Chương 106: Hoàn Toàn Nắm Giữ Hồn Tộc

Với sự trổi dậy của thế lực Lạc Kỳ, bây giờ Đại Lục đã có phần xáo trộn. Dạ Tinh Vong Ma Mãng, Chiến Thiên Ma Tộc, Khấp Minh Cổ Tộc không còn là những thế lực đi đầu nữa. Lạc Kỳ biết thời gian tới sẽ không hề yên ổn.

Cổ Tộc Đại Hội tách kết thúc theo một kịch bản không ai ngờ tới và người được nhắc nhiều nhất chính là Lạc Kỳ.

Trước khi rời đi Lạc Kỳ chỉ nhắc Dương Tiễn Lâm phải bảo vệ thật tốt Dương Đình, nếu hắn có chuyện gì đừng trách cậu vô tình.

Từ đại hội trở về Hồn Tộc, Lạc Kỳ không hề nói một tiếng gì, cũng chẳng nhìn mặt bọn chúng. Nhưng điều này lại khiến đám người của Hồn Tộc bất an đến cực điểm.

Sau khi trở về, triệu tập tất cả lại Lạc Kỳ mới băng lãnh nhìn bọn chúng:

"Bây giờ ta cho các ngươi hai lựa chọn. Một thật tâm làm việc cho ta, ta sẽ giúp Hồn Tộc ngày càng phát triển. Còn hai, ngay lúc này ta sẽ rời đi, từ đây về sau ta và các ngươi không có liên quan gì nhau, sau này có chuyện gì đừng tìm ta"

Bây giờ Hồn Tộc đối với Lạc Kỳ không còn quá nhiều tác dụng, tuy nó vẫn giúp đỡ cậu trong nhiều việc nhưng nếu không có cũng chẳng sao. Còn Hồn Tộc lại khác, ai cũng biết nó đã đi chung một con thuyền với Lạc Kỳ, đắc tội không ít người nhất là trong tình trạng như hiện nay. Chỉ cần Lạc Kỳ hô một tiếng sẽ có rất nhiều thế lực nguyện ý khiến Hồn Tộc ăn ngủ không yên. Tuy vậy, nếu vẫn dùng được thì không ai ngu mà bỏ đi một thế lực lớn như Hồn Tộc.

"Lạc Kỳ, ta công nhận ngươi là một người thông minh và đầy dã tâm nhưng nói suông sẽ không hề có tác dụng" Tiền nhiệm Tộc Trưởng nhìn cậu nói.

Ông ta nghi ngờ cũng đúng, bởi vì muốn một tộc phát triển cần rất nhiều thứ, không chỉ có lời nói là được.

"Các ngươi thấy Liên Huy Tộc thế nào?" Lạc Kỳ khẻ nhếc môi hỏi.

"Liên Huy Tộc rất mạnh và bí ẩn" Tiền nhiệm Tộc Trưởng thành thật trả lời.

"Nếu ta nói tất cả người của Liên Huy Tộc đều nghe lệnh ta, các ngươi tin không?"

Nghe câu này cả đám Hồn Tộc đều sửng sờ, bọn họ chỉ nghĩ Lạc Kỳ và Liên Huy Tộc đang hợp tác với nhau.

"Ngươi đùa gì chứ, ta không đánh giá thấp ngươi nhưng không tin ngươi sẽ bồi dưỡng ra một thế lực lớn như vậy" tiền nhiệm Tộc Trưởng có chút tự tin nói.

"Haha, đúng là ta không thể bồi dưỡng ra một tộc mạnh mẻ như vậy"

"Nhưng, không có ta họ sẽ không được như ngày hôm nay, đó là lý do bọn họ đều nghe lệnh ta"

Nhìn từng người ở đây có chút mê mang, Lạc Kỳ vổ tay một cái một tên Liên Huy Tộc liền xuất hiện.

"Truyền tin cho Phú Sát Giao Ly, từ đây bắt đầu chèn ép Kim Ô Tộc, ta muốn chuyện này phải làm thật nhanh"

"Dạ"

Một màng này rơi vào mắt Hồn Tộc như một đòn sét đánh. Lạc Kỳ cho chúng giải tán và chờ đợi kết quả.

Thời gian không quá lâu tin tức đã truyền về, tất cả các con đường mậu dịch, ngoại giao của Kim Ô Tộc đều bị phong tỏa. Kim Ô Tộc ra ngoài đều bị ám sát chết rất nhiều, những đồng minh như Côn Bằng Tộc cũng chịu liên lụy.

Giờ đây Kim Ô Tộc phải sống co cụm trong lãnh địa của mình, các đồng minh thì không dám liên hệ nữa.

