Chương 11
“Có cái gì quan trọng mà anh phải vác xác tới tận cái trại chăn nuôi này vậy?”, Jefferson đóng sầm cánh cửa xe hơi lại và nhìn vào mặt cậu em.
“Chỉ một vài chuyện mình cần phải bàn”, Justice nói. “Nhưng trước tiên, em phải nhốt con ngựa con này vào chuồng cái đã”.
Anh đi theo Justice tới khu thả ngựa và nhìn em trai nhảy phóc qua hàng rào, qua mấy vũng đất bẩn thỉu quá rộng lớn đối với một người bị cà nhắc như em của anh. Justice và Maggie trở lại với nhau sau tai nạn ấy vài tháng, chân của em anh bây giờ đã bình thường như lúc đầu rồi.
“A, anh đây rồi”.
Jefferson quay lại, nhìn thấy em út của anh, Jesse, đang tiến về phía anh. Một cựu vận động viên lước sóng, giờ đang là một thương nhân thành đạt, quản lý một bãi biển, bán dụng cụ lướt sóng và quần áo thể thao. Nói đúng ra, giờ này Jesse phải ở bãi biển Morgan chứ. Nó đang làm gì ở cái trại chăn nuôi này nhỉ? Một thoáng nghi ngờ bỗng vụt qua trí óc Jefferson, nhưng anh không thể đoán được chuyện gì, nên bây giờ đành cho qua luôn.
“Em đang làm gì ở đây vậy?”, Jefferson hỏi, nhướng mắt lên nhìn Justice đang nắm dây cương dắt con ngựa non ra khỏi chuồng.
“Bella muốn đi thăm Maggie, nên em đi theo ấy mà. Còn anh làm gì ở đây? Jesse cười nhăn nhở hỏi, “Ai làm phim cho anh mà anh lang thang trong trại chăn nuôi này vậy?”
“Anh đâu có lang thang. Justice bảo là có chuyện cần nói với anh. Mà Maggie với Bella đâu?”
Jesse nhún vai. “Đi mua sắm thì phải?”
Anh cảnh giác quay về phía chuồng gia súc. Rõ ràng là có chuyện gì mờ ám đây. Các cô vợ thì đi đâu mất. Chỉ còn hai thằng em trai ở đây. Nghiến răng trèo trẹo, Jefferson bước thẳng tới chuồng gia súc. Bước vào bên trong tối om, Jesse nối gót anh, Jefferson nói thật lớn, “Justice, em có định nói với anh là em muốn gặp anh để nói chuyện gì không hả?”
Justice làm lơ, cứ dắt con ngựa vào chuồng. Khi xong việc, Justice nhìn anh trai và mỉm cười. “Jesse và em nghĩ đã đến lúc anh em mình ra khỏi đây để hỏi xem đang có chuyện quái quỷ gì với anh vậy?”
“Anh biết ngay là có chuyện gì mờ ám ngay từ phút gặp Jesse ở đây mà”. Anh cáu tiết nhìn hết người này đến người kia. “Anh không trông mong có cuộc nói chuyện này tí nào. Em đang cố nói cho anh biết là em đang chõ mũi vào chuyện của người khác hả?”
“Anh nói sao cũng được”, Jesse nói, vỗ vào lưng anh. “Đã đến lúc, anh trai thân mến phải bỏ cái kiểu khó ưa ấy đi và nói cho bọn em biết có chuyện đi nào”.
“Chuyện này thật là dở hơi”, Jefferson nói, dợm bước đi về phía chiếc xe hơi. “Anh đi về công ty đây. Hai đứa cứ ngồi với nhau mà phân tích tâm lý nhé”.
“Ở công ty chả ai muốn anh tới đó đâu”, Justice nói nhỏ, giọng khá bình tĩnh.
Câu nói của Justice làm anh đứng lại. Jefferson lần lượt ngó trừng trừng hai thằng em trai. “Ý em muốn nói là bọn họ cũng dính vào chuyện này à?”
