Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lạc Kỳ Tu Tiên Truyện: Đại Lục Vĩnh Hằng - Phần 2

Chương 103: Diệt Tử Gia

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi Bồ Quang nói xong, Tử Thạc liền lên tiếng:

"Nói như vậy, tiền thân của Thâm Hải Kiếm chính là Trường Thiên Kiếm?"

"Đúng vậy" Bồ Quang hơi nhíu mày trả lời.

"Các vị" lúc này Tử Thạc quay nhìn toàn thể những người có mặt ở đây:

"Bồ Quang đại sư đã xác nhận Thâm Hải Kiếm chính là Trường Thiên Kiếm, mà Trường Thiên Kiếm thuộc về Tử Thao của Tử gia ta. Không biết vì sao tên Lạc Kỳ đây có được nó, nhưng theo lý lẻ hắn phải trả lại cho Tử gia ta" Thì ra đây là ý đồ của hắn.

"Đúng vậy, đúng vậy a" nếu so với một Lạc Kỳ không quen biết thì đa số vẫn đứng về phe Tử Thạc hơn.

Cười nhếch môi đi lên thu Thâm Hải Kiếm vào, Lạc Kỳ tiếu dung từ trên nhìn xuống, nói:

"Thứ nhất, Tử Thao đã bị Tử gia trục xuất khỏi gia tộc, nên hắn và đồ của hắn không liên quan đến Tử gia"

"Thứ hai, Tử Thao đã chết, tông môn của hắn đắc tội tông môn của ta nên đã bị diệt môn, Trường Thiên Kiếm chính là chiến lợi phẩm, mà Tử gia các ngươi không có quyền đồi lại"

Đúng vậy, Tử Thao đã không còn là người của Tử gia chuyện này ai cũng biết. Bây giờ dù Lạc Kỳ có dùng cách gì đi nữa để có được Trường Thiên Kiếm thì cũng không liên quan đến Tử gia nữa.

"Ngươi buông lời nhãm nhí hòng chiếm đoạt đồ của Tử gia. Các vị xin hãy vì Tử gia đoạt lại công bằng, Tử Thạc này sẽ cảm tạ" Tử Thạc rất thông minh, muốn lấy số đông đè ép một mình Lạc Kỳ, để cậu biết sợ mà buông tay. Nhưng tiếc là hắn ép được cậu sao?

"Việc Tử Thao bị trục xuất khỏi Tử gia, chắc Tử Thạc ngươi là người rỏ nhất, ta nghĩ bí mật này những người ở đây rất muốn biết a" Lạc Kỳ cười cợt nhìn hắn.

Nghe đến đây Tử Thạc xanh mặt lại, hắn không thể để chuyện này lộ ra được. Ngay khi hắn muốn xuất thủ gϊếŧ Lạc Kỳ thì Hội Trưởng đã lên tiếng:

"Ở Giám Binh Hội cấm động thủ, ai dám ra tay chính là kẻ địch của Giám Binh Hội"

Bị ngăn cản, Tử Thạc không dám đắc tội với Giám Binh Hội nhưng với Lạc Kỳ thì hắn lại không sợ.

"Ngươi là ngoại nhân biết gì chứ, đừng hòng đặt điều vu khống ta"

"Uy, ta chưa nói gì mà ngươi đã biết ta muốn nói về ngươi, chẳng lẻ việc đó là thật" Lạc Kỳ ra vẻ kinh ngạc càng làm xung quanh thêm phần tò mò.

"Tử Thao cũng là một thành viên trong Giám Binh Hội, nếu Lạc Minh Chủ đây biết khuất tất gì xin mời nói ra, để đồng đạo cùng thây hắn giải mối oan tình"

Không biết vì sao Hội Trưởng năm lần, bảy lượt đứng về phía Lạc Kỳ. Nhưng chắc chắn ông ta không thích Tử gia, điều này thể hiện rất rỏ.

Có người mở lời, Lạc Kỳ cứ vậy mà "hồn nhiên" kể lại chuyện Tử Thạc vì sợ Tử Thạc chiếm mất cái ghế Tộc Trưởng của mình, mà âm mưu cho nữ tử Hồ Tộc mê hoặc Tử Thao rồi lợi dụng cơ hội muốn chém chết Kiếm Linh của Trường Thiên Kiếm.

"Giả dối, các vị đừng nghe hắn nói bạy, tất cả chỉ là do hắn bịa ra" bị nhiều ánh mắt như vậy nhìn vào, Tử Thạc chỉ biết quát lớn để chối tội.

Trong lúc mọi người nữa tin nữa vờ thì Hội Trưởng đã nói hai chử :"ta tin".

