kích hoạt trận pháp, thật sự mà nói Lạc Kỳ là đang chiến đấu trong vô vọng, không hề có bất kỳ thứ gì để cậu tin tưởng có thể dành chiến thắng. Chẳng qua tính cách của Lạc Kỳ không cho phép cậu bỏ cuộc nên cậu vẫn chiến đấu.

Cũng lại lần nữa bị đánh vùi trong lớp đất lạnh, nhưng Lạc Kỳ vẫn ngoi lên không bỏ cuộc.

Đột nhiên lúc này từ xa Hạ Thời Quang, Dương Đình, Dương Vỹ chạy lại. Nhìn thân ảnh tàn tạ, be bét máu của Lạc Kỳ, Dương Vỹ đã khóc thành tiếng.

"Ba đứa chạy mau" bị tiếng khóc phân tâm, Lạc Kỳ lại trúng chiêu của Pháp Tắc ngã trên mặt đất.

"Cha (mẹ) hại nhi bất hiếu, xin người lượng thứ" chợt cả ba quỳ xuống dập đầu trước Lạc Kỳ ba cái.

Trong tiềm thức biết sẽ có chuyện không hay xảy ra, nhưng phía trên Pháp Tắc đang hoành hoành khiến cho cậu không thể thoát ra.

Sau ba cái dập đầu, cả ba người Hạ Thời Quang cùng nhau nắm tay kết thành vòng tròn. Cùng lúc đó, nguyên lực cũng xoay quanh bọn họ, từ từ linh hồn của cả ba bắt đầu bay lên.

"Không, dừng lại, Quang nhi, Đình nhi, Vỹ nhi không được, không được làm vậy" nhận ra cả ba đang hiến tế linh hồn của mình, Lạc Kỳ đau đớn gào thét.

"Lạc Kỳ, bình tĩnh. Bọn nó là vì ngươi mà hy sinh, ngươi không thể gục ngã, ngươi phải kiên cường" trong khi Lạc Kỳ đau đớn thì giọng của Mạn Đà La đã truyền tới.

Chỉ còn cách này thôi, nếu như thất bại thì tất cả đều bị hủy diệt.

Nhìn linh hồn của ba đứa con mình từ từ dung nhập vào Tổ Liên, trái tim của Lạc Kỳ như có ai bóp nghẹn lại.

"Á....ông trời....ta hận ngươi" đau đớn thét lên, Lạc Kỳ cực hạn huy động trận pháp, không quản sống chết lao lên chém gϊếŧ Pháp Tắc.

"Phụp..." lấy Khai Thiên Trùy và Thẩm Phán Kiếm chủ công, trong cơn giận giữ Lạc Kỳ đã chém thẳng vào con mắt trên cao.

Tan ra rồi lập lại, nhưng bây giờ đôi mắt đã hóa đỏ giận giữ. Pháp Tắc giận giữ đưa hai bàn tay ma quái xuống, một tay chưởng vào ngực Lạc Kỳ, còn một tay bóp lấy Thâm Hải Kiếm.

"Ầm..." Lạc Kỳ phun ra một ngụm máu nhìn Thâm Hải Kiếm bị bóp nát.

Thâm Hải Kiếm bị hủy, trận pháp cũng tan rã, ở phía ngoài xa biển khơi Ma Chương Xích Hà cũng ho ra một ngụm máu.

Trong khi tất cả đều tuyệt vọng nhắm mắt lại chờ chết thì Tổ Liên đã phát ra ánh sáng rực rở, nó thành công tấn cấp trở thành Linh Vật.

Không chỉ vậy, trên bầu trời Cửu Sắc Thải Vân cũng kéo đến chiếu rọi vào thân thể của Lạc Kỳ từng luồng sức mạnh thật kỳ lạ. Đây, lần nữa Lạc Kỳ được Thiên Đạo chúc phúc.

"Không, sao có thể chứ" Pháp Tắc nhìn cảnh này vô cùng giận dử, nó tụ tập chín đạo sấm sét muốn gϊếŧ chết Lạc Kỳ.

Nhưng nhanh hơn nó một bước, trên bầu trời lôi kiếp đã kéo đến, đúng là Vĩnh Hằng lôi kiếp, Lạc Kỳ đã bước vào Vĩnh Hằng Cảnh.

