Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lạc Kỳ Tu Tiên Truyện: Đại Lục Vĩnh Hằng - Phần 2

Chương 111: Tinh Linh Hạt Giống

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nghĩ nghĩ Lạc Kỳ càng thấy có bí ẩn, nếu muốn giúp Phù Dung thì trước hết cậu phải khám phá ra bí mật này đả.

"Phù Dung, bây giờ ta sẽ ẩn đi nguyên lực của ngươi, ngươi cứ giả vờ không có chuyện gì, khi nào ra rời khỏi nơi này sẽ mang ngươi theo"

Đêm đó Lạc Kỳ đã xuất hiện tại một ngôi nhà nhỏ của một vị Trưởng Lão già trong Tinh Linh Tộc. Dùng Tịch Hồn Thủ xu hồn của hắn, cuối cùng Lạc Kỳ cũng biết chuyện gì xảy ra với Phù Dung.

Có lẻ Nữ Vương Tinh Linh rất khó quyết định nên một tuần rồi mà bà ta vẫn chưa gặp Lạc Kỳ. Một tuần này Lạc Kỳ đã xem xét ổn thỏa tất cả mọi chuyện và cũng quyết định giúp Phù Dung một tay.

Phù Dung, người này đúng là sinh ra nhằm nhà.

Đêm đó cũng tại dòng suối Lạc Kỳ đã hẹn gặp Phù Dung.

"Phù Dung, đừng chống cự để ta xem thể nội của ngươi" Lạc Kỳ chấn an hắn.

Khi đưa tinh thần lực xem xét, Lạc Kỳ thấy trong thể nội của Phù Dung có một hạt giống màu nâu nhỏ.

Hạt giống này chính là Tinh Linh Hạt Giống. Mỗi một Tự Nhiên Tinh Linh sinh ra thì ngay bên cạnh sẽ mộc ra một loài thực vật, sau đó nó sẽ tàn đi để lại một hạt giống vào trong thể nội Tinh Linh. Dựa theo hạt giống mạnh yếu, Tinh Linh cũng phân ra mạnh yếu, như Phù Dung hắn sinh ra bên gốc hoa Phù Dung nên mới có cái tên này.

Theo các Tinh Linh khác chỉ cần đột phá đến Đạo Tôn thì Hạt Giống Tinh Linh cũng nãy mầm nhưng đối với hạt giống Phù Dung, thì nó vẫn vậy.

"Bọn chúng nói ta là bị thiên nhiên trừng phạt nên Hạt Giống Tinh Linh của ta sẽ mãi không nãy nầm" Phù Dung ôm ngực mình buồn nói.

Vậy sao? Lạc Kỳ cười rần lên.

"Ngươi biết chuyện năm đó khi mình sinh ra sao?" Lạc Kỳ hỏi, nhưng đáp án nhận lại là cái lắc đầu từ Phù Dung. Cũng đúng thôi, Tinh Linh Nữ Vương đã ra lệnh ai dám nói ra chứ.

Năm đó, Tinh Linh Nữ Vương sinh ra hai vị Vương Tử, dẫn đến hào quang rực rở, đây là điềm báo cho hai vị kiệt suất ra đời. Nhưng sau đó một khắc, Phù Dung cũng sinh ra. Hắn sinh ra khiến cho mây đen bao phủ, che lấp đi hào quang của hai vị Vương Tử. Không chỉ vậy, hắn còn hấp thụ đi nguyên lực mà thiên địa tẩy rửa hai vị Vương Tử, nhưng chỉ được một chút đã bị Nữ Vương Tinh Linh đánh gẫy.

Bởi vì nguyên lực không đủ nên hạt giống Phù Dung lâm vào tình trạng nữa sống, nữa chết không thể phát triển được.

Qua sự việc đó Nữ Vương Tinh Linh cho rằng Phù Dung là điềm xấu, sẽ là vật cản đường của hai đứa con trai mình. Bà ta rất muốn gϊếŧ Phù Dung nhưng linh hồn của hắn và hai Vương Tử đã liên kết nhau, nếu Phù Dung chết thì hai Vương Tử cũng chết.