Sau khi tin tức truyền về, những người của Hồn Tộc đều đã có quyết định, ngày trước họ còn có ý phản kháng là vì chưa đánh giá hết thực lực của Lạc Kỳ. Nhưng bây giờ, cả Liên Huy Tộc hùng mạnh như vậy còn nắm được trong tay, thì có chuyện gì cậu không làm được chứ.

Hôm nay là ngày Lạc Kỳ chính thức tiếp nhận vị trí Tộc Trưởng của Hồn Tộc. Tất cả các Cổ Tộc, Đế Tộc và một ít Hoàng Tộc đều đến chúc mừng. Trong đó Kim Ô Tộc đến là một vị Lão Tổ tu vi Chúa Tể Hậu Kỳ. Sau giờ tiệc, ông ta đã lặng lẻ đến tìm gặp Lạc Kỳ:

"Xin Lạc Tộc Trưởng giơ cao đánh khẻ, tha cho Kim Ô Tộc một con đường sống" đối với nam nhân bình thường đầu gối còn quý hơn vàng, huống chi là một cường giả Chúa Tể Hậu Kỳ. Nhưng vị Kim Ô Lão Tổ này đã quỳ dưới chân Lạc Kỳ cầu tha thứ.

"Nói lý do, sao ta phải tha cho các ngươi" Lạc Kỳ cầm ly trà vừa thổi, vừa nói.

"Kim Phạt Quyết đắc tội ngài, khi về ta sẽ cho xử lý hắn và cho ngài một câu trả lời thỏa đáng. Nhưng hắn không đại biểu cho cả Kim Ô Tộc, xin ngài nghĩ lại"

"Hắn là Kim Ô Đại Đế, chủ nhân Kim Ô Tộc sao lại không đại biểu cho cả Kim Ô Tộc chứ" Lạc Kỳ không nhìn ông ta mà nhìn ly trà tiếp tục nói.

"Từ hôm nay Kim Phạt Ô không phải Kim Ô Đại Đế nữa" ông ta chắc chắn nói ra.

"Không, hắn vẫn là Kim Ô Đại Đế trong mắt người khác"

"Ý ngài là..." dường như đã hiểu điều gì, ông ta thở dài một cái. Nếu hy sinh một Kim Phạt Quyết để đổi lại sự bình an cho cả tộc, ông ta đành phải làm vậy.

Lạc Kỳ không gϊếŧ Kim Phạt Quyết vì để cho hắn nhìn cậu từng bước đi lên như thế nào, hắn chỉ mãi mãi đứng phía sau bị hào quang của cậu che lấp. Với một người như Kim Phạt Quyết thì đây là hình phạt đau khổ hơn cái chết, nó sẽ gϊếŧ dần, gϊếŧ mòn đạo tâm của hắn.

"Được rồi, ngươi lui ra đi và đừng quên công bố ra ngoài từ nay Kim Ô Tộc đã quy phục ta"

Kim Ô Tộc quy phục chỉ riêng Lạc Kỳ, không phải Hồn Tộc điều này ông ta rất rỏ ràng. Tuy làm vậy rất mất mặt nhưng biết phải làm sao.

Riêng Hồn Tộc, sau đại điển đăng cơ Lạc Kỳ đã cho cả đám tự đi nhận hình phạt, đây là cái giá phải trả cũng như răn đe bọn chúng vì ngày đó khi cậu đột phá đã không có ai đứng ra bảo vệ cậu.

Thưởng phạt phân minh, trước giờ Lạc Kỳ vẫn vậy.

Chấn động liên tiếp chấn động, sau khi Kim Ô Tộc quy phục, có rất nhiều tộc đàn dựa theo đó mà nương nhờ cậu. Từ đó Lạc Kỳ đã trở thành một nhân vật chạm bỏng tay. Tuy không ai dám đánh chủ ý vào cậu nhưng ba đứa con của cậu thì khác, rất nhiều người đã điều tra cận kẻ bọn chúng, bắt đầu huấn luyện tộc nhân của mình nhằm leo lên giường chúng.

Đối với việc này Lạc Kỳ không quan tâm, việc cậu quan tâm lúc này là người của Mật Tông - Phật Đạo đến tìm cậu.

Xưa nay Lạc Kỳ không qua lại với Phật Đạo, vậy bọn họ đến làm gì?

Tiếp đãi mấy vị cao tăng của Mật Tông, Lạc Kỳ rất tự nhiên, không bao lâu có lẻ chờ không được một vị trong đó đã mở lời:

"Tiểu sư đệ Phổ Hiền khi còn sống luôn có tâm nguyện phổ độ chúng sinh, rất tiếc tâm nguyện chưa hoàn thành đã ngã xuống tại Trụy Tinh Vực này"

"Bần tăng đến đây lần này kính mong Lạc thí chủ có thể tại nơi Phổ Hiền sư đệ ngã xuống, vì hắn lập nên một tiểu miếu nhỏ"

Thì ra là vậy, Phổ Hiền chính là vị lần trước rủ bỏ thân mình gϊếŧ chết đám Ma Tộc. Nay người trong tông ông ta đến để kiếm chút công lao đây mà.