Có vẻ rất e ngại lôi kiếp nên khi thấy nó kéo đến, Pháp Tắc đã lui ra thật xa nhìn Lạc Kỳ độ kiếp.

"Lôi kiếp kết thúc cũng sẽ là kỳ tử của ngươi" Pháp Tắc thầm hận.

Đúng vậy, có mấy ai độ lôi kiếp xong mà lành lặn đâu, huống hồ Lạc Kỳ đang vết thương đầy người.

Dẫu vậy, trong lôi kiếp cậu vẫn ngoan cường chiến đấu, qua 80 đạo lôi kiếp, đến đạo cuối cùng Lạc Kỳ cảm nhận được linh trí của mình đang trôi bồng bềnh ở một hư vô nào đó.

Từ nơi này cậu có thể nhìn bao quát tất cả, chạm một cái sẽ khiến một nơi sụp đổ, đẩy một cái sẽ khiến một nơi nổ tung.

"Đây là lực lượng Vĩnh Hằng Cảnh sao. Vĩnh sinh bất diệt, Hằng cổ thiên thu"

Chợt lúc này bên tai Lạc Kỳ vang lên một giọng nói:

"Ta chỉ có thể giúp ngươi như vậy mà thôi" đó là giọng của Đế Thủy Tinh.

Vĩnh Sinh Bất Diệt, Hằng Cổ Thiên Thu, lực lượng này phải do tu sỉ tự lĩnh ngộ qua năm tháng. Nhưng Đế Thủy Tinh đã nương nhờ lực lượng của các Tinh Tú khác, cưỡng ép đưa cậu ra khỏi hư không, cho cậu cơ hội lĩnh ngộ nó trước.

"Đa tạ" cảm ơn một tiếng, Lạc Kỳ mở đôi mắt ra, lạnh lùng nhìn về phía Pháp Tắc.

Cuộc chiến bây giờ mới bắt đầu.Nhận được ánh mắt đầy sát khí của Lạc Kỳ, Pháp Tắc tức giận gầm lên một tiếng lao ra.

"Con kiến hôi, chết đi"

Theo Pháp Tắc tấn công, bên đây Lạc Kỳ cũng huy động Bát Đại Linh Vật xếp thành Dung Thiên Hợp Địa Trận.

Đúng, đây là trận pháp hoàn mỹ vì đã có đủ tám món Linh Vật.

Tổ Liên, Thiên Địa Tổ Thụ, Cửu Sắc Huyền Thạch, Hắc Tâm Tô Mẫu định tứ phương Địa.

Thẩm Phán Kiếm, Khai Thiên Trùy, Trường Sinh Đạo Điển, Khởi Nguyên Kỳ ngự tứ hướng Thiên.

Bốn trên, bốn dưới cùng nhau công phạt không chút sơ hở.

Càng đánh càng hay, Lạc Kỳ khiến cho Pháp Tắc không thể bước thêm một bước.

Pháp Tắc cũng rất kinh ngạc vì Lạc Kỳ trở nên mạnh mẻ đến vậy, đây không hợp với lẻ thường.

Còn riêng Lạc Kỳ thì không hề có chút tự hào nào. Cho dù đột phá Vĩnh Hằng Cảnh, cộng thêm Dung Thiên Hợp Địa Trận hoàn mỹ, cậu vẫn chỉ đánh ngang tay với Pháp Tắc, muốn gϊếŧ hắn là điều không thể.

Đánh một hồi không ai làm gì được ai, Pháp Tắc hừ lạnh lui về sau.

"Hừ, hôm nay tạm tha cho các ngươi một mạng"

Ngay khi Pháp Tắc định rút lui thì đột nhiên mặt đất lại rung chuyển lần nữa.

"Haha, Đại Lục Chi Linh được giải cứu rồi" Mạn Đà La lớn tiếng cười, trong khi hai mắt của Pháp Tắc dần trở nên u ám.

"Tên súc sinh, chết" hắn rầm lên, đánh mạnh về một phía.

Đã là Vĩnh Hằng đại năng nên bất kỳ chuyện gì xảy ra trên đại lục này Lạc Kỳ đều biết.

