Chương 9: Quá mức để tâm một người

Kế từ ngày Tương Kiều đề xuất dạy thêm cho Hoàng Chiêu, nàng vẫn còn đang do dự nên chưa phản hồi lại lời đề xuất của Tương Kiều. Trải qua một khoảng thời gian ngắn được Tương Kiều đặc biệt chiếu cố, Hoàng Chiêu vẫn không thể tin vì sao lại có một người nhọc lòng để tâm đến mình như vậy. Nàng nữa vờ nữa vực, không biết phải ứng xử ra sao với phần ân cần này của Tương Kiều. Có lẽ từ trước giờ, không có người xa lạ nào lại dành cho nàng "đặc sủng" như vậy.

* * *

Tương Kiều sau khi trở về nhà, nàng chợt nhớ đến cảm xúc của Hoàng Chiêu lúc nàng đề xuất dạy thêm, có phải là mình đang quá mức để ý đến cô bé ấy hay không? Cũng không biết vì sao khi thấy cô học trò đó bị điểm không tốt ngay chính bộ môn của mình làm nàng nảy sinh ý nghĩ muốn nâng đỡ Hoàng Chiêu. Nàng chợt phát giác, thời gian gần đây tâm trí mình lại đặt lên một người quá nhiều như vậy, đã hơn bốn năm đi dạy nàng cũng chưa từng để ý quá nhiều đến bất cứ một học sinh nào chứ đừng nói là để tâm đặc biệt như hiện tại. Nàng cũng không biết vì sao mỗi lần được quan tâm đến Hoàng Chiêu, trong lòng nàng cảm thấy có chút ấm áp có chút vui vui, nhìn thấy hoàn cảnh đơn độc của Hoàng Chiêu, Tương Kiều càng muốn dùng chút thời gian của mình để ý đến cô bé nhiều hơn, nhưng không biết từ bao giờ sự để tâm này lại càng ngày càng nhiều như vậy. Tương Kiều nhấc thân người mảnh khảnh lên rồi đi đến phòng tắm để thư giãn. Tiếng chuông điện thoại vang lên giữa không trung, nàng nhẹ vớ tay trên thành bồn tắm lấy điện thoại để nghe.

Đầu giây bên kia:

- Chào con gái

Tương Kiều nghe tiếng nói dịu dàng quen thuộc, cũng khá lâu nàng không nghe giọng nói thân quen này, từ lúc khai giảng đến giờ quá nhiều chuyện xảy đến làm nàng chưa có thời gian về thăm ba mẹ.

- Con chào mẹ, mẹ gọi cho con vào giờ này là có việc gì sao?

- Ừ, là có chút việc muốn nói với con. Ba mẹ Bách Triệu vào tuần trước có qua nhà chúng ta, cũng ngỏ ý muốn con và Bách Triệu sẽ đính hôn vào đầu năm tới. Con thấy sao?

Tương Kiều giật mình khi nghe đến hai chữ "đính hôn", thật ra nàng cũng đang dự định sẽ về nhà một chuyến để bàn với ba mẹ về vấn đề này, không ngờ hôm nay mẹ lại gọi đến.

- Con cần thời gian suy nghĩ cho chuyện này, con cũng dự định cuối tháng sẽ về thăm ba mẹ sẵn tiện sẽ nói chuyện này luôn, không ngờ hôm nay mẹ lại gọi cho con.

- Ừ, mẹ gọi để báo cho con là ba mẹ đã đồng ý với đề nghị đó rồi, con nên suy nghĩ làm sao để chuẩn bị trở thành một người vợ tốt trong tương lai đi.

- Mẹ.. sao ba mẹ lại đồng ý khi chưa hỏi qua ý con chứ?

- Xưa giờ nhà ta đều có truyền thống như vậy, ba mẹ đều muốn tốt cho con, nơi ba mẹ đã chọn chắc chắn đảm bảo cho con một cuộc sống cả đời sung túc. Thôi mẹ gọi báo cho con biết như vậy, mẹ có việc rồi, cúp máy đây.

- Mẹ!

Tiếng ngắt quãng sau hồi, Tương Kiều lại rơi vào trầm mặt. Nàng không nghĩ ba mẹ lại có thể nhanh như vậy muốn gả mình đi sao? Tại sao không cho mình được lựa chọn người mà mình muốn chứ? Liệu hai cuộc hôn nhân trước đó của anh hai và chị ba nàng là đúng đắn sao? Nàng có cảm giác cuộc sống không do mình tự quyết thật khó chấp nhận được, nhưng nàng phải làm sao với cuộc định hôn truyền thống của gia đình đây? Nàng trườn người xuống dòng nước ấm, hít thở không thông làm nàng trồi dậy và nhìn xa xăm qua khẽ hở của rèm che khung kính cửa sổ màu trắng tinh. Làm sao trọn vẹn bây giờ đây?

Những suy nghĩ miên man theo ánh nhìn đăm chiêu một hồi lâu thì tiếng tin nhắn vang lên. Tương Kiều giật mình nhẹ rồi cuối đầu mở tin nhắn điện thoại lên xem, là tin nhắn của Hoàng Chiêu.

"Thật sự cảm ơn lời đề xuất của cô, sẽ không phụ lòng tốt của cô.."

Dòng tin ngắn gọn xúc tích cũng là sự ngầm hiểu của cả hai, Tương Kiều cong khoé môi nở nụ cười rồi đặt điện thoại qua một bên với cảm xúc rất hài lòng. Nàng đứng dậy ra khỏi làn nước còn bốc lên từng hơi sương mờ ảo, dáng vẻ thon mềm, bàn chân ngọc ngà lả lướt ra khỏi làn hơi sương, khoác nhẹ áo bông trắng, mi mắt cong dài, làn da trắng tinh khôi rời khỏi trong trạng thái tâm tình có chút ưu tư có chút đợi chờ.