Thiên Sứ Tộc luôn thích những thứ hoa lệ cho nên nơi ở của họ cũng được xây dựng rất cẩn thận. Những lâu đài, tháp cao được chạm khắc tỉ mỉ kết hợp lại thành một quần thể kiến trúc lộng lẫy.
Nhưng lúc này đây Lạc Kỳ không có tâm trạng mà thưởng thức nó, cậu xé không gian đi thẳng vào tòa lâu đài cao nhất.
Khi Lạc Kỳ vừa xuất hiện thì hai tên Thiên Sứ tu vi Chú Tể Hậu Kỳ đã phát hiện.
"Lạc Kỳ, ngươi chưa chết?" hai tên có vẻ rất bất ngờ khi thấy cậu.
"Ngươi đến Thiên Sứ Tộc có chuyện gì? Chúng ta và ngươi không hề có thù oán?"
Đại lục đều truyền miệng Lạc Kỳ là ác ma sẽ phá hủy đại lục nên bọn chúng lo sợ cậu cũng là điều hiển nhiên.
Khẻ nghiên đầu không nhìn hai người mà mắt liếc về phía sau, Lạc Kỳ bình tĩnh nói:
"Ta đến mượn một thứ"
Hai tên Thiên Sứ liếc nhìn nhau một cái, rồi một tên mở miệng hỏi:
"Ngươi muốn mượn thứ gì?"
"Thẩm Phán Kiếm" Lạc Kỳ nhướng mày một cái nói ra.
"Không thể được" nghe đến Thẩm Phán Kiếm, cả hai đều đồng loạt phản đối.
Nhưng mà lúc này Lạc Kỳ chỉ tập trung về phía sau bọn chúng, cậu nói cũng chỉ cho người phía sau nghe:
"Ta không phải Tru Thiên, đừng để ta nói lại lần hai"
Trong nhất thời hai tên Thiên Sứ không biết Tru Thiên là ai, nhưng họ cũng đoán ra Lạc Kỳ có ý cướp đi Thẩm Phán Kiếm nên liền muốn động thủ.
Nhưng khi cả hai vừa xuất kiếm ra thì một giọng nữ nhân khàn khàn già nua đã vang lên, theo sau là thân ảnh một bà lão chống gậy đi ra.
"Lão tổ, sao người ra đây" thấy bà lão, hai tên Thiên Sứ liền đi lại dìu bà ta.
Nhưng bà ta chỉ phất tay ra hiệu hai người đứng đó, còn mình thì đi gần lại Lạc Kỳ. Thấy vậy hai tên Thiên Sứ có vẻ lo lắng, bọn họ lo lắng là sợ Lạc Kỳ sẽ gây hại cho lão tổ của mình.
"Ngươi là Lạc Kỳ mà cả đại lục thường nhắc đến?" bà ta khàn khàn hỏi.
"Đúng vậy, Lạc Kỳ ra mắt Ly Á tiền bối"
Lần này trong mắt bà lão thoáng kinh ngạc nhưng rất nhanh đã thông suốt, nhưng hai tên phía sau vẫn há hốc mồm. Bọn họ không nghĩ Lạc Kỳ sẽ biết tên lão tổ của mình a, phải biết bà ta sống rất rất lâu rồi.
"Ta đoán ngươi đã tìm ra Dung Thiên Hợp Địa Trận nên mới đến đây. Không ngờ sau Tru Thiên vẫn còn có người can đảm bước lên con đường này" Ly Á có chút hoài niệm nói.
"Tất cả đều là định mệnh, năm xưa ta là gánh nặng của chàng, hại chàng phải chết thảm. Hôm nay ta lại chứng kiến có người tiếp bước con đường vĩ đại mà chàng đã đi, bây giờ ta đã có thể nhắm mắt rồi" bà ta thổn thức.
Đúng vậy, năm đó nếu không phải vì Thiên Sứ Tộc, vì Ly Á thì Tru Thiên cũng không để lại Thẩm Phán Kiếm để rồi thất bại, rồi chết thảm như vậy. Đây là nổi đau mà suốt đời này Ly Á không bao giờ quên được, bao năm nay bà sống mà luôn gay rức, ân hận không ngày nào được yên.