Ở phương xa, có một bóng người cô độc đang giải khai một căn hầm u ám đầy xích sắc. Đó chính là Dương Tiễn Lâm.

Nhận ra Pháp Tắc muốn gϊếŧ người, Lạc Kỳ đã huy động trận pháp ngăn cản, nhưng có lẻ đây là một chiêu trong cơn phẩn nộ nên rất mạnh mẻ, Lạc Kỳ không thể ngăn cản được.

Nhưng thật ra mà nói mục tiêu của Pháp Tắc không phải là Dương Tiễn Lâm, mà chính là Đại Lục Chi Linh. Tuy nhiên, khi hắn đánh tới thì người ra đỡ một đòn đó lại là Dương Tiễn Lâm.

"Ầm..." cả tầng hầm sụp đổ, ở xa Lạc Kỳ nhìn thấy rỏ ràng thân thể Dương Tiễn Lâm từ từ gục ngã, từng lớp đất đá bắt đầu đổ lên người hắn.

Trong khoảnh khắc, đôi môi của Lạc Kỳ mím chặc lại, đầu óc cậu trống rỗng không thể suy nghĩ được gì nữa.

"Tiễn...Lâm"

Quang nhi chết rồi, Đình nhi chết rồi, Vỹ nhi cũng chết rồi, sao bây giờ huynh cũng chết. Ta làm nhiều chuyện như vậy, hy sinh nhiều thứ như vậy cuối cùng để làm gì?

"Á...." như điên loạn trong cuồng nộ, tiếng của Lạc Kỳ vang vọng khắp Đại Lục.

Cũng là lúc này giữa trung tâm của trận pháp xuất hiện một bóng người. Đại Lục Chi Linh không biết từ lúc nào đã ở đây.

"Trận này thiếu tâm trận, ta sẽ làm tâm trận. Lạc Kỳ, ngươi hãy bình tĩnh lại, hãy trả thù cho bọn họ" Đại Lục Chi Linh lớn tiếng nói, bây giờ nếu Lạc Kỳ điên loạn thì tất cả sẽ kết thúc.

Nghe tiếng Đại Lục Chi Linh, nhìn Tổ Liên một cái, rồi nhìn mãnh đất hoang tàn ở phương xa, Lạc Kỳ hai tay siết thật chặc.

"Gϊếŧ" bung hết tất cả sức mạnh Lạc Kỳ khống chế trận pháp gϊếŧ tới.

Bốn món Linh Vật bên trên chủ công, bên dưới phòng ngự luân chuyển nhuần nhuyễn áp cho Pháp Tắc thở không nổi.

Nhờ có tâm trận mà uy lực của trận pháp tăng lên rất nhiều lần.

"Ta không tin ta sẽ thua cuộc" Pháp Tắc thấy mình bị áp chế càng thêm tức giận. Hắn huy động tất cả các tia pháp tắc nhỏ hơn hóa thành muôn hình vạn trạng tấn công xuống.

Nhưng lúc này hai mắt của Lạc Kỳ đã nhắm chặc, xung quanh cậu là từng vòng sáng bao phủ.

"Trạng thái Vô Cực, tốt, Lạc Kỳ đã vào trạng thái Vô Cực rồi" Mạn Đà La cười lớn.

Trạng thái Vô Cực là trạng thái cuối cùng của Trận Sư, cả tòa Vĩnh Hằng Đại Lục này không có bất kỳ Trận Sư có thể vào trạng thái này.

Trong trạng thái Vô Cực này tâm linh của Lạc Kỳ chỉ có trận pháp, cậu khống chế Dung Thiên Hợp Địa Trận hoàn mỹ đến từng chi tiết nhỏ.

Theo Bát Đại Linh Vật hoành hoành tất cả pháp tắc hóa hình đều bị tiêu diệt. Không chỉ vậy, trong một lần áp sát Pháp Tắc còn bị đánh trọng thuơng.

"Trận - khống" tám món Linh Vật, xoay vòng bắt đầu áp xuống bao vây lấy Pháp Tắc.

"Trận - diệt" tám món Linh Vật bắt đầu xếp chồng lên nhau, từng luồng nguyên khí tản ra kết nối thành một thể thống nhất.

"Diệt" khẻ quát một tiếng, tám món Linh Vật liền cùng nhau chém tới.