Đến cuối cùng, Thiên Địa Tổ Thụ cũng ra tay tiên đoán, theo hắn thì trừ khi Phù Dung chết một cách không oán giận nếu không hai Vương Tử sẽ không bao giờ thoát khỏi mối liên kết này.

Vốn Tinh Linh Nữ Vương muốn để Phù Dung chết già, nhưng không ngờ hắn lại qua mặt bà mà tu luyện. Dù tức giận nhưng mà cũng chỉ phong ấn nguyên lực Phù Dung nhưng không ngờ hai tên Vương Tử lại có hứng thú với Phù Dung.

Nghe Lạc Kỳ kể Phù Dung siết chặc tay, tức giận đến cắn môi chảy máu.

"Ha ha, độc ác, vì con mình mà hy sinh ta. Haha, đây là Nữ Vương tôn kính của ta sao, haha. Phù Dung này xin thề với trời, dù có chết cũng phải trả lại mối thù này"

"Ta không quan tâm ngươi trả thù như thế nào, ta giúp ngươi cũng vì ta muốn cho bà ta một bài học mà thôi"

Nghe Lạc Kỳ nói thẳng như vậy, Phù Dung càng quyết tâm trả thù. Lạc Kỳ muốn thông qua cậu trả thù Tinh Linh Nữ Vương, nhưng rất sòng phẳng không phải lợi dụng hắn, đây là đôi bên đều có cùng mục đích.

"Phù Dung này xin thề, phải cho bà ta trả một cái giá đau đớn"

Đối với người thức thời Lạc Kỳ rất yêu thích, nên tiếp đó cậu đã lấy ra một bình Tạo Hóa Thần Thủy đổ vào hạt giống Phù Dung.

Tạo Hóa Thần Thủy có công dụng thần kỳ, đổ vào hạt giống không bao lâu nó liền bắt đầu có dấu hiệu nãy mần.

"Mỗi ngày ta sẽ cho ngươi một bình Tạo Hóa Thần Thủy, nhớ chuyện này phải giữ bí mật tuyệt đối"

Căn dặn Phù Dung vài câu Lạc Kỳ liền trở về. Còn một mình, Phù Dung nhìn thẳng lên bầu trời đêm với đôi mắt lấp lánh.

"Vận mệnh, ta phải nắm được vận mệnh của ta"

Liên tiếp ba bửa tưới hạt giống Phù Dung bằng Tạo Hóa Thần Thủy, nó đã nãy nầm thành công. Không chỉ vậy, dung nhan của Phù Dung cũng có biến hóa trở nên cực kỳ xinh đẹp, đôi cánh cũng đã phai bớt màu nâu.

Theo hạt giống Phù Dung nãy mần, tu vi của Phù Dung cũng càng tăng cao nhưng bởi vì Lạc Kỳ cho nó ẩn đi nên không ai biết được.

Gần một tháng, cuối cùng Tinh Linh Nữ Vương cũng chịu gặp Lạc Kỳ. Nhưng nhìn vẻ mặt của bà ta có lẻ không tốt lắm:

"Ta có thể đồng ý với ngươi, nhưng kèm theo đó là một điều kiện"

Lại điều kiện!

"Điều kiện gì cứ nói"

Nhìn vẻ ngưng trọng của bà ta, Lạc Kỳ có chút bất an.

"Tổ Thụ từng bị thương, nếu muốn ngài giúp ngươi thì ngươi phải tìm ra Sinh Mệnh Thần Thủy giúp ngài trị liệu"

Nghe vậy Lạc Kỳ nhướng mày một cái, tình thế đã thây đổi từ đây.

"Sinh Mệnh Thần Thủy là thứ khó cầu, bà ra cái giá này có phải quá lớn rồi không?"

"Không lớn, nếu ngươi không trị liệu cho Tổ Thụ, thì dù có giúp ngươi đối kháng Pháp Tắc, với thuơng tích này cũng không thể mang lại kết quả tốt"

"Cũng được, nhưng ta muốn đổi một thứ. Yên tâm thứ này đối với Tự Nhiên Tinh Linh Tộc không quan trọng đâu" Lạc Kỳ nở nụ cười nhếch môi.