“Joan cảm ơn em nhiều lắm”, Jesse nói trong tiếng cười khoái trá. “Hình như anh khổ sở từ dạo đi Ireland về”.
Anh không thể chối cãi, Jefferson nghĩ, đưa tay vò đầu với điệu bộ đầy giận dữ.
Trở về một tuần nay và mọi thứ đảo lộn lên hết. Anh đã mong mỏi được về nhà, chui đầu vào đống công việc như thể chưa bao giờ đi khỏi đây và quay lại cuộc sống thường lệ của mình. Nhưng điều đó đã không xảy ra. Anh không yên lòng. Không thoải mái. Anh cảm thấy như vậy và không thể nào tìm ra cách giải quyết.
Tâm trí anh cứ trôi dạt về Ireland. Về những ngọn đồi xanh mát, về căn nhà trong trang trại ấy.
Về Maura.
Anh đã để lại Ireland quá nhiều mà khi quay về Los Angeles anh chẳng lấy lại được bao nhiêu. Trước đây lúc nào anh cũng yêu thích cuộc sống của mình, vậy mà bây giờ anh thấy sao Los Angeles và công việc mà anh yêu thích bỗng dưng chẳng khác gì một thứ giả tạo, ảo tưởng. Tại sao anh lại thấy cô đơn khi quanh anh có hàng trăm người? Sao anh lại thức giấc giữa đêm, tìm kiếm Maura?
Tất nhiên là anh biết tại sao. Đơn giản là anh không còn như xưa nữa. Những tia nắng chói chang và những làn gió của vùng Santa Ana náo nhiệt khác h với tâm trạng của anh, khác với trái tim đang mong chờ được tìm thấy lại những gì anh đã đánh mất.
“Vậy là”, Justice ngừng lại nói với ông anh trước khi đẩy Jefferson vào nhà. “Anh sẽ nói cho bọn em chuyện này phải không?”
“Ừ”, anh trả lời. “Anh sẽ kể”.
Phòng làm việc của Justice mang phong cách của nam giới. Ghế bọc nệm da, kệ đầy sách và một cái bàn rộng kê sát tường. Tất nhiên mấy cái mớ đồ chơi vương vãi khắp sàn nhà là dấu vết cho thấy cậu con trai của anh - Jonas đã chơi trong phòng này. Ba anh em ngồi vào ghế, tay ai cũng cầm một chai bia mát lạnh lấy trong tủ lạnh ra.
Sau một hồi lâu không nói gì, cuối cùng Justice lên tiếng hỏi “Thế có chuyện gì vậy? Chuyện gì đã đến rồi bỏ anh mà đi vậy?”
Jefferson cười khẩy, “Hay nhỉ?”
“Không quan tâm “hay” hay “dở” gì ở đây. Bọn em chỉ muốn biết có chuyện gì đang xảy ra thôi”.
Jefferson đứng phắt dậy, uống một ngụm bia mát lạnh và bắt đầu đi lại như con thoi. Bực bội chạy khắp người anh, dồn hết lên những bước đi của anh, đổ thêm lửa vào tâm trạng cáu kỉnh mà có vẻ sắp sửa sôi lên sùng sục. “Anh mà biết là anh chết liền. Không hiểu sao anh thấy có gì đó không ổn. Cứ như là anh đã nhầm đường lạc lối vậy”.
“Cũng dễ quay đầu lại mà”, Jesse ý kiến.
“Vậy ư?”, Jefferson nhìn Jesse đăm đăm. “Quay lại thì sẽ thay đổi mọi thứ, em tưởng dễ lắm sao?”
“Dễ hay không còn tùy vào nỗ lực của anh để nhận thấy anh sẽ được gì và mất gì”. Justice trầm ngâm, ngụ ý bảo Jesse hãy kiên nhẫn thêm. “Vậy anh rẽ nhầm đường chỗ nào vậy? Có phải Maura không?”
