Tất cả đã đến đủ cũng là lúc khiêu chiến bắt đầu. Linh Cô Phượng vẫn nóng nãy như mọi ngày, cô ta nhảy lên lôi đài khiêu chiến ngay người hạng chín mươi.
Trọng Lam, Đạo Tôn Cảnh đỉnh phong, đến từ Minh Hàn Viện.
Theo Lạc Kỳ thì người này không phải quá mạnh nhưng hắn nắm giữ tiết tấu trận đấu rất tốt. Biết Đạo Đan và Đạo Thể không sánh bằng Linh Cô Phượng nên hắn đã du đấu, tiêu hao hết thể lực của cô ta. Cuối cùng bằng chiêu "Minh Hàn Đông Kết" hắn đã đóng băng Âm Phượng, đòn sát thủ của Linh Cô Phượng.
Tiếp theo Đồ Lãng đã biết chọn người hơn, hắn chỉ chọn tên hạng 100. Nhưng cuối cùng trong cuộc đua đạo nguyên lại bị thua thiệt, tên kia Đạo Tôn đỉnh phong, còn hắn mới sơ kỳ, chênh lệch đó là rất lớn.
"Chỉ có như vậy cũng dám khiêu chiến chúng ta, đi về bú sửa mẹ đi" mấy tên đệ tử cũ la ầm lên.
Mục Tiên Y định bước ra nhưng Lạc Kỳ nhanh tay nắm cô ta lại. Linh Cô Phượng và Đồ Lãng thua phần nào đã khiến cho cô ta bị ảnh hưởng tâm lý, nếu lên bây giờ chưa chắc đã phát huy hết lực chiến.
Đối thủ Lạc Kỳ đã chọn trước nhưng khi cậu vừa bước lên lôi đài thì một giọng trầm ấm đã truyền vào tai cậu:
"Nếu ngươi khiêu chiến thành công năm mươi hạng đầu, ta sẽ ban cho ngươi năm viên Bản Nguyên Đạo Thạch" Giọng nói này là của Môn Chủ a.
Mười năm này Lạc Kỳ đã hiểu tình huống của Âm Sát Môn, xem ra Môn Chủ là gắp rút muốn bồi dưỡng ra người kế nhiệm, lĩnh trọng trách cho việc đó rồi a.
Hít một hơi thật sâu, năm viên Bản Nguyên Đạo Thạch đó là một phần thưởng cực lớn, cũng chỉ có Trưởng lão cấp bậc, một mười năm mới được một viên.
"Ta khiêu chiến hạng năm mươi Âm Sát Bảng"
Giọng Lạc Kỳ không lớn, nhưng làm toàn Âm Sát Môn đều mê loạn.
"Hắn khiêu chiến hạng năm mươi, Tô Lĩnh sư huynh?"
Đến Khổng viện chủ cũng không tin nhìn Lạc Kỳ, 50 hạng đầu đều là tinh anh của Âm Sát Môn a. Đến nỗi Đại đệ tử của bà đều không vào được, nhưng mà ngoài đó ra bà lại có phần mong chờ.
"Ngươi chắc chắn khiêu chiến ta?" Tô Lĩnh đứng dưới lôi đài nhếch môi hỏi.
"Đúng vậy" lạnh nhạt trả lời, Lạc Kỳ đã xuất kiếm nắm trong tay.
"Tốt, để ta coi ngươi tiếp được mấy chiêu" Tô Lĩnh như Dạ Ma phiêu ảnh lên lôi đài. Hắn là người của Dạ Ảnh viện, nên rất tinh thông kinh thân và ám sát thuật.
Vũ khí của Tô Lĩnh là một bộ trảo đen tuyền, vừa lên lôi đài là hắn đã nhắm ngay cổ của Lạc Kỳ gϊếŧ tới.
Huy kiếm chặn lại, nhưng Lạc Kỳ vẫn bị đánh lui đến cuối lôi đài.