"Vốn ai cũng biết Tử Thao thiên phú mạnh hơn Tử Thạc, tương lai chắc chắn sẽ là một Luyện Khí đại sư, sao đột nhiên có chuyện đi trộm Tử Long Kiếm của Tử gia để bị trục xuất khỏi gia tộc chứ" ông ta nói ra nghi vấn, lời này của ông ta còn có sức thuyết phục hơn cả câu chuyện của Lạc Kỳ kể.

Trong lúc đó Lạc Kỳ đã truyền âm hỏi Bồ Quang, không ngờ khi xưa Hội Trưởng chính là người một tay nâng đở Tử Thao. Tuy không chính thức bái sư nhưng vẫn xem là một nữ ân đồ. Thì ra là vậy, Lạc Kỳ đã hiểu.

"Nếu ta đoán không nhằm nữ nhân đó không ai khác chính là Tử Thạc phu nhân, gia chủ phu nhân của Tử gia đi" Lạc Kỳ thêm dầu vào lửa.

"Lạc Kỳ, ngươi chết đi" thanh danh bị hủy, Tử Thạc hận Lạc Kỳ thấu xương. Không màng đến uy hϊếp của Hội Trưởng, hắn đã xuất ra Tử Long Kiếm - trấn tộc chi bảo của Tử gia ra đánh gϊếŧ cậu.

Lần này không đợi Hội Trưởng ngăn cản, Lạc Kỳ đã tự mình nghênh đón hắn.

Điều động Kiếm Hồn nhập vào Thâm Hải Kiếm, một kiếm cương mãnh chém tới.

"Bang...ầm..." hai thanh kiếm va vào nhau, Tử Thạc bị đánh lui về sau ho ra một ngụm máu. Hắn là Luyện Khí Sư nên chiến lực không cao, hơn nữa phẩn chất của thanh Tử Long Kiếm cũng không bằng Thâm Hải Kiếm.

Đột nhiên Tử Long Kiếm đang được Tử Thạc cấm xuống đất để ổn trọng thân mình bắt đầu lung lây, trên thân kiếm bắt đầu xuất hiện vết nức.

"Bùm..." ngay vết nức đó, Tử Long Kiếm đã gẫy đôi, Kiếm Linh bên trong cũng bị một trảm oanh diệt.

"Không, Tử Long Kiếm của ta" Tử Thạc ôm thanh kiếm vào lòng thét lớn.

"Dám dùng hàng thứ phẩm đối đầu với Thần Binh. Đây là cái giá mà ngươi phải chịu" Lạc Kỳ nhếch môi.

Đa phần xung quanh đều chưa tận mắt thấy uy lực của Thần Binh, nên một kiếm vừa rồi của Lạc Kỳ đã phần nào cho họ thấy điều đó.

"Thần Binh đúng là Thần Binh, không thể xem thường a"

"Gϊếŧ, gϊếŧ hắn cho ta" Tử Thạc ra lệnh cho các Trưởng Lão theo sau mình.

Bọn họ nhìn nhau một chút rồi cũng xuất thủ, đây không chỉ là danh dự mà còn là bổn thận mà họ phải làm.

"Tử gia ngang nhiên ở Giám Binh Hội cố ý gϊếŧ người. Binh Vệ đâu, mau ra gϊếŧ hết chúng cho ta" Hội Trưởng tuyệt tình ra lệnh.

Binh Vệ chính là quân đoàn bảo vệ cho Giám Binh Hội, bọn họ dư sức diệt đi một Tử gia trong chóp mắt.

Không bao lâu tất cả Tử gia ở đây kể cả Tử Thạc đều bị gϊếŧ. Chưa dừng lại Hội Trưởng còn ra lệnh diệt luôn Tử gia.

Lạc Kỳ không ngờ ông ta làm việc quyết tuyệt như vậy, con người này rất đáng sợ. Vì một Tử Thao đã chết mà đem cả Tử gia theo bồi táng chứng tỏ ông ta rất yêu thương hắn, chưa chắc ông ta bỏ qua cho Lạc Kỳ khi nắm Thâm Hải Kiếm trong tay.

Để đề phòng, Lạc Kỳ đã chuẩn bị một trận pháp phòng ngự và thủ sẵn tư thế xé không gian thoát đi. Cậu không tự cao cho rằng mình có thể gϊếŧ hết Giám Binh Hội ngay lúc này.

Rồi Hội Trưởng cũng quay lại nhìn cậu với đôi mắt vẫn vương sát khí.

"Lạc Minh Chủ đừng lo lắng, ta sẽ không đoạt lại Thâm Hải Kiếm"

Miệng ông ta nói là vậy, nhưng Lạc Kỳ sao dể dàng tin như vậy.

"Nếu vậy, Lạc Kỳ có việc phải đi xin cáo từ"

Nói xong nhanh chóng xé không gian rời đi, Lạc Kỳ không dại gì ở lại đây thêm nữa.

