Sau ba ngày ở cùng gia đình, Tương Kiều quay trở lại với cuộc sống thường ngày của nàng. Những tưởng lần này về có thể thuyết phục ba mẹ tạm gác lại việc đính hôn nhưng không ngờ mẹ nàng lại cương quyết đến vậy, từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng làm trái ý của ba mẹ, ngay cả việc ba mẹ muốn nàng theo nghề dạy học nàng cũng không lời cự tuyệt, chỉ duy nhất việc đính hôn này nàng một mực không muốn nghe theo, một phần thấy quá sớm, phần còn lại dường như nàng cảm giác tình cảm của mình dành cho Bách Triệu hoàn toàn không thể phát triển.
Nhớ cách đây năm năm về trước, lúc nàng là sinh viên năm cuối, lúc ấy gia đình Bách Triệu đã ngỏ ý muốn thông gia với gia đình nàng, gia đình nàng vô cớ đồng ý nhanh chóng với lời ngỏ ý đó, bởi vì gia đình Bách Triệu giúp đỡ gia đình nàng rất nhiều trong quá khứ, đặc biệt trong sự nghiệp chính trị của ba mẹ cũng nhận được sự ủng hộ rất nhiệt tình từ ba mẹ Bách Triệu.
Lần đầu nàng gặp Bách Triệu, khi ấy chàng thanh niên chuẩn bị đi du học tu nghiệp sáu năm. Bách Triệu trong trí nhớ của nàng là một anh chàng có vóc người cao to, khuôn mặt có vẻ uy nghi của nam trưởng, nét mày thanh rậm, góc nghiêng với chiếc mũi cao cao. Nhìn tổng thể về vóc dáng lẫn khuôn mặt là một chàng trai tương đối hài hòa. Ngày ấy nàng chỉ tiếp xúc qua vài lần, chào hỏi vài ba câu, sau khi Bách Triệu đi du học, nàng và Bách Triệu thường nhắn tin qua lại hỏi thăm, lúc đầu là vài tin nhắn, sau đó Bách Triệu chủ động nhắn và gọi cho nàng với tần suất nhiều hơn, dần dà thành thói quen. Chỉ có điều, sau nhiều năm nói chuyện với nhau, nàng cũng chưa nảy sinh cảm giác gì đặc biệt với Bách Triệu, trong lòng có cảm thấy Bách Triệu như một người anh trai hơn. Nghĩ đến đây lòng càng sanh nhiều ưu tư, tự hỏi liệu sau khi Bách Triệu trở về, tình cảnh này có thay đổi không?
Tiếng chuông cửa reo vang, đưa Tương Kiều quay lại với thực tại. Nàng bước ra mở cửa nhìn thấy vóc người thân quen, không phiền muốn tiếp. Người đứng trước cửa nhếch môi mở lời lạnh nhạt:
- Đây là thái độ gì a?
Tương Kiều quay đầu lại cười cười, nàng lên tiếng:
- Mời tiểu thư cao quý vào nhà! Như vậy được chưa?
Người đứng cửa cười to, bước vào nhanh nhạy:
- Phải vậy chứ!
An Nhiên bước một mạch vào cùng mớ đồ trên tay, vừa đến dãy ghế sofa mềm mại, nàng quăng tất cả xuống dãy ghế rồi ngồi mạnh xuống:
- Ây da, quá sức mệt rồi đây. Là mẹ kêu mình đem qua cho cậu mớ đồ này. Cậu thấy tớ cực chưa?
Tương Kiều nghi hoặc nhìn mớ đồ ngổn ngang trên ghế:
- Sao dì lại bắt cậu đem qua, là gì đó?
- Ừ, mẹ tớ lo cậu đầu năm mới không có gì ăn, bắt tớ đem cả đống mứt cùng đồ ngâm chua cho cậu đây. Còn ba tuần nữa là tới Tết Nguyên Đán, lo cho cậu sớm như vậy? Còn đứa con gái ruột như mình không có phần nào.
Tương Kiều quay qua khẽ cười:
- Vậy cậu phải coi lại cách ăn ở đi? Sao dì không thèm ngó ngàng tới? Lát nữa mình sẽ gọi điện cảm ơn dì!