"Thứ gì?" bà ta có chút không hiểu.

"À không. Phải là một người, ta thấy hắn hợp với ta nên định mang đi tư mình dạy dỗ"

"Một người, là ai?"

"Một tên Tinh Linh với đôi cánh trắng" Lạc Kỳ nghiên đầu nhìn bà.

"Tốt, ta hứa với ngươi"

Tinh Linh Nữ Vương đồng ý mà không hề biết mình đã rơi vào bẩy.Dù nhận được hứa hẹn của Tinh Linh Nữ Vương nhưng Lạc Kỳ vẫn muốn gặp Thiên Địa Tổ Thụ một lần.

Đúng là thương thế của ông ta không hề nhẹ, là Tổ Thụ tu vi thông thiên nhưng hôm nay trên thân đã xuất hiện những chiếc lá héo úa và những nhánh cây mục gãy.

Thấy Lạc Kỳ, Tổ Thụ khẻ mở mắt mệt mỗi nhìn cậu:

"Ta bây giờ đã lực bất tòng tâm" ông ta chỉ nói một câu nhưng lại ẩn chứa sự vô lực cực độ.

"Ta sẽ tìm ra Sinh Mệnh Thần Thủy trước khi ông gục ngã" đây chính là lời hứa hẹn của cậu dành cho Tổ Thụ.

"Ta sẽ chờ đến ngày cùng ngươi nghịch thiên" Tổ Thụ nói xong liền nhắm mắt lại.

Thời gian không còn nhiều, tất cả mọi thứ đều cần nhanh chóng tiến hành nên hôm sau Lạc Kỳ đã quyết định dẫn Phù Dung rời đi.

Trong căn nhà tồi tàn, trước một tấm gương hoen ố Phù Dung nhìn lại mình lần nữa:

"Tạm biệt ngươi, ta đi tìm lại cuộc đời của mình đây" không biết hắn nói với ai hay là tự nói với bản thân mình.

Đi phía sau Lạc Kỳ, Phù Dung lại chính là người được chú ý nhiều nhất.

"Hắn là ai? Đôi cánh trắng thật tinh khiết, thật xinh đẹp. Sao ta chưa gặp qua hắn bao giờ?" các Tinh Linh nhìn nhau hỏi.

Đối với bọn họ Phù Chủ chỉ có sự chán ghét, ghét đến mức cả tiếng cũng không muốn nghe.

Đột nhiên, từ phía sau hai đạo thân ảnh lướt tới. Một kẻ với mái tóc đỏ, cánh đỏ và một kẻ tóc vàng, cánh vàng.

"Đứng lại" hai tên đó đồng loạt kêu lớn.

"Phù Dung, ngươi đứng lại cho bổn Vương Tử"

Nghe hai chữ "Phù Dung" tất cả đều kinh ngạc.

Lúc này hai tên đó đã bay đến trước mặt Lạc Kỳ và Phù Dung.

"Tên nô ɭệ đáng chết nhà ngươi, không có lệnh của ta, ngươi lại dám đi đâu?" tên tóc đỏ tức giận quát lớn muốn đưa tay chụp lấy Phù Dung, nhưng tên tóc vàng đã nhanh hơn một bước. Tuy nhiên trên tất cả Lạc Kỳ là người nhanh nhất, cậu đã đẩy lui cả hai tên.

Tuy tức giận nhưng cũng có chút e ngại vì vậy cả hai cũng không dám lấn tới.

"Đại Vương Tử, Nhị Vương Tử, Phù Dung này đã không còn là nô ɭệ của hai ngươi" Phù Dung đi lên nhìn thẳng bọn chúng nói.

Nghe chính miệng Phù Dung xác nhận thân phận tất cả đều trợn mắt nhìn hắn.

Phù Dung đã không còn là tên Tinh Linh xấu xí với đôi cánh nâu, mà nay hắn đã trở nên xinh đẹp tinh kiết với đôi cánh trắng mυ"ŧ, lấp lánh dưới ánh nắng mặt trời.

