- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Báo Thù Rửa Hận
- Lạc Hoa Hữu Thủy
- Chương 10: Si tâm vọng tưởng
Lạc Hoa Hữu Thủy
Chương 10: Si tâm vọng tưởng
Thượng Quan Phù lấy khăn lau dao, sau đó nhẹ nhàng cất lại chỗ cũ như không có việc gì. Nàng vội đỡ lấy tam ca đang kinh hoảng mà nhìn mình bước đi, lệnh cho người hầu dìu hắn lên xe ngựa hồi phủ.
Bất kể hắn có nhiều điều muốn nói, nhưng lúc này cũng không thể hỏi thêm gì nữa.
Thượng Quan Cảnh chỉ còn nước lặng lẽ về nhà, đợi cảm giác choáng váng qua đi mới nghĩ đến chuyện tra hỏi được.
Đang định quay đầu bước đi, Thượng Quan Phù đột nhiên nhớ đến gì đó mà quay đầu lại.
Tên công tử kia hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn, không biết nàng còn định giở chiêu trò gì nữa.
Nhưng Thượng Quan Phù chỉ gỡ xuống từ trên tay một chiếc vòng vàng, chỉ nhìn qua thôi cũng đủ biết thứ này có giá trị liên thành.
‘’Đây xem như phí bồi thường cho công tử, chúng ta sẽ không đòi hỏi phí bồi thường lúc nãy công tử làm ca ca ta bị thương đâu.’’
Nói xong, nàng thẳng thừng quay người bước đi, cũng không nhìn đến đám đông hỗn loạn phía sau nữa.
Trong lòng Thượng Quan Phù rất bình tĩnh, chút gợn sóng nhỏ cũng bị đè ép xuống tận đáy. Nàng chỉ mau chóng muốn về nhà, nhưng không ngờ lại chạm mặt một kẻ oan gia ngõ hẹp.
Hàm Phúc vương Tiêu Kính Dung đứng đợi ở một góc khá vắng người, chỉ đợi nàng bước đến liền gọi tên.
Thượng Quan Phù giật thót mình, không ngờ lại gặp phải hắn.
Nếu như vậy thì rắc rối rồi, nam nhân này nàng đã gặp được vài lần, trong lòng luôn xem hắn như khắc tinh vậy.
Một khi đã nhìn thấy hắn thì liền biết bản thân hôm nay không thể đi đường vòng.
‘’Thượng Quan cô nương, bổn vương có chuyện muốn nói. Cô nương có thể dành ra chút ít thời gian không?’’
‘’Khởi bẩm vương gia, thần nữ hiện tại chỉ một lòng lo lắng cho ca ca, không tiện gặp mặt. Mong vương gia hiểu cho.’’
‘’Bổn vương sẽ cho người của mình đi theo chăm sóc hắn, chỉ mong cô nương dành ra chút thời gian được không?’’
‘’Không cần khoa trương như vậy, xem như thần nữ đồng ý gặp mặt. Thỉnh vương gia thu hồi mệnh lệnh đi.’’
Tiêu Kính Dung mỉm cười hài lòng, giống như đã đạt được mục đích. Chính vì vậy, hắn cũng không cố chấp yêu cầu cho ngự y và người của mình chăm sóc nữa.
Đây cũng chính là điểm chắc chắn của hắn, bởi hắn biết người của Hữu tướng phủ thà chọn cái còn lại chứ không bao giờ muốn nhận ân tình của hắn.
Thượng Quan Phù vội cho người dặn dò gia nhân đưa tam ca hồi phủ trước, nàng còn một chút việc lát nữa sẽ quay về sau.
Tiêu Kính Dung dẫn đường đi trước, đến một tửu lâu nhỏ ở gần đó.
Bên trong bài trí khá tao nhã, nhìn cứ như một tửu lâu bình thường. Nhưng Thượng Quan Phù biết, những tửu lâu càng tao nhã như vậy thì lại chỉ dành cho quý tộc lớn.
Tiêu Kính Dung lẳng lặng kêu hai ly trà lên, còn người hầu thì đứng ngay cạnh bên.
‘’Thượng Quan cô nương, sắp tới là tuyển tú.’’