“Anh bắt đầu nghĩ việc bỏ lại Maura là một sai lầm trong đời anh. Nhưng làm sao anh có thể làm khác được? Cô ấy sẽ không đời nào cho anh lấn lướt đâu. Chưa thấy ai ngang ngạnh như cô ta cả”.
“Có vẻ cô ấy thích hợp với anh nhất đấy”, Jesse phát biểu và lãnh ngay một cái nhìn nảy lửa.
Jefferson nhìn Justice. “Anh đã bảo là cô ấy có thai với anh”.
“Vâng, anh đã kể rồi”.
“Anh đề nghị cô ấy lấy anh”, anh hớp một ngụm bia.
“Vậy là anh đã làm hỏng lời cầu hôn?" Jesse hỏi. “Cũng dễ sửa thôi”.
“Không phải vậy”. Anh hít một hơi, rồi chăm chú nhìn cái nhãn của chai bia cứ như trên đó in sẵn từng câu trả lời mà anh bị hỏi vậy. “Cô ấy muốn có một cuộc hôn nhân thực sự đúng nghĩa”.
“Hình dung nổi không?”, Jesse khoái chí, châm chọc anh trai.
Jefferson phóng tia nhìn chòng chọc vào đứa em út của anh và ủ dột ngồi vào ghế. “Nếu em không giúp được gì thì làm ơn im miệng giùm cái”.
“Anh đâu cần ai giúp”, Jesse độp lại, “Mà anh thì cần được chữa bệnh thôi. Tại sao anh không thể mang lại cho cô ấy một cuộc hôn nhân đúng nghĩa chứ?”
“Bởi vì anh đã yêu rồi. Yêu Anna”.
Ngay lập tức, cả hai em trai của anh im bặt. Giờ thì cả hai cứng họng rồi?
“Bọn em có hiểu không? Nếu bây giờ anh thừa nhận anh yêu Maura”, anh nói, “tức là anh đang nói rằng Anna không còn quan trọng trong lòng anh nữa. Rằng những gì mà bọn anh chia sớt cùng nhau có thể thay thế được”.
Justice lắc đầu, duỗi hai chân ra trước và giữ thăng bằng chai bia trên cái bụng phẳng lì của mình.
“Đây là điều ngớ ngẩn nhất mà em được nghe đấy”. Anh nhìn sang Jesse, “Em nghĩ sao?”
“Ờ, đúng đấy”, Jesse tán thành. “Đa số thắng thiểu số rồi”. Nhìn sang Jefferson, Jesse nói tiếp, “Sao thế? Lẽ nào anh chỉ được phép yêu duy nhất một người suốt đời?”
“Không”, Jefferson nói lí nhí, nhận ra rằng lời bày tỏ của anh thật ngớ ngẩn. “Ý anh không phải vậy”.
“Vậy ý anh là sao?”, Justice hỏi. “Là Anna muốn anh sống đơn độc và cô đơn suốt phần đời còn lại để chứng tỏ rằng anh yêu cô ấy à?”
Jefferson nghĩ đến người phụ nữ trẻ trung mà anh yêu và đã mất từ lâu lắm rồi. “Không”, anh thừa nhận, “cô ấy không muốn thế”.
Kỳ cục thật, nhưng đây là lần đầu tiên anh nhận ra rằng trong tâm trí anh, hình ảnh của Anna và khoảng thời gian bên nhau của hai người đã trở nên mờ nhạt. Anh suy luận, phỏng đoán rằng thời gian đã làm phai mờ vết thương lòng. Chỉ còn lại cảm giác mơ hồ về tội lỗi khi không thể theo người mình yêu sang thế giới bên kia, vì anh phải tiếp tục sống. Tiếp tục giữ lấy hơi thở dù người mình yêu đã mãi mãi không còn nữa.
“Jefferson”, Jesse gọi nho nhỏ, “Ví dụ anh có một đứa con rồi, anh yêu đứa con ấy, thì anh có thể yêu đứa con mà Maura mang trong bụng nữa không?”
“Hỏi gì ngớ ngẩn vậy”, anh bật lại.