An Nhiên day day thái dương:
- Mình rất tốt mà, chẳng phải vừa rồi cậu đổ bệnh, hàng ngày mình rất chăm qua thăm cậu sao? Đã quên?
Tương Kiều nghe nói vậy liền nở nụ cười hòa ái:
- Được rồi, sao dám quên! Đây là nhắc lại ân tình sao?
An Nhiên duỗi người năm xuống sofa:
- Không, tại do cậu nói tớ ăn ở không tốt nên phải nhắc lại cho cậu nhớ thôi. (cười).
- Mà nè, những ngày cậu bệnh, có cô bé học trò tên là gì nhỉ? (An Nhiên đang ráng nhớ cái tên).
- À hình như tên Hoàng Chiêu, cô bé đó ngày nào cũng nhắn tin cho mình nhắc nhở qua chăm coi cậu, phiền chết đi được a. Cậu coi như sướиɠ rồi, có học trò quan tâm đến thế!
Tương Kiều hơi nhíu nhíu khoé mi, quay qua hỏi:
- Là Hoàng Chiêu nhắn cho cậu sao?
- Ừ, chứ mình ngày đó rất bận rộn a. Cô bé đó sáng trưa chiều tối, không thiếu một tin nhắn nhắc nhở mình.
Tương Kiều trùng ánh mắt xuống, nhìn xa xăm suy tư một hồi. Nàng lẩm bẩm trong miệng "thì ra là vậy"
Thấy Tương Kiều không đáp lời nữa, An Nhiên tiếp tục:
- Mà này, dạo gần đây cậu còn dạy thêm cho cô bé đó không? Mình gặp một lần mà ấn tượng quá đi mất. Hôm nào cậu rủ cô bé đó ra uống nước đi, mình đang có một dự án, vóc dáng và thần thái của cô bé đó rất phù hợp với dự án mình sắp làm a.
Tương Kiều đảo ánh mắt liếc ngang:
- Cậu đừng có mà bày trò! Cô bé còn nhỏ, việc học tập là chính! Không phù hợp với tính chất công việc của cậu đâu!
An Nhiên ngồi bật dậy, phản đối:
- Ây da, sao cậu biết không phù hợp chứ, với lại chẳng phải học là để sau này có một nghề nghiệp sao? Cho cô bé tiếp xúc sớm cũng là điều tốt mà.
Tương Kiều gắt gỏng cắt ngang lời:
- Cậu thôi đi, đừng lôi con bé vào công việc của riêng cậu.
An Nhiên thấy vẻ mặt nong nóng của Tương Kiều, cười hề hề:
- Thôi được rồi, cậu không đồng ý thì thôi. À, về nhà ba mẹ sao rồi? Chuyện kia?
Nghe An Nhiên nhắc đến, lúc này vẻ mặt Tương Kiều có chút biến đổi! An Nhiên nhìn vẻ mặt liền biết là không thành công.
- Ba mẹ cậu cũng quá đáng đi a? Giờ là thời buổi nào rồi mà còn bắt bắt ép ép?
Tương Kiều thở dài một hơi:
- Ba mẹ cũng chỉ muốn tốt cho mình thôi.
An Nhiên càng nóng lòng nói lại:
- Tốt là tốt gì chứ? Muốn đính hôn, kết hôn cũng phải có tình cảm mới được. Như vậy chắng khác nào là đang bắt ép cậu?
Tương Kiều không tiếp lời, An Nhiên cũng không nói thêm. Chỉ đến gần vỗ vỗ cánh tay an ủi:
- Rồi cậu định thế nào? Nghe theo sao?
Tương Kiều nở nụ cười nhẹ:
- Còn có cách khác sao?
An Nhiên nhìn Tương Kiều một hồi lâu, nàng biết Tương Kiều từ xưa đến nay, chưa bao giờ dám làm trái ý của gia đình, một đứa con ngoan đến mức không thể dùng lời nào để diễn tả cho từ "ngoan" vô lý này. Một đêm, ánh trăng trên cao kia sáng rực cả bầu trời, những ngôi sao lấp lánh như đang tô điểm cho vẻ đẹp của riêng mình, không bị ràng buộc bởi bất cứ một quy luật ánh sáng nào cả, cứ thế mà chiếu tỏa nhấp nháy cả một vùng trời đêm.