Khi cậu rời đi trong mắt Hội Trưởng lóe lên một tia không cam tâm nhưng rất nhanh đã biến mất. Trước một thanh Thần Kiếm khó có ai mà không động lòng, ông ta cũng vậy. Nếu Lạc Kỳ không rời đi nhanh, chưa chắc ông ta sẽ kiềm lòng nổi.

Nhưng ông ta không biết rằng, nhờ vậy mới không trở thành địch thủ của một người đáng sợ.Tính toán một chút, Lạc Kỳ nhớ ra sắp đến một sự kiện quan trọng, nên cấp tốc trở về Trụy Tinh Vực một chuyến để xử lý ít sự vụ.

Lúc này Xảo Lang và Lạc Thương đã hợp nối lại với nhau tạo thành một chuổi thế lực liên kết. Nhưng như vậy cũng sinh ra nhiều tuệ đoan.

Vốn Kim Cốt nắm giữ Xảo Lang và Thiên Không Minh Hạo luôn đối nghịch nhau nên chỉ mấy mươi năm Lạc Kỳ đi vắng, hai bên đã xảy ra rất nhiều tranh chấp.

Một núi không thể chứa hai hổ, nhưng bọn họ đã quên ai mới là Hổ Vương của cái núi này.

Ngồi trước mặt Lạc Kỳ bây giờ, một bên là Kim Cốt và Quang nhi - phu nhân của hắn, còn một bên là Thiên Không Minh Hạo và Chúc Nhan.

"Nói đi, chuyện gì xảy ra" Lạc Kỳ âm trầm lên tiếng.

Mấy năm trước hai bên đã đánh nhau sống chết, làm tổn hại không ít tài lực và thực lực. Chuyện này Lạc Kỳ nhất định phải giải quyết triệt để.

"Hắn khống chế nguồn Đan Dược, không bán cho Lạc Thương Liên Minh" Chúc Nhan ậm ừ lên tiếng.

Ngay lập tức Kim Cốt đã lên tiếng phản bác:

"Chúng ta không đủ tài liệu luyện đan, kêu các ngươi cung cấp thêm các ngươi không đưa, ở đó mở miệng đòi Đan Dược. Ngươi không biết nhục à"

Vốn Lạc Thương và Xảo Lang có mối liên hệ mật thiết với nhau nhưng không ngờ lại như nước với lửa thế này.

"Cung cấp tài liệu. Hừ, đưa cho ngươi, ai biết được các ngươi có hoàn lại không?" Chúc Nhan khinh bỉ, hắn đối với Kim Cốt vẫn có thành kiến rất sâu.

Đột nhiên Lạc Kỳ nhìn qua Quang nhi.

"Suy nghĩ lâu như vậy, nói xem chuyện này giải quyết như thế nào?"

Kim Cốt, Chúc Nhan hay cả Thiên Không Minh Hạo đúng là có chút thông minh, cũng có bản lĩnh lãnh đạo nhưng lại thiếu một chút "tầm nhìn".

"Ta nghĩ, chuyện của Xảo Lang hay Lạc Thương đều phải do ngài định đoạt. Chúng ta chỉ là thuộc hạ của ngài nên không có ý kiến"

Nghe Quang nhi nói câu này cả ba đột nhiên sắc mặt liền có chút thây đổi. Lạc Kỳ đúng là ít tham gia các sự vụ nhưng cậu mới là chủ nhân chân chính ở đây.

"Tốt, vậy các ngươi nghe đây. Từ đây Lạc Thương ngoài sáng, Xảo Lang trong tối tiếp tục làm việc"

"Lập ra Tổng Đường, đây là nơi quyết nghị các sự vụ chung của đôi bên do ta đích thân nắm giữ. Các ngươi và một số người nữa có tu vi Chúa Tể Trung Kỳ sẽ là thành viên của Tổng Đường"

"Lạc Thương cung cấp tài nguyên và giao thương, Xảo Lang cung cấp Đan Dược và tin tức, các ngươi cứ như vậy mà làm. Ta cho phép cả hai đều tự do bồi dưỡng thế lực riêng, nhưng nên nhớ thế lực là để đối phó người ngoài. Nếu như dùng để đối phó nhau thì không cần thiết tồn tại nữa"

Lạc Kỳ biết trong tổ chức nào cũng vậy, minh tranh ám đấu là điều rất khó tránh khỏi. Nếu biết giữ nó ở một mức vừa phải thì sẽ thúc đẩy tổ chức đi lên, nhưng vượt qua tầm kiểm soát sẽ làm tổ chức suy thoái.

Kim Cốt và Thiên Không Minh Hạo cứ việc không ưa nhau đi, nhưng một khi Lạc Kỳ còn ngồi phía trên thì cả hai đều đang nằm trong tay cậu, muốn làm gì thì phải suy nghĩ cho kỹ.