“Vậy à?”, Jesse cười nhạo anh. “Vậy mà anh đứng đó nói với bọn em là anh không thể yêu Maura vì đã yêu Anna rồi. Làm sao mà nghe lọt lỗ tai cho được?”
Không phải vì yêu Maura mà anh có cảm giác như phản bội Anna, Jefferson thấu hiểu. Thật ra Maura mang lại cho anh nhiều cảm xúc hơn những gì mà anh từng biết đến. Nhưng anh không thể nói với em của mình chuyện này được. Họ nghĩ anh bị điên rồi.
Trong lúc anh cảm thấy khó chấp nhận chuyện này, anh chợt nhận ra rằng tình yêu của anh đối với Anna là tình yêu của một thanh niên mới lớn. Ngây ngô, vụng dại và tình yêu ấy đã kết thúc trước khi được thử thách. Nhưng bây giờ anh có thể yêu nhiều hơn thế, sâu đậm hơn thế nữa, vì anh trưởng thành rồi, biết nhiều hơn và nếm trải nhiều hơn. Cuộc sống muôn màu và thời gian đã làm cho anh hơn cậu thanh niên ngày xưa nhiều mặt, nên cảm xúc của anh cũng khác hẳn thuở còn đôi mươi. Đơn giản chỉ là vậy thôi phải không? Liệu có phải anh đã bỏ lỡ, không nhận thấy điều này vì anh khư khư quyết tâm dành cho Anna tất cả lòng thủy chung mà anh cho rằng cô xứng đáng được hưởng?
Justice nói đúng, Anna sẽ không muốn anh sống đơn độc và trống vắng suốt quãng đời còn lại với một lòng tôn thờ cô. Tim anh nhẹ nhõm như vừa thả cục đá mà anh phải đeo xuống, lần đầu tiên trong suốt mấy tuần qua anh mới thở được một hơi dài khoan khoái như vậy.
“Có Chúa chứng giám là em chẳng mấy lão luyện ba cái chuyện này đâu” Justice nói. “Em phải mất khá lâu để nhận ra rằng em đúng là ngu xuẩn khi để mất Maggie. Nhưng em đã tỉnh ngộ kịp thời. Anh có định nói lời nào tương tự như vậy không?”
Tay Jefferson nắm chặt chai bia. Anh biết anh đang muốn gì lúc này, nhưng liệu anh có khả năng làm cho Maura tin anh không đây?
“Ừ, có đấy”, anh nói to, hình dung ra gương mặt ngỡ ngàng của Maura khi anh xuất hiện trước hiên nhà cô. “Anh sẽ đi Ireland”.
“Đi bao lâu?”
Anh nhìn Jesse “Ở luôn”.
“Cái hãng phim thì sao?” Justice hỏi.
“Anh có thể quản lý qua điện thoại và fax” Jefferson trả lời trong khi đặt chai bia lên chiếc bàn gần nhất. “Và cũng không khó mấy để quay lại đây nếu có việc anh phải trực tiếp xử lý”.
“Anh? Sống ở trang trại?”, Jesse hỏi, ngoác miệng cười.
“Anh sống ở trang trại” anh lặp lại, trong đầu đã sắp xếp chuyến chuyển nơi sinh sống, đến với người anh yêu. “Có gì mà khó tin dữ vậy? Trời, chúng ta được lớn lên ở trại chăn nuôi kia mà! Maura sẽ không thấy hạnh phúc ở nơi nào khác, với lại anh có thể làm việc ở bất cứ nơi nào mà”. Anh nở một nụ cười rộng ngoạc. “Anh phải quay lại đó. Xem xem cháu của Michael chào đời chưa. Coi Cara đi về London chưa. Và mùa này là mùa cừu sinh nở, vì vậy Maura sẽ thiếu nhân lực đấy...”
“Cừu non hả?”
Jefferson cười biếm vẻ mặt sửng sốt của Justice. “Anh biết. Em là một người có máu chăn nuôi súc vật từ nhỏ, nhưng em sẽ phải sang thăm mấy con cừu của bọn anh đấy”.