‘’Thần nữ cũng có nghe nói.’’ Thượng Quan Phù không vội vàng, chỉ chậm rãi chờ đợi hắn mở chuyện.
‘’Ồ, cô có bệnh tật gì trong người không?’’ Tiêu Kính Dung bất chợt hỏi một câu hỏi khó hiểu, khiến Thượng Quan Phù phải ngây ra.
‘’A, không có.’’
‘’Cũng không có dị ứng gì phải không?’’
‘’Vương gia rốt cuộc muốn hỏi gì?’’
‘’Ta chỉ sợ phụ thân cô không muốn cho cô đến buổi tuyển tú, ông ta sẽ giở trò thôi.’’
‘’Phụ thân của thần nữ là người liêm chính, vương gia đừng vạ miệng vu khống người khác!’’ Thượng Quan Phù cảm thấy có chút tức giận, không muốn tiếp tục ngồi ở đây nữa.
Tiêu Kính Dung thấy nàng như vậy, liền nhẹ giọng giảng hòa.
‘’Được rồi, ta chỉ đùa chút thôi. Thượng Quan cô nương cần gì phản ứng lớn như vậy chứ. Xem ra cô cũng là người biết vì gia tộc, ban nãy xem cô g/i//ết ngựa làm bổn vương thấy sảng khoái vô cùng.’’
Ánh mắt hắn đen tối, pha thêm chút cợt nhả giống như trêu chọc người khác.
Hoàn toàn không hẳn là vẻ đạo mạo thường thấy.
Cũng phải thôi, hoàng tử được nuôi dưỡng ở trong thâm cung tầng tầng lớp lớp nguy hiểm, đạo mạo quân tử thì sao mà sống sót được tới tận bây giờ.
Chí ít gì thì cũng phải có chút mưu kế.
‘’Đa tạ vương gia quá khen, thần nữ là người của Hữu tướng phủ kia mà. Tất nhiên sống chết cũng phải vì gia tộc của mình rồi.’’
Chỉ một câu nói này, Thượng Quan Phù đã thành công khiến Tiêu Kính Dung im lặng. Không biết vì lý do gì, sắc mặt hắn đột nhiên có chút đanh lại, giống như đã bị nói trúng tim đen.
Lời này như một cái tát, đánh cho Tiêu Kính Dung tỉnh lại mà nhìn rõ hiện thực.
Nàng là người của phe Hữu tướng, bọn họ vốn định sẵn là không thể chung đường.
Hắn còn ôm si tâm vọng tưởng làm gì chứ?
Tiêu Kính Dung đứng dậy khỏi bàn, thân hình to lớn có vẻ như hơi cứng lại, làm cho Thượng Quan Phù phải ngước mắt lên mới thấy được.
Hắn từ bên hông rút ra một miếng ngọc bội màu hồng nhạt, bên trên không có chữ gì, chỉ đơn thuần là một miếng ngọc nhỏ.
‘’Cầm lấy cái này đi, nhớ cất cho kỹ. Đến hôm tuyển tú thì hãy đưa nó cho thái giám gác cổng.’’
Nói rồi, còn chưa kịp đợi Thượng Quan Phù phản ứng lại, hắn đã xoay người đi mất.
Thượng Quan Phù nhăn mày, cầm miếng ngọc bội lên, phân vân không biết có nên lấy hay không.
‘’Tiểu thư, sao Hàm Phúc vương điện hạ có vẻ ưu ái với tiểu thư quá vậy ạ? Chuyện này có nên cho lão gia biết hay không?’’
‘’Trước sau gì ông ấy cũng biết, tốt nhất là ngươi nên ngậm miệng lại. Phụ thân biết bao nhiêu hay bấy nhiêu, ta không muốn ngay cả những chuyện nhỏ nhặt bên trong mà người cũng biết.’’
‘’Dạ, nô tỳ tuyệt đối không dám hé răng nửa lời. Nếu nô tỳ làm vậy, kết cục sẽ thảm hơn cả con ngựa kia.’’
Thượng Quan Phù liếc mắt nhìn nha hoàn thân cận, chậm rãi mỉm cười: ‘’Biết vậy thì tốt.’’
- 🏠 Home
- Cổ Đại
- Báo Thù Rửa Hận
- Lạc Hoa Hữu Thủy
- Chương 10: Si tâm vọng tưởng