Nói ra bà ta xuất ra một thanh kiếm màu vàng như ánh sáng đưa cho Lạc Kỳ:
"Thẩm Phán Kiếm bây giờ là của ngươi, nếu ngươi thành công ta chỉ xin hãy cho Thiên Sứ Tộc một nơi sinh sống, còn nếu thất bại...thì chắc chúng ta sẽ cùng chết chung" Ly Á nói ra câu này xong tự nhiên lại khẻ cười.
Bà là một trong số ít những người biết Pháp Tắc của đại lục sản sinh linh trí, cũng đoán ra đây là cơ hội cuối cùng của đại lục. Nếu thất bại nữa thì chưa chắc trên đại lục này còn ai sống sót, bà ta đoán như vậy vì những năm nay Pháp Tắc chỉ làm những việc có hại cho đại lục, giả tâm của nó là rất lớn.
Hai tên Thiên Sứ thấy Ly Á đưa Thẩm Phán Kiếm cho Lạc Kỳ liền muốn đi ngăn cản, nhưng bọn họ lại không dám. Ly Á ở Thiên Sứ Tộc có địa vị siêu nhiên, mỗi quyết định của bà giống đều giống như thánh chỉ không ai dám phản đối.
Hơn nữa họ nghe bà ta nói đều có chút hoang mang, không hiểu thứ gì đáng sợ sắp xảy ra mà bà ta lại ngưng trọng như vậy.
Ngày hôm đó sau khi Lạc Kỳ rời đi thì ở Thiên Sứ Tộc cũng tổ chức một hồi Tộc Tang, người mất chính là Ly Á. Tâm nguyện hoàn thành, bà ta cũng nhắm mắt xui tay đi tìm phu quân của mình.
Thẩm Phán Kiếm đã tới tay, tiếp theo Lạc Kỳ sẽ đi đến Tự Nhiên Tinh Linh Tộc để tìm gặp Thiên Địa Tổ Thụ. Khác với Thẩm Phán Kiếm, Thiên Địa Tổ Thụ là vật có linh trí cực cao, nó có thể quyết định hết thảy mọi chuyện. Lần này Lạc Kỳ đến chủ yếu là thuyết phục chứ không uy hϊếp, nhưng mọi chuyện lại không hề dể dàng.
Vôn Tự Nhiên Tinh Linh là tộc thích sống đơn lẻ, họ hòa hợp với thiên nhiên và ít tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Vì vậy muốn gặp được Tinh Linh Vương, sau đó đi gặp Tổ Thụ là điều hết sức khó khăn.
Nơi Tự Nhiên Tinh Linh sinh sống có tên là Sinh Mệnh Cấm Khu, gọi là Cấm Khu bởi vì nơi này Tự Nhiên Tinh Linh Tộc cấm người ngoài ra vào, nếu tự ý xâm nhập sẽ bị gϊếŧ chết.
Phải biết Tự Nhiên Tinh Linh không chỉ tu luyện Mộc đạo, khống chế, điều dưỡng Yêu Mộc mà nơi này còn có một Thiên Địa Thụ Tổ nên không ai dám thách thức mà đi vào.
Khi Lạc Kỳ đến bìa Cấm Khu đã cảm nhận được những tàn cây lây động, tất cả như đang nhìn chầm chầm cậu vậy.
"Lạc Kỳ đến gặp Tinh Linh Nữ Vương, xin các vị thông báo một tiếng" không bước qua Cấm Khu dù chỉ một bước, cậu chỉ đứng bên ngoài lớn tiếng hô.
Sau đó, một luồng khí tức rời đi, không lâu sau đã có một đội ngũ Tinh Linh cánh xanh lá xuất hiện trước mặt cậu.
"Nữ Vương cho mời, thỉnh"Theo đoàn Tinh Linh đi xuyên qua cấm địa rộng lớn với những cây cổ thụ, những Yêu Mộc đan xen nhau, Lạc Kỳ vẫn theo kịp cước bộ của các Tinh Linh dù họ đã cố ý tăng tốc.