Chúa ơi, anh có cảm giác như mình có thể leo bao nhiêu ngọn núi, chạy như bay hết các nẻo đường ở Ireland. Anh biết anh muốn gì. Anh muốn tất cả. Nếu Maura không đồng ý nữa, anh sẽ bắt cóc cô, kéo cô đến gặp cha xứ trong làng và cưới cô dù cô có thích hay không.
“Anh phải đi thôi”, anh nói, nhìn vào đồng hồ và tính nhẩm xem có cần phải thu xếp lẹ làng không rồi ra sân bay.
Jesse và Justice liếc mắt nhìn nhau và cũng không có gì lạ khi Jefferson tỏ ra hơi tò mò trước cách nhìn của họ. Nhưng lúc này, anh đang bận bịu với kế hoạch đoàn tụ với Maura nên chẳng để ý nữa, anh bước ra khỏi nhà, hai ông em trai đi theo sau. Nhưng khi anh tới chiếc xe hơi, anh khựng lại.
“Chuyện quái gì thế này?
Cả bốn bánh xe đều xẹp lép. Chiếc xe thể thao nhỏ nhắn màu xanh ngọc bích gần như nằm “xả hơi” trên mấy cái niềng bụi bặm vì đường xa. Jefferson nhìn hai ông em. “Có ai biết gì về chuyện này không?”
“Ấy”, Jesse giơ hai tay lên “Đừng có nhìn em”.
Justice đưa tay cọ cọ quai hàm và lầm bầm “Em đã bảo nó chỉ một bánh thôi”.
Chưa kịp nói lời nào trước lời thú tội của Justice, Jefferson nghe tiếng động cơ đắt tiền gừ gừ chạy về phía họ. Anh nhìn lên, ngó chiếc xe limo sơn đen, mạ màu vàng lấp lánh của gia đình King, nhẹ nhàng lướt tới “Cái gì thế...”
Justice vỗ vai Jefferson. “Đây là lý do tại sao xe anh bị xẹp bánh. Tụi em phải giữ anh lại đây. Mặc dù Mike cẩn thận hơn để kế hoạch của em chắc ăn hơn.”
“Em đang nói cái gì vậy?” Mắt anh vẫn dán chặt vào chiếc xe limo, khi anh tài xế nhảy ra, mở cửa sau và Maura bước ra, nhìn thẳng vào anh.
“Đừng có làm hỏng chuyện đấy”, Jesse đe dọa.
Justice xua anh đi và bảo “Tụi em vào nhà kho đây. Hai người tận dụng thời gian đi”.
Jefferson thậm chí không thấy họ đi nữa. Mắt anh không rời khỏi người phụ nữ anh yêu và có chết anh cũng không quay đi. Anh không phản bội Anna vì tiến tới chuyện này. Giờ thì anh nhận biết được rồi. Cần phải sống tiếp. Và anh thấy không thú vị tí nào nếu sống mà không có Maura.
Ngay khi vừa bước lên chiếc máy bay của gia đình King, Maura cảm thấy như mình đang lạc vào một câu chuyện thần tiên. Xung quanh cô toàn những thứ xa hoa, lộng lẫy, lúc này cô đang bay qua nửa vòng trái đất. Cô ngủ trên một chiếc giường trên những tầng mây cách mặt đất những 30000 feet. Khi đến Los Angeles, cô nhanh chóng được đưa vào trong chiếc xe limo giàu sang và được chở qua những con đường cao tốc đông nghẹt xe mà cô chưa bao giờ được thấy cảnh này trong đời mình. Và hơn hết cả, cô chỉ có một ý nghĩ trong đầu. Đến với Jefferson. Làm cho anh thấy hết những gì anh chối bỏ, quay lưng lại với những gì họ đã có cùng nhau.
Khi chiếc limo rẽ vào lối đi dài quanh co trong trại chăn nuôi, một cảm giác xao xuyến, nôn nao gợn lên trong lòng cô, cô lo sợ cái tính ngang bướng của cô trỗi dậy sẽ chẳng hay ho chút nào. Nhưng cô đã lập kế hoạch này và cô sẽ không đầu lại khi đã đến lúc phải thực hiện rồi.
