Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Lạc Hoa Hữu Thủy

Chương 8: Gặp gỡ Hàm Phúc vương điện hạ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Sau khi hoàng hậu rời đi, chúng phi tần cũng không nán lại lâu nữa. Mọi người ngồi ở đây cũng ngầm hiểu là đã tan tiệc nên đều đứng dậy lục tục ra về.

Thượng Quan Phù cũng theo lối cũ, được đám nha hoàn dìu tay ra về. Đột nhiên, một người mặc đồ thái giám xuất hiện quỳ xuống thỉnh rồi chặn ngay trước mặt các nàng.

‘’Nô tài xin thỉnh an Thượng Quan tiểu thư.’’

‘’Không cần đa lễ, xin hỏi công công có việc gì không?’’ Thượng Quan Phù lãnh đạm đáp, vừa đưa mắt nhìn ra xung quanh xem xét.

Không biết vì sao nàng lại có một linh cảm gì đó, nhất là khi nhìn thấy tên thái giám này không hề ngẩng đầu lên mà luôn dùng quỳ để chiếc mũ che mặt lại. Trong đêm tối, nàng không thể nhìn rõ gương mặt của người này, cho nên không dám chắc đây có thực sự là thái giám trong cung hay không.

‘’Nô tài là người của Hàm Phúc vương điện hạ, điện hạ sai nô tài mời tiểu thư đến đình phía đông một chút ạ.’’

Thượng Quan Phù lập tức nhăn mày, lời nói như thế này đối với nàng mà nói thì rất quá đáng. Mặc dù dân sinh ở Đại Hạ không khắt khe chuyện tiếp xúc nam nữ cho lắm, nhưng dẫu gì nàng cũng là tiểu thư đại tộc, hà cớ gì mà phải gặp riêng hoàng tử chứ.

Hơn nữa, ban nãy Thượng Quan Phù cũng quá nổi bật trong yến tiệc rồi. Nếu ai đó có mưu đồ gì mà đã thực hiện không thành, lại muốn lôi nàng vào tròng thì càng khó đề phòng. Tùy tiện sai một tên thái giám thần thần bí bí như thế này, chỉ nhìn sơ qua cũng dễ khiến người khác không tin tưởng.

Ngẫm nghĩ một chút, Thượng Quan Phù cho rằng nàng nên từ chối là tốt nhất.

‘’Công công này, ta không biết ông là người của bên nào phái tới. Nhưng theo ta được biết Hàm Phúc vương điện hạ là người công chính liêm minh, lại được hoàng thượng sủng ái, cớ gì mà lại phái một tên nô tài mặt mũi không rõ thế này đến mời ta ra gặp riêng chứ?’’

Tên nô tài kia nghe xong cũng không hoảng loạn, chỉ khẽ vén mũ lên cho Thượng Quan Phù xem mặt.

‘’Đây là lệnh của Tam điện hạ, nói là có chuyện quan trọng muốn nói với tiểu thư. Mong tiểu thư hiểu cho nhã ý của điện hạ, bỏ qua ngôn hành không đúng của nô tài mà đến gặp điện hạ ạ.’’

‘’Ta chỉ muốn hồi phủ nghỉ ngơi mà thôi, cho nên cũng không muốn ở đây dây dưa với ngươi. Nhưng ta chỉ nói một câu, ta biết ngươi không phải là công công.’’

Dứt lời, Thượng Quan Phù liền quay đầu đi thẳng.

Tên nô tài ban nãy cũng không đuổi theo hay phái người xông ra làm gì nàng, chỉ lẳng lặng quay trở về theo một hướng khác.

Thượng Quan Phù nghĩ nếu hắn như vậy ắt hẳn cũng không phải có mưu đồ gì, chẳng qua có thể là làm theo lệnh chủ. Điều nàng băn khoăn ở đây là liệu người này có phải là thuộc hạ của Hàm Phúc vương hay không, hay chỉ là tên nô tài được người khác sai sử.

Hoặc dù cho có là thật đi chăng nữa, nàng cũng từ chối không muốn gặp.

Đám nha hoàn đỡ nàng đi ra gần phía Ngọ Môn, lúc này nàng mới bắt đầu nghe tiếng động nói chuyện của mọi người. Thượng Quan Phù hơi toát mồ hôi, không biết nãy giờ mình đi đường nào mà lại im ắng từ đầu chí cuối, cũng may là không xảy ra chuyện gì.

Tưởng đâu đã thoát, ai ngờ lại có một bóng đen nam nhân từ đâu bước ra, dọa cho nàng sợ đến mức suýt chút nữa đã hét lên. Nhìn kỹ lại một chút, hóa ra là đã gặp được chính chủ.

‘’Tham kiến Hàm Phúc vương điện hạ.’’