Nói là tiểu miếu nhưng nếu thật sự Lạc Kỳ làm như vậy chẳng phải sẽ mang tiếng vô ơn, nên nếu có lập thì phải là đại tự. Đại tự thì phải có tăng lữ, bọn họ là muốn quan minh chính đại xâm nhập vào Trụy Tinh Vực, nói đúng hơn là vào lãnh địa của Lạc Kỳ. Tính toán rất tốt!

"Được thôi, Phổ Hiền đại sư vì chúng sinh mà hy sinh thân mình, ta cũng nên lập tự thờ phượng để tưởng nhớ công lao này" Lạc Kỳ rất nhẹ nhàng đồng ý. Cậu muốn xem tiếp theo bọn họ làm gì? Nếu thiện duyên cậu sẽ tiếp còn nếu nghiệt duyên thì chính tay cậu sẽ chấm dức nó.Công việc xây dựng Phổ Hiền Tự được tiến hành rất nhanh, Lạc Kỳ giả vờ bàn quan vẫn cho phép bọn họ thu nhận đệ tử.

Cậu không nói không có nghĩa là cậu không quan tâm, nhưng thấy cậu không nói bọn họ lại làm tới. Không chỉ xây tự, thu đệ tử, Mật Tông còn có ý truyền đạo, điều này Lạc Kỳ nhất định không cho phép.

Trong lãnh địa của Lạc Kỳ mà Mật Tông làm vậy chẳng khác nào tranh ăn trong miệng Hổ. Chính vì vậy Lạc Kỳ đã ra tối hậu thư, nếu bọn họ còn dám truyền đạo nữa thì cậu sẽ trục xuất tất cả.

Vừa nhận được tin này vị cao tăng của Mật Tông đã đến tranh luật với cậu:

"Phật Môn phổ độ chúng sinh, lấy thiện làm gốc, cớ sao Lạc thí chủ lại nghiêm cấm"

"Hướng thiện là tốt nhưng theo đại sư hướng thiện bằng tâm hay phải theo tín ngưỡng" Lạc Kỳ hỏi lại.

"Không có người dẫn dắt, không có tín ngưỡng đỡ đầu thì ai sẽ khai sáng dẫn bách tính đi tới cái thiện"

"Thiện tại tâm, không phải tại khẩu. Có những chuyện càng nói càng giả tạo" Lạc Kỳ nhếch môi cười.

"Huống chi, Lạc Kỳ ta theo Tiên Đạo không theo Phật Đạo, cho nên trong lãnh địa của ta chỉ có Tiên Đạo không có Phật Đạo" lần này Lạc Kỳ trầm giọng nói.

"Lạc thí chủ làm như vậy cũng quá không nói lý lẻ đi"

"Lý lẻ? ở chỗ của ta ta chính là lý lẻ. Huống chi ta chỉ cho phép các người xây tự, không nói sẽ cho phép truyền đạo" Lạc Kỳ bá đạo nói.

"Ta có thể lập Phổ Hiền Tự cũng có thể phá hủy nó, đừng ở đây tranh luận với ta"

Nhìn ông ta tức giận bỏ đi Lạc Kỳ biết Phật Môn sẽ không dể dàng từ bỏ như vậy. Khác với Tiên Đạo, Phật Đạo lấy tín ngưỡng làm nguồn cội của tu luyện nên bọn họ sẽ không từ thủ đoạn mà mở rộng ảnh hưởng của mình.

Lạc Kỳ cho phép Phổ Hiền Tự xây dựng chẳng qua muốn dùng nó tạo mối liên với Phật Môn, chứ không phải để nó làm con sâu đυ.t khoét mình.

Kể từ khi Dương Vỹ theo Lục Sĩ Phiêu rời đi đã rất nhiều năm rồi. Tuy có chút lo lắng nhưng Lạc Kỳ vẫn tin hắn sẽ an toàn, nhưng hôm nay sau khi tiếp được thư của Lục Sĩ Phiêu thì tim cậu như bị vở ra.

"Dương Vỹ đã bị bắt" chỉ có năm chữ ngắn gọn nhưng đầy đủ ý nghĩa.

Tức tốc đi tới Lưỡng Giới Hà, nơi Dương Vỹ bị bắt đi, khi thấy Lục Sĩ Phiêu cậu đã không còn bình tĩnh nữa.

"Ầm..." một chưởng đánh tới, Lục Sĩ Phiêu không né chỉ đón nhận.

"Ta xin lỗi" hắn ái ngại nói ra.

"Tại sao? Ngươi không phải hứa sẽ bảo vệ an toàn cho nó sao, sao bây giờ lại như vậy" Lạc Kỳ hét lớn.