Tuy nhiên, khi cô bước ra khỏi chiếc xe, tất cả những gì cô có thể làm được lúc này là... nhìn Jefferson. Trông anh đẹp trai mê hồn trong chiếc áo sơ mi trắng và quần tây đen với mái tóc rơi lòa xòa trước trán vì gió. Thậm chí đứa con trong bụng cô cũng quẫy, đạp, phấn khích khi được gặp lại cha của nó.
Maura cảm thấy làn gió khô, nóng luồn trong tóc cô, làm mắt cô cay xè. Chắc chắn đây là lý do mọi thứ nhòa đi qua màn nước mắt lưng tròng. Khu chăn nuôi của gia đình King khá đẹp, cô nhận thấy điều này dù mắt cô không một phút rời Jefferson.
“Maura”, anh gọi tên cô, bước một bước về phía cô.
“Đừng. Làm ơn hãy ở yên đó”. Cô vội đưa tay ra ngăn không cho anh đến gần. Nếu anh đến gần, có thể cô sẽ lao vào vòng tay anh, trong khi cô lại cần đứng đây, nói những lời trái tim cô thổn thức. “Em đến đây để trải lòng mình, Jefferson King, và anh làm ơn đứng đó để nghe em nói”.
“Em không phải nói gì hết”, anh trả lời.
“Đây là quyết định của em”, cô nói và không thấy anh tài xế lái chiếc limo chở cô kín đáo chuồn thẳng vào nhà kho. “Em đã bỏ mấy tiếng đồng hồ nghĩ kỹ những điều em muốn nói và em sẽ nói ngay bây giờ”.
“Tốt”, anh nói, cho tay vào túi quần. “Em hãy nói hết đi”.
“Được. Bắt đầu từ đâu nhỉ?”, cô hít sâu một hơi, nhìn vào mắt anh và nói những lời đầu tiên xuất hiện trong đầu cô. “Anh đúng là ngu ngốc khi đã bỏ em mà đi, Jefferson”.
“Đó là những gì em muốn nói với anh sao?”, anh hỏi, mỉm cười. “Em vượt bao nhiêu dặm đến đây để mắng mỏ anh hả?”
“Ừ, và còn nhiều hơn thế nữa. Em sẽ nói điều này trực tiếp với anh vì phụ nữ không thích nói chuyện này qua điện thoại”. Cô bước tới anh, lưng thẳng, bước chân mạnh mẽ, dứt khoát mặc dù cảm giác do dự, ngập ngừng ban nãy càng tăng. “Lý do em từ chối lấy anh khi anh đề nghị em sống trong một cuộc hôn nhân lạnh lẽo, vô nghĩa vì đứa con hay vì tiện lợi là bởi em yêu anh, đồ khỉ gió.”
Anh mỉm cười, “Em yêu anh”.
“Em đã yêu anh. Em yêu anh đấy. Nhưng đừng vì thế mà xem thường em.” Cô nói lắp bắp bởi những ý nghĩ trong đầu cô rối tung lên như bức tranh ảo ảnh. Cô tự hỏi không biết những lời chuẩn bị kỹ càng của cô biến đâu mất tiêu rồi. Cô đành bó tay, nói hết những lời chân thật trong trái tim cô. “Dù em yêu anh, nhưng em sẽ không lấy người không yêu em đâu”.
Cô đăm đăm nhìn anh, thấy anh qua làn nước mắt lẫn giận dữ, cô không muốn gì hơn được lao vào vòng tay anh và muốn môi cô lại được nếm hương vị nụ hôn của anh.
“Em đến để nói cho anh biết từ chối yêu người khác chỉ vì chung thủy với người vợ đầu tiên của anh là việc làm phung phí tuổi xuân một cách ngu ngốc, nhưng em cũng nói luôn là việc anh nhớ đến cô ấy và giữ những kỷ niệm ấy là việc tốt”.