Tiêu Kính Dung vận cung trang màu xanh nhạt, khác hẳn y phục ban nãy nàng nhìn thấy hồi đầu yến tiệc. Có lẽ sau khi tỷ thí hắn đã đi thay quần áo, đổi thành thường phục nhìn hòa nhã hơn rất nhiều.

Sắc mặt hắn hơi điềm tĩnh, đứng ở dưới ánh trăng trông hết sức tao nhã mị hoặc. Hắn có vẻ hơi không vui, cho nên đã nhìn chằm chằm Thượng Quan Phù một lúc lâu, làm cho nàng có hơi khó chịu.

‘’Điện hạ có chuyện muốn nói sao? Cớ gì mà nhìn thần nữ như vậy chứ?’’

‘’Ban nãy ta cho người mời ngươi tới một chút, vì sao ngươi không tới?’’

‘’Dưới gầm trời của thiên tử thì chúng sinh đều bình đẳng, dù là hoàng tử hay dân thường thì cũng có quyền từ chối lời mời. Thần nữ cho rằng mình không làm gì sai ạ. Hơn nữa nhìn vị công công kia thần bí như vậy, thần nữ sợ mình gặp phải chuyện nguy hiểm.’’

Tiêu Kính Dung có hơi bất ngờ, làm Thượng Quan Phù thấy có hơi lo lắng cho vị công công kia, không biết trở về có bị trách phạt hay không.

‘’Ta có hơi đường đột cho nên đã không chu toàn, mong cô nương thông cảm cho.’’

‘’Không có gì, mong điện hạ không trách vị công công ấy. Chỉ là ta đa nghi nên nghĩ nhiều mà thôi. Điện hạ nếu không có gì quan trọng, thần nữ xin phép đi trước.’’

Thượng Quan Phù đang định làm lễ rồi cáo lui thì Tiêu Kính Dung lại vội vã giữ lại.

‘’Khoan đã, chờ một chút.’’

‘’Điện hạ có chuyện gì sao?’’ Thượng Quan Phù chỉ đáp cho có lệ, nàng thực sự không muốn ở đây chút nào.

Nơi này toàn bộ đều là đình đài lầu các, sơn son thếp vàng.

Nếu như mới bước vào thì sẽ cảm thấy choáng ngợp trước những cung điện xa hoa, nhưng nếu đi lâu thì sẽ cảm thấy có chút ngột ngạt. Thượng Quan Phù dù gì cũng chỉ mới là thiếu nữ, ngồi lâu như vậy cũng thấy có chút mệt mỏi.

Tiêu Kính Dung im lặng một lúc, sau đó mới chậm rãi nói: ‘’Sắp tới hoàng gia sẽ tổ chức tuyển tú, không biết phụ thân ngươi đã có dự tính gì chưa?’’

‘’Ý của điện hạ, thần nữ không hiểu rõ lắm. Chuyện của phụ thân thì người chỉ cần hỏi thẳng ông ấy là được mà. Nữ nhân vạn sự đều theo ý cha mẹ, thần nữ không dám nhiều lời.’’

‘’Ban nãy nghe nói Thượng Quan cô nương rất được mẫu hậu yêu thích, bổn vương cũng hy vọng cô nương có mặt trong buổi tuyển tú hôm đó.’’

Thượng Quan Phù hơi mỉm cười, lúc này dù có ngốc đến mấy đi nữa thì cũng phải hiểu được ý của Hàm Phúc vương điện hạ.

Hóa ra là muốn nàng có mặt trong buổi tuyển tú, xem ra hắn không từ bỏ cơ hội sau lần thỉnh chỉ tứ hôn hồi trước.

‘’Đa tạ điện hạ chiếu cố, thần nữ còn chưa nghe đến việc này. Có điều lệnh vua ban thì thần dân thiên hạ khó mà kháng chỉ, thần nữ hiển nhiên cũng sẽ theo lệnh mà nhập cung, còn có được chọn hay không thì không dám chắc.’’

Tiêu Kính Dung nghe thế thì sắc mặt mới giãn ra, hắn dùng giọng điệu chắc chắn đáp: ‘’Nếu ngươi đi, chắc chắn sẽ được chọn. Ngươi hiểu được đạo lý không thể kháng chỉ thì tốt rồi, thánh chỉ ban ra thì trừ phi bị bệnh tật gì đó mới có thể miễn giảm mà thôi.’’

‘’Đa tạ lời chiếu cố của điện hạ, thần nữ hổ thẹn không dám nhận.’’

‘’Bổn vương chỉ nói lời thật lòng mà thôi.’’

Thượng Quan Phù không chút nào xao động, chỉ đáp vài câu rồi xin phép cáo lui. Chỉ là nàng cũng không nghĩ tới hành tung hôm nay của nàng, cùng toàn bộ cuộc đối thoại với Hàm Phúc vương sẽ nhanh chóng được truyền đến tai phụ thân.

Vận mệnh nàng sẽ hoàn toàn bị thay đổi.
« Chương TrướcChương Tiếp »