"Ta xin lỗi, có một đám Âm Binh kéo đến mang Dương Vỹ đi, ta không đủ sức ngăn cản"

Âm Binh? Là của Minh Giới sao?

Cố gắng bình tĩnh lại, Lạc Kỳ cùng Lục Sĩ Phiêu tiến vào Lưỡng Giới Hà.

Lưỡng Giới Hà có tên gọi như vây bởi vì theo truyền thuyết nó là thông đạo nối liền giữa Vĩnh Hằng Đại Lục và Minh Giới, nhưng không ai chắc đây có phải sự thật không.

Nước ở đây khi tiến vào rất bình thường nhưng càng vào sâu thì càng lạnh, nó không phải lạnh bình thường mà nó ảnh hưởng đến cả linh hồn.

Tìm tòi thật lâu nhưng không thấy gì cả, Lạc Kỳ và Lục Sĩ Phiêu đành trở ra.

Cậu không nói chuyện, Lục Sĩ Phiêu cũng không nói chuyện để yên cho cậu suy nghĩa.

Minh Giới, Khấp Minh Cổ Tộc, Dương Tiễn Lâm...Cửu Âm Thần Ma Quyết! Đúng rồi công pháp mà Dương Tiễn Lâm tu luyện có thể mở ra thông đạo đi đến Minh Giới, cậu cần gặp hắn ngay.

Không truyền tin hay nhắn trước, Lạc Kỳ đi thẳng đến Khấp Minh Tộc gặp Dương Tiễn Lâm. Hắn có vẻ rất bất ngờ vì sự xuất hiện này của cậu.

"Vỹ nhi bị bắt đến Minh Giới, ngươi có thể mở ra thông đạo không?" vào gặp mặt Lạc Kỳ đã hỏi thẳng.

"Cho ta một ít thời gian nữa, công pháp của ta sắp đột phá, đến lúc đó có thể mở ra thông đạo đi tới Minh Giới" Dương Tiễn Lâm khá lo lắng nói.

"Tốt, ta đợi ngươi"

Lạc Kỳ không đi đâu nữa mà quyết định ở đây chờ Dương Tiễn Lâm. Mười năm trôi qua Lạc Kỳ đã có chút nóng lòng, năm mươi năm tim cậu như lửa đốt. Ai biết Dương Vỹ ở đó chịu những tràn cảnh gì, nghĩ đến con mình cậu càng lo lắng.

Rốt cuộc đúng trăm năm Dương Tiễn Lâm cũng đã xuất quan.

"Thế nào, thành công chứ?" Lạc Kỳ chụp tay hắn hỏi.

Nghe câu trả lời "thành công" từ Dương Tiễn Lâm mà Lạc Kỳ như bỏ được một gánh nặng lớn.

"Tiểu Kỳ, ta phải ở đây duy trì thông đạo, đệ chỉ có thời gian mười năm vào Minh Giới, cẩn thận"

Mười năm tuy ngắn nhưng Lạc Kỳ sẽ làm hết sức.

Dương Tiễn Lâm vận chuyển công pháp, từ từ một cánh cửa đã mở ra, đúng là Âm Môn nhưng từ khí tức bên trong phát ra nó mạnh mẻ hơn khi ở Tiên Giới rất nhiều.

Không chần chừ nhanh chóng đi vào, khi qua cánh cửa là một thế giới lạnh lẻo vô tận. Lạc Kỳ cực hạn phi thân về phía trước, nhưng điều đáng ngạc nhiên là khung cảnh nơi này rất giống với Minh Giới khi cậu còn ở Tiên Giới.

Xuyên qua địa bàn nhiều bộ tộc, bọn chúng đều có ý ngăn cậu lại nhưng đều bị Lạc Kỳ chém gϊếŧ. Lúc này đây ai ngăn cậu thì đều phải chết, trong hoàn cảnh này nên Lạc Kỳ không nhận ra kiếm pháp của mình càng lúc càng hoàn thiện.

Mất bảy năm đi tới Minh Điện, hoàn cung của Minh Giới, đứng bên ngoài Lạc Kỳ hít một hơi thật sâu, tay cầm kiếm tiến vào.

Bước tới cửa, ngay lập tức cảnh cổng liền mở ra, bên trong một nữ nhân quen thuộc đã đứng đợi cậu.

"Mạn Đà La, sao lại là cô" Lạc Mỳ mở to mắt không dám tin. Cô gái này từ ngoại hình, khí chất cho đến khí tức đều giống với Mạn Đà La mà cậu quen, chẳng qua tu vi thì lại quá cao đến cậu cũng xem không thấu.

"Lạc Kỳ, ta rất vui vì gặp lại ngươi, ta đợi ngươi rất lâu rồi" Mạn Đà La cười nói.