“Cám ơn”, anh đáp lại và nói “Chúa ơi, anh yêu em”.
Cô không thèm để ý đến điều anh vừa nói, mải mê nói hết nỗi lòng của mình cho anh nghe. “Tuy nhiên làm người sống thì phải sống, Jefferson. Phủ nhận lời trái tim thì cũng như chết thôi. Em sẽ không làm như vậy đâu. Và em ghét nhìn thấy anh sẵn sàng làm điều đó. Giờ thì em sẽ nói cho anh biết, em sẽ yêu anh đến hơi thở cuối cùng, nhưng không muốn sống mà như chết. Em sẽ ở đó, ở Ireland đến chừng nào anh bắt đầu suy nghĩ chín chắn”.
“Maura”, anh nói, “Anh yêu em”.
“Em vẫn chưa nói xong mà”, cô nói giọng nghiêm khắc. Tại sao anh không thể im lặng để cho em nói hết nhỉ? “Anh sẽ mất em đấy, Jefferson, và bỏ lỡ hạnh phúc mà đáng lẽ chúng ta đã có được. Anh sẽ héo hon vì em và em thề là anh sẽ hối tiếc vì đã ra đi. Và trong cơn đau khổ ấy, cuối cùng anh sẽ nhận ra rằng yêu em chính là lẽ sống của đời anh, hãy nhớ rằng em đã nói với anh rồi đấy. Chính em đã đến tận đây để nhìn vào mắt anh và cho anh một cơ hội cuối cùng. Và nhớ rằng chính tình yêu đã mang em đến đây”.
“Anh đã nói là anh yêu em mà”.
“Cái gì?”, cô hất đầu ra sau để lắc cho rơi mấy cọng tóc đang vướng vào mắt cô và chớp chớp mắt nhìn anh cứ như anh đột nhiên nói tiếng Scotland cổ vậy. “Gì thế? Anh vừa nói gì đấy?”
“Anh nói anh yêu em”.
Cô nhìn vào mắt anh và đọc được những lời thành thật của anh trong đó. Có gì đó như nổ tung, vỡ òa trong l*иg ngực cô, và Maura nghĩ rằnglời của anh, cô sẽ không cần một chiếc máy bay để về nhà nữa. Đơn giản vì cô như đang bồng bềnh giữa Đại Tây Dương.
“Anh yêu em?”
“Đúng vậy”, anh nói, cười toe toét và dang tay ra đón cô. Cô tự nguyện ngã vào vòng tay anh bởi cô đã chờ đợi giây phút này từ lúc cô bước xuống chiếc xe hơi dài, tao nhã kia. Cô vòng hai cách tay lên cổ anh và ôm chặt anh nhõng nhẽo hỏi, “Sao anh ác thế, không chịu nói sớm?”
Anh cười lớn, vòng tay ôm eo cô, nhấc bổng cô lên và xoay mấy vòng. “Ai mà chen ngang cho được khi em đang diễn thuyết kia chứ?”
“Đúng thế. Em nóng tính khủng khϊếp, em biết, nhưng đó là vì em cảm thấy quá đau khổ và em muốn anh cũng phải đau khổ như em”, cô gục đầu vào cổ anh thì thầm, ngửi mùi hương của anh, cảm nhận sức mạnh của anh qua thân hình rắn chắc đang ép chặt vào người cô.
“Anh cũng đau khổ đấy chứ”, anh thú nhận, cánh tay chắc nịch ôm chặt cô vào người anh. “Không có em, anh thấy cuộc sống này vô vị. Giờ anh đã biết điều đó rồi”.
“Ôi, Jefferson, em đã nhớ anh biết nhường nào”.
“Anh đang định đi gặp em đấy”, anh kể cho cô nghe, giọng anh khàn khàn, đầy cảm xúc. “Anh vừa quyết định quay lại Ireland và thuyết phục em lấy anh, cho dù có phải bắt cóc em đi nữa”.