Nếu muốn Lạc Kỳ đã vượt qua họ, nhưng cậu không muốn làm vậy bởi vì nó chẳng có ý nghĩa gì cả.
Đi thật lâu, Lạc Kỳ được dẫn đến một nơi tươi sáng, với những ngôi nhà được xây trên các cành cây lớn, đây chính là nơi sống của Tự Nhiên Tinh Linh Tộc.
Ở nơi này các Tinh Linh khi thấy Lạc Kỳ đều kinh ngạc và tò mò, đa phần bọn họ đều chưa tiếp xúc với người ngoài. Dù vậy, nhưng với áp lực từ tu vi không ai dám tiếp cận cậu.
"Lạc Kỳ, ngươi ở đây đợi" tên Tinh Linh dẫn đầu không một chút kính ngữ khi nói chuyện, cũng có thể tập tục nói chuyện của họ là vậy.
Đứng đợi thật lâu, thật lâu chỉ thấy ánh mặt trời lên rồi lặng xuống không biết bao nhiêu lần, cuối cùng một tên cũng dẫn cậu vào căn nhà lớn nhất.
Đối với chuyện thị uy này Lạc Kỳ đã quen, nhưng nếu đã có can đảm thị uy với cậu thì sau này cũng nên chuẩn bị tâm lý nhận trả thù của cậu.
Bên trong, một nữ Tinh Linh xinh đẹp đã ngồi chờ sẳn, từ uy thế mà bà ta mang lại, Lạc Kỳ đoán tu vi của bà ta rất cao.
"Lạc Kỳ, ta biết ngươi đến đây vì việc gì, nhưng ta nói thẳng, ngươi sẽ thành công sao?" bà ta nhìn cậu nói.
"Không thử thì sao biết thành công hay không?" Lạc Kỳ hỏi lại.
"Tự Nhiên Tinh Linh Tộc cũng không phải chỉ có một con đường để đi" ý bà ta là có thể tuân theo Pháp Tắc, như vậy vẫn còn con đường sống.
"Haha, quan trọng các ngươi có cam tâm sống cuộc đời nô ɭệ khi chọn con đường đó hay không thôi" Lạc Kỳ cười lớn mang theo một chút chế giễu. Nghe vậy bà ta hơi nhíu mày lại, không ngờ Lạc Kỳ lại nói như vậy.
"Ngươi đừng tự cho là thông minh, nếu như ta gϊếŧ ngươi tại đây thì chưa chắc sẽ không đổi được một cuộc sống tốt"
"Bà có thể thử, nếu ta dám đến đây thì ta chắc chắn sẽ rời đi được"
Lúc này cả Lạc Kỳ và Tinh Linh Nữ Vương đều đối mặt không ai nhịn ai. Cậu biết bà ta không chỉ dựa vào một thân tu vi, một Thiên Địa Tổ Thụ mà còn dựa vào một thanh Thần Binh - Tự Nhiên Thần Cung, nghe đồn chưa ai thoát chết khi bà ta bắn thanh cung này.
Trong khi ấy, Nữ Vương cũng đang đánh giá cậu, một người dám bước lên con đường nghịch thiên này thì có mấy ai tầm thường?
Sau một hồi căng thẳng, bà ta cũng phất tay tiễn Lạc Kỳ ra ngoài, để mình suy nghĩ lại. Cũng đúng, chuyện này liên hệ đến sự tồn vong của cả tộc đàn nên bà ta không thể quyết định qua loa được.
Đêm đó Lạc Kỳ không ngủ, một đứng lặng bên bờ một con suối nhỏ nhìn dòng thác cứ đổ rì rầm.
Bổng nhiên một thân ảnh nho nhỏ, cô đơn, bẩn thiểu đi xuống dòng suối. Có lẻ là nước quá lạnh nên khi mới đưa bàn chân xuống thì người đó đã rút lên liền.
Cắn răng lại, người đó ôm lấy thân mình quyết đoán đi xuống, mặc cho cái lạnh làm cho đôi môi tím tái người đó vẫn kiên trì tẩy rửa cơ thể mình.
