Chương 16: Về nước

Hôm nay tại trường là lễ tổng kết học kỳ một, sau lễ tất cả giáo viên và học sinh chính thức được nghỉ Tết Nguyên Đán. Tiếng cười rộn rã của những nam sinh và nữ sinh mừng vui vì sắp được nghỉ tết, thời gian để vui chơi giải trí sau gần nữa năm học vất vả. Sân trường tấp nập bóng dáng người người qua lại, một số giáo viên vì được ưu ái nên có các nam nữ sinh đem hoa tới tặng như trao gửi những yêu thương sau gần nữa năm cống hiến tận tuỵ.

Tương Kiều đứng ở một góc trong buổi lễ, nhiều nam sinh để ý vị trí nàng đứng đã lâu, đợi kết thúc buổi lễ sẽ đem hoa đến tặng cho nàng. Nhiều bóng dáng nam sinh bước đến trao tặng cho nàng những đoá hoa tươi thắm, còn có những con gấu bông nho nhỏ trông thật đáng yêu. Nàng vui vẻ đón nhận và gửi lời cảm ơn đến các bạn nam sinh, nụ cười của nàng toả ra làm nhiều nam sinh ngẩn ngơ, không nỡ vội rời đi. Sau khi đón nhận sự nhiệt tình quá mức của các bạn nam sinh, Tương Kiều bước về phòng giáo viên chuẩn bị ra về, thì có tiếng bước chân nhẹ tiến đến trước mặt nàng.

Ngước mắt lên nhìn là dáng vẻ thanh tú, mí mắt hoa trong, làn da tươi trắng trong bộ trang phục học sinh tươm tất. Hoàng Chiêu đến gần nàng, nở nụ cười hoà ái và lên tiếng:

- Cô đánh rơi cái này?

Tương Kiều nhìn xuống bàn tay Hoàng Chiêu là một chiếc bông tai, nàng sờ nhẹ lên đôi tai, thấy quả thật bị thiếu mất một cái. Nàng nhìn Hoàng Chiêu một lúc lâu, khẽ cười:

- Cảm ơn em! Lúc nãy có chút hỗn độn, Tôi đánh rơi khi nào cũng không biết? Thật cảm ơn em!

Hoàng Chiêu cũng nở nụ cười rồi chào Tương Kiều rời đi, Tương Kiều nhìn bóng lưng Hoàng Chiêu vội mở lời:

- Chúc em nghỉ lễ tết vui vẻ nhé!

Hoàng Chiêu dừng bước chân, nàng đứng tại chỗ rồi nhẹ ngoái đầu nhìn lại với nụ cười toả nắng đầy rạng rỡ của tuổi thanh xuân, Hoàng Chiêu đáp lời:

- Cảm ơn cô! Cô cũng vậy nhé!

Kết thúc câu nói, Hoàng Chiêu bước vội ra về. Nụ cười rạng rỡ đầy nét đẹp trong sáng ấy để lại cho ai kia một dòng suy tư đến lặng. Tương Kiều không biết tự lúc nào, nàng và Hoàng Chiêu dường như có chút xa cách như vậy. Nhớ lại từ hôm Hoàng Chiêu sờ lên trán nàng lúc vừa tỉnh giấc, ánh mắt đó, khuôn mặt đó làm cho dòng cảm xúc sâu thẩm nào đó trong lòng nàng khó có thể nói lên thành lời. Nàng không biết cảm xúc đó là gì? Cảm thấy có chút sợ hãi nên nàng lựa chọn né tránh! Dù nàng luôn rất quan tâm đến cảm xúc của học trò nhưng cũng không hiểu sao khi nhìn thấy sự quan tâm của ai kia, lòng nàng có chút rung cảm, sự rung cảm đó là gì? Nàng không trả lời được và cũng không biết phải dùng từ ngữ nào để giải thích hợp lý cho điều đó! Chủ động quan tâm đến Hoàng Chiêu cũng là nàng, chủ động nâng đỡ Hoàng Chiêu cũng là nàng, chủ động xa cách né tránh cũng là nàng. Vì sao nàng phải lảng tránh cô bé? Vì sao…..?

….

Tại sân bay, một chàng trai kéo chiếc vali màu đen, vóc dáng cao cao, đôi chân mày rậm, một thân âu phục, trên tay đeo chiếc đồng hồ mới nhất của thương hiệu Rolex, làn da trắng hồng hào, chàng trai tháo kính mát ra nhìn lên bầu trời, khoé miệng cong cong, một giọng nói từ phía sau truyền đến:

- Chào đón anh hai về nước!

Chàng trai quay lưng lại, hai tay chụm lại vỗ vỗ từng nhịp, giọng cười càng rộ lên:

- Đến đây, em trai! Đã lâu không gặp?

Bách Triệu ôm lấy em trai thắm thiết, anh tiếp tục lên tiếng:

- Công việc kinh doanh trong nước của ba ba ổn chứ hả?

Bách Tình (em trai Bách Triệu ) vỗ mạnh lên vai Bách Triệu:

- Việc anh giao, sao dám chểnh mảng đây!

Bách Triệu nhìn Bách Tình tỏ ra hài lòng, anh để vali cho người giúp việc kéo đi, một tay đặt trên vai kéo Bách Tình đi theo:

- Rất tốt, như vậy mới xứng đáng là em trai của Bách Triệu này chứ?

Đang nói bỗng dưng Bách Triệu ngừng chốc lát rồi quay qua hỏi:

- Còn một việc, em có ngó ngàng giúp anh “chị dâu tương lai “ của em không?

Bách Tình cười cười, mắt nhìn xa xa:

- Dĩ nhiên là phải trông chừng cho anh chứ! Từ lúc anh đi, cô ta vẫn độc thân. Anh nói xem, có phải là rất chung tình với lời hứa định hôn với anh không?

Bách Triệu lại càng tỏ ra hài lòng với câu nói của Bách Tình, anh vỗ mạnh vai của em trai:

- Rất tốt!

Một chiếc xe Mer đời mới rời khỏi sân bay, khói xe kéo một vệt dài trên con đường như kéo một hồi ức của dĩ vãng. “ Tương Kiều, Tôi trở về với em rồi đây!”.

Hai hàng cây phủ đầy bóng mát, không khí đón xuân cũng đang tràn về như chính người đi xa nhiều năm cũng mang đầy tâm tư rộn rã chờ đón hoa xuân.