"Á...." bị trực diện công kích Pháp Tắc bị đánh đến tan ra.

Trong lúc cứ ngỡ mọi chuyện đã kết thúc thì đột nhiên tiếng cười của Pháp Tắc vẫn vang vọng:

"Haha, ta vẫn chưa chết"

"Không, ngươi phải chết" cắt ngang lời hắn là Lạc Kỳ.

Không biết từ khi nào thân thể cậu đã nhập vào trận pháp. Lấy thân ngự trận, chỉ khi không thiết sống nữa Trận Sư mới dám làm vậy. Đúng, bây giờ Lạc Kỳ đúng là không thiết sống nữa.

Trong trận, Lạc Kỳ điều khiển Tổ Liên, Tổ Thụ tản ra từng luồng khí thánh khiết, thanh lọc đi tất cả khí tức tà ác mà Pháp Tắc buông xuống.

Cửu Sắc Huyền Thạch, Hắc Tâm Tổ Mẫu tu vi cao hơn cả khống chế đường lui của Pháp Tắc, phòng ngừa hắn chạy thoát.

Bây giờ quanh Lạc Kỳ, Trường Sinh Đạo Điển đã tản mát ra Trường Hà Thời Gian, Khởi Nguyên Kỳ cũng phong ấn sức mạnh của Pháp Tắc, cố sức ép hắn trở về với khởi nguyên vô tri vốn có.

Còn lại Thẩm Phán Kiếm và Khai Thiên Trùy đã sẳn sàng, bốc lên từng luồng chiến khí mạnh mẻ nhất.

"Trảm" huy động cả hai, Lạc Kỳ toàn lực chém thẳng vào đôi mắt của Pháp Tắc.

"Á...không..." Pháp Tắc hú lên một tiếng rồi từ từ bị sụp đổ.

Theo hắn sụp đổ, Đại Lục cũng rung chuyển dử dội, núi non sụp đổ, đại lục chia cắt, sông ngồi đảo loạn.

Không biết qua bao lâu, đập vào mắt Lạc Kỳ là một Vĩnh Hằng Đại Lục hoàn toàn khác lạ. Nó đã bị phân cách thành từng đại lục nhỏ, với hằng hà vô số đại lục lớn nhỏ khác nhau.

Đáp xuống mặt đất, Lạc Kỳ đi thật chậm tới Tổ Liên, cậu ôm nó vào vòng tay như ôm những đứa con của mình.

"Quang nhi, Đình nhi, Vỹ nhi, từ đây chúng ta sẽ không xa nhau nữa.

Nơi Tổ Liên cấm rể, sau này cũng trở thành Thánh Địa của Đại Lục được cung phụng bởi tộc đàn hùng mạnh nhất Liên Huy Tộc. Nhưng không phải ai cũng biết, bên cạnh Tổ Liên có căn nhà nhỏ, sống trong đó là một người vĩ đại chỉ vì được bên những đứa con mình mà không màng vinh hoa, cung phụng của thế gian.

Nhưng đó là chuyện của sau này, còn bây giờ khi thấy từng giọt nước mắt của Lạc Kỳ rơi xuống, Mạn Đà La không thể giữ bí mật trong lòng được nữa.

"Lạc Kỳ xin lỗi, là ta có lỗi với ngươi"

"Dương Tiễn Lâm, hắn không muốn phản bội ngươi mà do ta ép hắn làm vậy. Ta xin lỗi"

"Ngươi kể hết đi" Lạc Kỳ nhắm mắt nói, cậu không phải kẻ ngốc nên từ lâu cậu đã đoán được bên trong uẩn khuất.

"Ngươi chỉ có khi cô đơn một mình thì ngươi mới phát huy hết tiềm lực của mình. Ta biết điều này, vì Đại Lục, vì Minh Giới, vì tất cả ta đã ép hắn phản bội ngươi, để ngươi đau lòng, để ngươi tuyệt vọng, để ngươi chiến đấu"

"Hạ Thời Quang, Dương Đình, Dương Vỹ hiến tế linh hồn cũng là cách của ta. Ngươi hận ta đi, ta xin lỗi"

Tất cả, cuối cùng Lạc Kỳ chỉ là con cờ trong tay Mạn Đà La. Đến bây giờ cậu hận cô ta thì sẽ được gì, chết, gia đình của cậu chết hết rồi.