Cô cười sung sướиɠ, có gì đó thật diệu kỳ nhảy múa trong lòng cô. “Thật tiếc là em đã không có cơ hội chứng kiến cảnh ấy”.
“Anh sẽ bù đắp cho em”, anh hứa. “Anh muốn sống ở Ireland, với em, với con của chúng ta, trong trang trại”. Cô ngửa cổ ra sững sờ nhìn anh, tự hỏi có phải giấc mơ lớn nhất trong đời cô đã thành hiện thực? “Anh đến sống ở Ireland?”
“Cũng không khó khăn đâu”, anh nói “Anh nghĩ anh cũng yêu nơi ấy không thua gì em”.
“Anh thật đáng yêu”, cô nói trong tiếng thở phào khoan khoái. “Gần đây em có nói vậy chưa nhỉ?”
Anh cười tươi, “Không phải gần đây, mà chưa nói bao giờ”.
Cô đã vượt quaam go, đã hy vọng, mơ ước rất nhiều và bây giờ cô đã có trong tay tất cả những gì mình muốn, cô chỉ biết giữ chặt anh và quay cuồng trong niềm hạnh phúc vô bờ. Cuối cùng, anh thả cô xuống, nhưng tay vẫn vòng quanh eo cô như sợ cô đi mất.
“Thỉnh thoảng anh sẽ phải đi đây đó”, anh nói với cô, “nhưng em và con sẽ đi cùng anh. Mình sẽ có nhiều chuyến phiêu lưu, với tình yêu, cuộc sống của chúng ta sẽ đầy đủ ý nghĩa và hạnh phúc, anh hứa với em”.
“Em tin anh”, Maura nói và đưa tay lên xoa má anh.
“Maura”, giọng anh dịu dàng, anh nhìn cô không chớp mắt như một người mải mê đi tìm những khát khao, ước vọng, để rồi khi tỉnh giấc, ngỡ ngàng nhìn thấy nó ngay dưới chân mình. “Anh định hỏi em một lần nữa. Lần này là nghiêm túc đấy. Anh muốn cưới em, thật lòng đấy, và chúng ta sẽ mãi mãi bên nhau”.
“Ôi, Jefferson, anh làm em sắp khóc đấy”, cô nói, và nhận thấy những giọt nước mắt đã lăn dài trên má.
“Đừng”, anh thì thầm, cúi xuống hôn cô nồng nàn, say đắm. “Đừng khóc”. Anh lau những giọt nước mắt và nhìn vào mắt cô mỉm cười. “Anh không xứng đáng với em chút nào, phải không?”
Cô bật cười và nép sát vào lòng anh, tai cô áp vào ngực anh và thích thú nghe tiếng nhịp đập rộn rã của trái tim anh. Cô ôm ngang lưng anh và nói “Ôi, anh yêu... nếu phụ nữ nào cũng chờ tìm thấy người đàn ông xứng đáng với mình thì sẽ chẳng có cuộc hôn nhân nào hết, phải không?”.
Anh phá lên cười và kéo cô vào lòng, siết chặt hơn nữa. “Em là người phụ nữ của lòng anh, Maura. Là người duy nhất”.
“Và anh là người đàn ông của lòng em, Jefferson. Em sẽ luôn mãi yêu anh”.
“Anh đang đếm đấy nhé”, anh nói và tặng cô một nụ hôn cháy bỏng như một lời hứa hẹn một tình yêu vĩnh cửu và nồng cháy mà hai người chưa bao giờ hình dung nổi.
Và khi nụ hôn vừa dứt, hai người bật ra vì tiếng vỗ tay tán thưởng nồng nhiệt và những tiếng huýt sáo inh ỏi. Nhìn vào nhà kho, Jefferson cười toe toét, cầm tay Maura và nói, “Đi với anh. Anh muốn giới thiệu em với gia đình anh”.
“Gia đình của chúng mình”, cô sửa lại và ngả đầu lên bờ vai anh.
Rồi cả hai cùng nhau bước qua quá khứ, hướng đến tương lai.