"Nghi Thủy Kiếm pháp" một chân lấy đà, Lạc Kỳ bắn người như một dòng thủy lưu về phía Tô Lĩnh.
"Đạo Tôn trung kỳ, nhưng đó vẫn không thể giúp ngươi chiến thắng được đâu" Tô Lĩnh rất ngông cuồng khi bóp chặc lưỡi kiếm của Lạc Kỳ.
Bỗng nhiên lưỡi kiếm phát nổ, Tô Lĩnh nhanh nhẹn hóa thành tàn ảnh lui về sau.
Một đóa Thủy Liên đã bắn ra, trên đường nó đi mang theo Thủy Đạo rất khinh khủng, đè ép cả một khoảng không gian.
"Vậy mà vận dụng được Trọng Thủy Đạo áp vào Thủy Liên, Lạc Kỳ này ngộ tính kinh người a" Một vị Trưởng lão chủ tu Trọng Thủy tấm tất khen ngợi.
"Tứ Huyễn Ma Thân, Loạn Ma Cuồng Vũ" Tô Lĩnh phân thân ra thành bốn, điều kinh khủng của bốn cổ phân thân này là đều không thua kém chính thể.
Loạn Ma Cuồng Vũ lại là một môn Đạo Thuật gây mê tâm trí người khác. Loạn Ma nhảy múa, một bước thăng thiên, một bước địa ngục.
Lạc Kỳ bị vây ở giữa không hề loạn, Đạo Đan hiện ra, một tầng mặc thủy xuất hiện. Mặc Thủy như vạn thủy chi vương, vạn thủy đều hướng về nó mà hội tụ.
Từ đỉnh đầu của Lạc Kỳ, chín đóa Thủy Liên lần nữa ngưng tụ. Nhìn chín đóa Thủy Liên này Tô Lĩnh ngưng trọng lên hẳn, nó mang đến cho hắn một áp lực cực lớn.
Tiếp đó bốn đóa đánh về bốn cổ phân thân, có vạn thủy đánh dấu nên dù Tô Lĩnh có vận dụng cực hạn tốc độ vẫn bị đánh trúng.
Phân thân bị đánh nổ, Cuồng Ma Loạn Vũ chưa kịp thu lại Tô Lĩnh đã phải xuất Đạo Đan, Đạo Thể ra một lúc.
Tuy Đạo Đan, Đao Thể của hắn chỉ nằm ngoài top năm trăm Ngạ Quỷ, nhưng vào lúc này nó là lá bài cuối cùng của hắn rồi.
Hóa thành một tôn Ngạ Quỷ, hắn cắn răng tiếp năm đóa Thủy Liên đánh tới.
"Bang...rầm..."Đến giờ phút này không còn ai dám coi Lạc Kỳ là một đệ tử mới nữa. Các đệ tử cũ có rất ít người đủ tự tin tiếp năm đóa Thủy Liên quay vòng trên không trung này.
Va chạm khiến cho lôi đài phát nổ, đến nổi cấm chế đã được bật lên để ngăn cản sức phá họa lan ra.
Bỗng nhiên Lạc Kỳ lại tăng tốc xông vào lớp bụi mù mịt này, nhưng mũi kiếm cậu đâm tới đã bị một bàn tay đánh bạt ra.
"Thiên Thủ Tu La, Tô Lĩnh lại luyện thành công môn đạo thuật này, xem ra Lạc Kỳ thua chắc rồi" có Trưởng Lão của Dạ Ảnh Viện ha ha cười.
Trái ngược với Dạ Ảnh Viện thì Nhược Thủy Viện đều căng thẳng đứng hết cả lên.
Lúc này đôi tay của Tô Lĩnh đã biến thành một bộ quỷ trảo đỏ như máu. Từ đôi quỷ trảo đó Lạc Kỳ có thể cảm nhận được hơi thở của Địa Ngục, của một sự tàn phá khủng khϊếp.
"Ta định dùng nó để cạnh tranh vào top mười, ngươi làm lộ lá bài tẩy của ta, hôm nay ngươi phải chết" Tô Lĩnh âm trầm, công kích càng thêm quyết tuyệt.