"Mạn Đà La, cô đi đi, từ đây chúng ta...đừng gặp lại nữa" Lạc Kỳ bình tĩnh mở miệng.

Thà Lạc Kỳ mắng, chửi hay thậm chí là đánh, gϊếŧ chứ nhìn cậu bình tĩnh như vậy Mạn Đà La thấy mình thật ghê tởm.

"Lạc Kỳ, ta..."

"Cô đi đi, cô thắng rồi còn muốn gì nữa" Lạc Kỳ quay qua trừng mắt nhìn cô ta.

"Lạc Kỳ..."

"Cút" không đợi Mạn Đà La nói hết, Lạc Kỳ đã quát lớn.

Nhìn Lạc Kỳ như vậy, Mạn Đà La không tiếp tục ở lại chọc giận cậu nữa.

Mạn Đà La đi rồi, Lạc Kỳ tiếp tục gục mặt vào Tổ Liên mà khóc lớn. Chợt phía sau có một bàn tay đặt lên vai cậu.

"Cút, ta kêu cô cút cô nghe không" tưởng là Mạn Đà La, Lạc Kỳ quay qua nhưng không ngờ người trước mắt cậu lại là Dương Tiễn Lâm.

"Tiểu Kỳ, ta xin lỗi" Dương Tiễn Lâm muốn ôm lấy cậu nhưng lại không dám.

Gạt tay Dương Tiễn Lâm ra, để bàn tay này chạm vào cậu cảm thấy thật ghê tởm.

"Đi đi, ta không muốn nhìn thấy huynh"

"Không Tiểu Kỳ, ta sẽ ở đây cả đời, cho đệ hận ta cả đời" hắn không đi mà lại ôm Lạc Kỳ thật chặc, nhưng Lạc Kỳ đã dùng hết sức gỡ tay hắn ra, cho hắn một bạt tay đau điến.

"Nếu huynh không lừa dối ta, nếu huynh chịu nói ra tất cả thì Đình nhi, Vỹ nhi và Quang nhi đã không phải hy sinh.

Là huynh, là huynh, tất cả đều do huynh" Lạc Kỳ hét thật lớn vào mặt Dương Tiễn Lâm, nước mắt của cậu cũng theo đó chảy ra dàn dụa.

"Ta...ta đáng chết" Dương Tiễn Lâm lúc này không biết phải làm gì cho phải nữa.

Vốn dĩ hắn đã gần chết, nhưng Đại Lục Chi Linh đã cho hắn phục dụng Sinh Mệnh Thần Thủy, giúp hắn cải tử hồi sinh một lần nữa. Nhưng liệu hắn có đáng phải sống tiếp không?

"Dương Tiễn Lâm, ta nói cho huynh biết, huynh là cha của bọn nhỏ nhưng đời này, kiếp này huynh sẽ không bao giờ là phu quân của ta nữa. Nhớ lấy"

Thời gian sau đó, Đại Lục đã bình ổn, hai người Lạc Kỳ vẫn ở lại đây bồi ba đứa con của mình, chỉ có đều bây giờ nhìn vào hai người đã có một khoảng cách vô cùng xa, không thể nào tiến lại gần nhau được nữa.

Mỗi ngày Lạc Kỳ nói chuyện, vuốt ve Tổ Liên như là đang ở cùng với chúng, tuy không trọn vẹn nhưng Lạc Kỳ biết chúng vẫn mãi ở bên cậu.

Vào một ngày nọ khi đang ngồi dưới Tổ Liên thì đột nhiên có một giọng nói vang lên, giọng nói này là của kẻ khi cậu độ kiếp đã vào Vĩnh Hằng Đại Lục.

Hắn giới thiệu mình chính là Thiên Đạo, bởi vì sự kiện Pháp Tắc gây hại thế gian nên sẽ tự nguyện bồi tội bằng cách tán đi linh trí. Hơn nữa hắn còn cho Lạc Kỳ một đặt quyền là chưởng khống mãnh Đại Lục này thay hắn, với chức vụ "Đại Lục Chưởng Khống Giả"