"Bản Vương Tử không cho phép, ai dám cho phép ngươi rời đi" Đại Vương Tử nghiến răng nhìn Phù Dung.

"Là mẹ ngươi, Tinh Linh Nữ Vương, ngươi có ý kiến" chợt Lạc Kỳ xen vào.

Đứng phía cao Tinh Linh Nữ Vương siết chặc bàn tay, không ngờ Lạc Kỳ dám lừa bà nhưng một lời đã hứa ra bà không thể thu lại được. Huống chi một Nữ Vương mà bị người ta dùng mưu gạt thì quả thật rất mất mặt, cho nên bà tự nghĩ "cho Phù Dung rời đi có lẽ cũng là chuyện tốt".

Bà ta nghĩ vậy nhưng hai đứa con của bà lại khác, không tên nào chấp nhận cho Phù Dung rời đi.

Đối với việc này Lạc Kỳ rất có hứng thú, Phù Dung chỉ là một nô ɭệ sao hai tên Vương Tử này lại chấp nhất vậy chứ? Chẳng lẻ...

"Nữ Vương đã cho phép ta rời đi, cho nên kể từ bây giờ Phù Dung này và các ngươi không còn quan hệ gì hết. Có gặp lại cũng sẽ chỉ là người xa lạ" Phù Dung nói xong lạnh lùng bước qua.

Phía sau, Lạc Kỳ khẻ nhếch môi đi chậm chậm theo.

"Ở lại đi, chỉ cần ngươi ở lại ta sẽ cưới ngươi, cho ngươi làm Vương Tử Phi" Đại Vương Tử nói lớn làm cả Nữ Vương cũng hết hồn.

"Phù Dung, ở lại đi ta và đại ca sẽ không...hành hạ ngươi nữa" tới lượt Nhị Vương Tử dùng ánh mắt mong chờ nhìn Phù Dung nói.

Nhưng đáp lại cả hai là một tràn cười ghê gợn của Phù Dung.

"Hai ngươi nghe cho rỏ, Phù Dung này sẽ không bao giờ, không bao giờ lại có bất cứ quan hệ gì với ngươi. Ta hận hai ngươi, ta hận tất cả những kẻ ở đây, đời này kiếp này sẽ không bao giờ tha thứ cho các ngươi"

Đã bao lâu rồi Phù Dung muốn nói cho bọn chúng nghe những lời này, cuối cùng hôm nay cũng đã có thể nói ra.

"Ta không muốn hành hạ ngươi, chỉ là mỗi lần nghĩ ngươi nằm bên dưới hắn rêи ɾỉ là ta lại tức giận. Phù Dung, ta thề có Tổ Thụ chứng giám, chỉ cần ngươi ở lại ta sẽ đối xử thật tốt với ngươi" Đại Vương Tử sợ Phù Dung đi mất liền nói ra những gì mình che giấu bao lâu nay.

"Đại ca hắn nói đúng, ta cũng không chịu được khi nghĩ ngươi nằm dưới thân hắn" đến lượt Nhị Vương Tử nói ra lòng mình.

Thì ra là vậy, hai tên này từ nhỏ đã tranh giành tất cả mọi thứ của nhau, khi có được Phù Dung cũng lại tranh giành nhưng không ai hơn ai. Có thể là bọn chúng sống trong rừng rậm đã quá lâu rồi chăng, cho nên cách bài tỏ cũng khác người như vậy? Hành hạ để chứng minh tình yêu.

Không nói một lời mà vẫn đi về phía trước, trên mặt Phù Dung không hề có tý gì xúc động.

Đúng là tâm của Phù Dung rất cứng cỏi, Lạc Kỳ thích những người như vậy. Phù Dung đã quyết định đi thì cậu cũng không ở lại làm gì nữa.

Lướt tới, bắt lấy Phù Dung rồi xé không gian biến mất, rất nhanh cả hai liền không thấy tâm hơi. Bỏ lại đây, hai vị Vương Tử trong tim như nổ rung, đám Tinh Linh còn không biết chuyện gì đã xảy ra.
« Chương TrướcChương Tiếp »