Đích thân tọa chấn một thời gian, sau khi Tổng Đường hoàn chỉnh đi vào hoạt động, Lạc Kỳ mới rời đi, trở về Hồn Tộc.

Nói đến Tổng Đường, nơi này có phân nữa là Liên Huy Tộc, nếu tin dùng thì Lạc Kỳ tin Liên Huy Tộc hơn bất cứ ai.

Hồn Tộc vẫn vậy, lần này chở về Lạc Kỳ đã nói thẳng với Tộc Trưởng là muốn chức vị này.

Lúc đầu ông ta có chút tâm lý phản nghịch, nhưng không quá lâu cũng đã chấp nhận. Lạc Kỳ biết muốn ông ta chấp nhận buông quyền lực trong tay ra là điều rất khó. Nên cậu đã hứa gia tộc của ông ta vẫn là Chủ Tộc, chẳng qua quyền hành không còn như trước mà thôi.

Gần đây Lạc Kỳ trở thành một người bận rộn, rất nhiều sự vụ điều phải do cậu đích thân xử lý. Hơn nữa, Dương Đình đã rời đi trước khi cậu trở về Trụy Tinh Vực, dù lo lắng nhưng cậu vẫn tôn trọng quyết định này.

Một thời gian sau, có một bức thư từ Trường Sinh Tộc được gửi đến tay Lạc Kỳ.

"Cuối cùng Cổ Tộc đại hội cũng đến" Lạc Kỳ nhìn bức thư khẻ cười.

Đại hội lần này không biết có bao nhiêu cuộc chiến đẫm máu phải diễn ra đây. Theo sự duy thoái của đa số Cổ Tộc và sự vươn lên mạnh mẻ của các Đế Tộc, lần đại hội này cũng được dự đoán là tàn khốc nhất.

Địa điểm tổ chức Cổ Tộc đại hội lần này là ở Trường Sinh Cổ Tộc, không chỉ là Bát Đại Cổ Tộc mà một số thế lực lớn cũng được mời đến.

Khoảng cách từ Hồn Tộc đến Trường Sinh Tộc khá xa, nên khi Lạc Kỳ dẫn đoàn người đến thì một số tộc khác đã có mặt.

Trong Bát Đại Cổ Tộc, hiện tại cũng phân chia mạnh yếu khác biệt. Nếu như Dạ Tinh Vong Ma Mãng, Khấp Minh Cổ Tộc, Chiến Thiên Ma Tộc thực lực mạnh nhất thì Hồn Tộc, Trường Sinh Tộc chỉ xếp bậc trung, còn Thiên Không Hoàng Điểu và Định Thế Cổ Tộc thực lực kém nhất.

Đến giờ chỉ còn một Cổ Tộc mà Lạc Kỳ vẫn chưa tiếp xúc hay nhìn thấy, hy vọng lần này họ sẽ đến.

Riêng các Đế Tộc, muốn đến đây cũng phải là đỉnh tiêm trong Đế Tộc như Kim Ô Tộc, Côn Bằng Tộc, Phượng Hoàng Tộc, Hi Nhạn Tộc, Kỳ Lân Tộc, Bạch Hổ Tộc, Thiên Sứ Tộc..vốn Trường Sinh Tộc không có ý định mời Long Tộc nhưng sau khi Long Tình trở thành Tộc Trưởng Long Tộc thì địa vị của họ tăng lên rất nhiều.

Lạc Kỳ dẫn người đến từ từ đi lên chổ của mình ở giữa dành cho Bát Đại Cổ Tộc, hai bên đường các Đế Tộc đều không dám tin. Bởi vì Hồn Tộc tiền nhiệm Tộc Trưởng và các Lão Tổ vậy mà đi theo sau cậu.

"Hồn Tộc có Tân Tộc Trưởng từ bao giờ" một vài người tự hỏi nhau.

Long Tình và Long Hoành thấy cậu khẻ cười một cái, còn Kim Phạt Quyết thì nhìn cậu muốn nổ mắt.

"Sao có thể, hắn sao lại là Tộc Trưởng Hồn Tộc chứ" nhìn hắn như vậy, bên cạnh Côn Khiết Tâm chỉ biết thở dài.

Kim Phạt Quyết đối với Lạc Kỳ quá chấp nhất, sự chấp nhất này đến cô cũng không hiểu tại sao.

"Phạt Quyết bình tĩnh, xung quanh đang nhìn" cô nhắc nhở, để hắn không phạm sai lầm mất mặt nào nữa.

Từ trên cao nhìn xuống, Lạc Kỳ khẻ cười một cái mãn nguyện, cậu đợi cái thời khắc này lâu lắm rồi.
« Chương TrướcChương Tiếp »