Thú vị, một kẻ thú vị.
Trong đêm nhưng Lạc Kỳ vẫn thấy rỏ ràng đôi cánh nâu sẩm nàu tà tạn, những vết thương mới củ đan xen trên cơ thể người đó, khi người đó đứng lên cậu còn thấy hậu đình ứa máu.
Nhưng nhìn lên đôi mắt của người đó Lạc Kỳ thấy sự mạnh mẻ, không cam tâm khuất phục, dù lạnh đến mức nào hắn cũng quyết tẩy rửa hết đi những thứ ô uế trên người mình.
"Ngươi muốn mạnh mẻ, làm chủ số phận của mình không?" không nhịn được lên tiếng, Lạc Kỳ khiến cho kẻ đó sợ hãi nhìn quanh.
"Là ai?"
"Không cần biết ta là ai, ngươi chỉ cần trả lời câu hỏi của ta" Lạc Kỳ lên tiếng lần nữa.
"Muốn, ta muốn nắm giữ vận mệnh của mình, muốn những kẻ đó phải ngước nhìn, phải hối hận" hắn nói lớn, như chút hết nổi lòng mình.
"Tốt": một tiếng "tốt" vang lên, sau đó Lạc Kỳ đánh nhẹ một luồng nguyên lực vào người hắn. Trong phút chóc phong ấn trong cơ thể hắn liền nổ tung, nguyên lực kéo lên ngay lập tức đột phá Đạo Tôn Cảnh.
"Nguyên lực của ta đã được giải phong rồi" người đó nhìn đôi tay, nhìn cơ thể mình vui vẻ cười lớn.
Lúc này Lạc Kỳ mới xuất hiện, cậu kéo hắn lên phủ thêm một lớp y phục.
"Nói đi, ngươi là ai, tại sao lại rơi vào hoàn cảnh như vậy?" nhìn hắn Lạc Kỳ hỏi.
Nhìn thẳng vào mắt Lạc Kỳ, hắn cắn răng mở miệng:
"Ta, ta là Phù Dung, từ khi sinh ra đã bị phán là điềm xấu"
"Vì đôi cánh của ngươi?" Lạc Kỳ hỏi tiếp.
"Đúng vậy" Phù Dung gật đầu "đôi cánh nâu này khác biệt, quá khác biệt với bọn chúng nên ta cũng bị bọn chúng bài xích"
"Từ nhỏ, không ai coi ta là đồng tộc, họ kinh tởm, phỉ bán ta, kể cả cha mẹ ta" Phù Dung trong mắt ẩn chứa đau thương, một nổi đau đã làm hắn đau đến quen thuộc.
"Họ cấm ta tu luyện, nhưng đã sao, ta vẫn cứ tu luyện đấy. Ta không cam tâm, tại sao chứ, ta cũng có suy nghĩ, có ước mơ của riêng mình, ta không muốn bị bọn họ chà đạp nữa"
"Ta lén lút tu luyện, đến khi đột phá Đạo Tôn Cảnh thì tên Mộc Trà đó phát hiện. Hắn uy hϊếp ta, đe dọa ta. Không, ta không muốn công sức của mình bị hắn đạp đổ như vậy nên ta gϊếŧ hắn, ta đã gϊếŧ hắn"
"Nhưng mà ông trời vẫn không cho ta thoát khỏi những ngày khổ ải, khi ta gϊếŧ Mộc Trà thì lại bị phát hiện. Bọn chúng không gϊếŧ ta, chúng chì phong ấn nguyên lực của ta rồi biến ta thành nô ɭệ. Haha, nô ɭệ, sáng ta phải làm việc như trâu ngựa, tối còn bị ba tên súc sinh đó chà đạp"
Phù Dung kể lại theo từng mạch cảm xúc, nhưng đau đớn là điều nhiều nhất.
Riêng Lạc Kỳ lại có suy nghĩ khác, Tự Nhiên Tinh Linh Tộc đang che dấu điều gì? Không đơn giản chỉ vì đôi cánh nâu của Phù Dung, vậy thì là chuyện gì nữa?