Chương 5: Câu chuyện thứ năm
Ám khí là thứ đáng sợ, mà người có thể luyện thành ám khí, cũng tất nhiên là người rất đáng sợ.
Bất kỳ vũ khí nào cũng có thể biểu hiện phẩm tính của chủ nhân, ám khí cũng giống như vậy.
Rất lâu trước đây, trong chốn võ lâm có một vị họ Lý, tiền bối sở trường dùng phi đao, đã biến ám khí thành “đồ vàng mã”, trở thành thần thoại đời sau.
Ông ta là người Mai Sơ Cửu sùng bái nhất, Mai Sơ Cửu thề, mình vô luận như thế nào cũng phải giống như tiền bối.
Y có tự tin, cho dù là trước mặt có đàn muỗi lao đến, trong vòng phạm vi mười trượng quanh mình, y cũng có thể dùng châm bạc ghim xuống toàn bộ.
(1 trượng = 10 thước = 3,33m)
Hiện tại, y nhìn chằm chằm vật mục tiêu ngoài sáu trượng, chỉ cảm thấy lòng bàn tay toát mồ hôi.
Y thề, đây là lần đầu tiên mình khẩn trương như thế.
Thật ra, rất đơn giản, chỉ cần y có thể bắn trúng bia mục tiêu phía trước là được.
Cái này rất đơn giản, cái này rất dễ dàng, y một lần lại một lần tự nói với mình.
Đúng, cái này không có khó khăn gì, so với việc sở trưởng bắt y dọn dẹp phòng chứa đồ ở tầng hai, phi châm ghim cả nhà con gián chạy trốn còn đơn giản hơn nhiều.
Mà hôm nay, tay thủ pháp ám khí đích truyền Đường gia này của y, đã có đất dụng võ, y muốn cho thiên hạ biết, không có mục tiêu Mai Sơ Cửu y không bắt được!
Trong lòng vừa nghĩ như vậy, y chậm rãi nhắm mắt lại, hết thảy âm thanh xung quanh dần dần im lặng, nội tâm một mảnh không linh, trong lòng vô ngã vô tha, hòa vào thế giới vô biên.
Y có thể nghe được tim mình đập, hít thở, có thể cảm giác được hướng chảy của dòng máu trong mạch máu.
Y lại mở mắt lần nữa, toàn thân đã khôi phục trấn tĩnh.
Y cảm thấy được mình hiện tại vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến trình độ mình cũng không thể tưởng tượng nổi, áng chừng trọng lượng trong tay, nhẹ nhàng động cổ tay một cái.
Đi lên phía trước, chỉ nhìn bia mục tiêu nơi xa một cái, khẽ đưa tay lên, cổ tay không động, ngón tay phát lực, nhanh không thể tưởng tượng nổi, bia mục tiêu nơi xa khẽ vang một tiếng, từ chính giữa hồng tâm xuyên thủng mà qua!
Lặng ngắt như tờ.
Trong mắt Mai Sơ Cửu đã thêm chút ủ rũ, y không hề nhìn bia mục tiêu nữa, bởi vì y biết rõ, một kích vừa rồi kia của mình là tác phẩm đến từ thần, mình, rốt cuộc không làm được như vậy.
Trong ánh mắt vô cùng kinh ngạc của mọi người, y nhanh nhẹn rời đi, lộ ra mấy chữ《 giải thi đấu bắn súng của cảnh sát khu vực 》trên banner màu đỏ trên đỉnh đầu, càng phát ra phong thái thản nhiên.
Đang xem trên bục, Lạc Vô Thanh cùng sở trưởng tròn vo bên cạnh hồi lâu mới khép cằm lại được.
“... Quá chuẩn.” Lạc Vô Thanh đang suy nghĩ, mình có thể có một kích chuẩn như cái này hay không, hắn không khỏi bắt đầu tưởng tượng, mình đối mặt với một kích này, có thể làm ra phản ứng như thế nào.
Cuối cùng là, HẮN · KHÔNG · THỂ! Nghĩ đến đây, hắn đổ mồ hôi lạnh toàn thân.
Sở trưởng cũng suýt nữa phải run rẩy rồi, người đàn ông luôn luôn lớn tiếng như nghẹn âm thanh kinh hãi trong cổ họng, “... Đồ khốn kia! Tại sao cậu ta phải ném súng ra ngoài?!”
Lạc Vô Thanh nhìn Mai Sơ Cửu đi về phía bên này, bên đường vô số ánh mắt chú mục, hắn vỗ vỗ bả vai sở trưởng, “... Đại hội thể dục thể thao lần sau, chúng ta đăng ký cho Tiểu Cửu môn đẩy tạ đi, bảo đảm chỉ đâu đánh đấy.”
Mai Sơ Cửu xa xa đi tới, ánh mắt tịch mịch như mùa thu.