"Với thực lực của ngươi cũng đòi cạnh tranh top mười, nực cười" tuy Lạc Kỳ không biết top mười mạnh như thế nào, nhưng cậu có thể đoán được với bản lĩnh như vậy thì Tô Lĩnh không thể.
"Chết đến nơi còn lắm mồm" mang theo hủy diệt khí tức Tô Lĩnh không hề nương tay mà đanh tới. Lạc Kỳ cũng không hề sợ hãi, mặc thủy lưu chuyển quanh thân kiếm chống lại.
Đạo nguyên của Lạc Kỳ lúc này hoàn toàn đảo ngược, kiếm pháp của Lạc Kỳ cũng thây đổi trình tự thiên biến vạn hóa.
"Nghịch Hành Kiếm Pháp, sao hắn dám tu luyện môn này chứ"
Như tên gọi môn kiếm pháp này phải đảo lộn toàn bộ kinh mạch, đạo nguyên. Nếu sơ suất toàn thân sẽ phát nổ mà chết. Ở Âm Sát Môn nó thuộc về Tam Đại Cấm Thuật, từng có rất nhiều thiên tài vì tu luyện nó mà phải bỏ mình.
Nếu không phải trong lúc tuyệt vọng nhất, Lạc Kỳ đánh liều nghịch hành kinh mạch thì cậu cũng không luyện thành công. Nhưng cái giá phải trả là mái tóc của cậu hóa trắng sau lần đó.
Kiếm lách qua quỷ trảo đánh vào tay của Tô Lĩnh làm hắn hét lên đau đớn. Máu huyết đảo lộn, kinh mạch ở cánh tay như vở vụng, Tô Lĩnh sợ hãi lui về sau.
Nghịch Hành Kiếm Pháp không chỉ người luyện phải đảo lộn kinh mạch, mà người bị đánh trúng cũng chịu nổi đau đó. Không chỉ vậy, nó đau đớn gấp mười lần, nếu không thì Tô Lĩnh cũng không sợ hãi đến thế.
Chỉ một vết thương nhỏ mà khiến cho Tô Lĩnh đau đến vậy, lần này hắn sợ thật sự. Nhìn Lạc Kỳ lần nữa vung kiếm lên, Tô Lĩnh nhanh chân bay xuống lôi đài.
"Ta chịu thua"
Một câu ngắn gọn vang lên làm cho cả khán đài vở òa.
Khổng viện chủ tay còn rung rung, cố kìm nước mắt mà cười lớn.
Môn Chủ thì ánh mắt rực rở nhìn Lạc Kỳ như một bảo bối.
Thi triển Nghịch Hành Kiếm Pháp đã khiến Lạc Kỳ bị nội thương, gượng thẳng đi lại gần Khổng viện chủ, khuôn mặt nhợt nhạt của cậu đã khiến bà chú ý.
Nhanh chóng đưa cho cậu một viên đạo đan trị thương, bà nhìn Lạc Kỳ càng thuận mắt.
Tiếp theo đến lượt Mục Tiên Y khiêu chiến, Lạc Kỳ chiến thắng càng khiến cô quyết tâm hơn nữa.
Không như Lạc Kỳ tạo oanh động lớn vậy, Mục Tiên Y chỉ khiêu chiến hạng 85. Sau một hồi quyết chiến, không phải nói là tử chiến Mục Tiên Y cũng thắng hiểm được đối phương.
Khi lên được Âm Sát Bảng, mỗi người đều sẽ có một ngoại hiệu.
Mục Tiên Y được gọi là Lưu Ly Tiên Tử, còn Lạc Kỳ là Mặc Liên Công Tử. Nhưng cũng có nhiều kẻ sau lưng gọi cậu là Bạch Phát Kiếm Ma. Dù bị gọi là gì cái tên Lạc Kỳ đã lan truyền khắp Âm Sát Môn, không chỉ vậy còn lan ra các môn phái khác.