Trời mưa, nên đường mòn đi rừng họ tạo ra hồi hè khó đi hơn rất nhiều, đôi chỗ nhờ có đá thì dễ hơn chút, nhưng đại đa số đều là đất nên rất nhầy nhụa, trơn trượt khó đi.
Khi họ tới được khu vực có cây dâu, gần như hơn phân nửa toàn thân mọi người đều lấm ướt, bùn bẩn bám đầy thân trông như vừa đi đồng về.
Lĩnh quệt đi vài ba mụn cỏ đẫm nước bên má, nhìn về khoảng rừng dâu xanh mướt trước mặt, đi tới.
Ở xa những điểm trắng không mấy bắt mắt nên cậu không để ý, nhưng càng đi đến gần chúng càng lớn hơn, thậm chí nếu nhìn kĩ ở kẽ lá nhành dâu còn quấn đầy kén trắng.
Sự khác lạ ấy khiến Lĩnh hốt hoảng. Cậu bước nhanh hơn, vọt tới lật một cành dâu gần nhất lên kiểm tra.
Giữa nhánh cây dâu có vài ba kén trắng to bằng nắm tay đang dính chặt. Lĩnh chạm vào, cảm giác cưng cứng sần sùi khiến cậu khó hiểu.
Lĩnh vặt lá cố tìm kiếm những con sâu họ thấy hồi hè nhưng rất tiếc không còn, toàn bộ những cây dâu trong tầm mắt cậu đều ngập kén trắng.
Gần như toàn bộ các thân cây dâu nơi đây đều không có lấy một con sâu nào dù là nhỏ nhất, lớp lá dâu nhìn vẫn xanh mượt nhưng đa số chỉ còn lại lá già, lá non thì hầu như không còn hoặc bị ăn tới nham nhở.
Những dấu hiệu để lại trên lá dâu đó chứng tỏ lũ sâu đã ăn chúng, vậy giờ nó đâu?!
“Thế này là sao? Sao không thấy sâu trắng đâu nữa?” Vân mâm mê lũ kén trắng nhíu mày hỏi.
Lĩnh lắc đầu:
“Anh cũng không biết nữa.”
“Có khi nào những cái kén này là do lũ sâu đó đẻ ra không?” Mi đặt nghi vấn.
Lĩnh nhìn những kén trắng bám đầy cây mím môi. Chốc lát cậu đề nghị thu một số kén trắng đem về thử nghiệm trước xem thế nào.
Họ trở lại tộc, Lĩnh để nhóm Phụ về nhà tắm rửa, cậu dặn họ sau khi tắm xong nhớ qua nhà cậu.
Chờ nhóm Phụ có mặt đầy đủ Lĩnh mang họ vào bếp nấu nước. Cậu chia lũ kén làm ba, một cho vào nồi nước nóng, một cho vào ngâm trong nước lạnh, phần còn lại bỏ vào nấu sôi cùng một khi với nước.
Ba phương pháp này Lĩnh thử theo hình thức tự phát.
Vốn không mang quá nhiều hy vọng nhưng khi cả ba quá trình hoàn thành, toàn bộ nhóm nhóm Phụ đều bất ngờ.
Trước hết là số kén ngâm trong nước nóng, chúng có biến chuyển sớm nhất, những tơ nhỏ quấn vòng quanh kén nở ra thành từng sợi li ti to hơn sợi chỉn chút đỉnh.
Lĩnh vội lấy một nhành cây đảo nhanh, sau đó vớt sợi ra.
Một kén chỉ cho một sợi, nhưng một sợi ấy lại dài vô cùng, để được cả một thúng lớn. Chất sợi khá mỏng y như vải lụa, khi chạm vào cảm giác rất trơn, mang màu trắng tinh rất đẹp.
Lĩnh quấn sợi vào một khúc gỗ tròn, rồi để qua một bên.
Một kén như vậy họ thu được một cuộn sợi cực kì lớn, theo mắt thường ước được, Lĩnh cá nó có thể đan được ít nhất một cái áo ngắn tay cho Đông.
Mọi người nhìn thành quả thu được liền hưng phấn lên, ùa nhau vây quanh hai cái nồi thí nghiệm còn lại.
Nồi cho kết quả tiếp theo là nồi sợi nấu sôi cùng nước, sợi trong nồi này nở to gấp đôi sợi ngâm nước nóng, chất cho ra trông rất dày.
Lĩnh tắt bếp chờ nước nguội liền vớt sợi ra. Chất sợi hệt như sợi len cực kì mềm, loại này cực thích hợp để đan áo mùa đông.
Cuối cùng là số sợi ngâm trong nước lạnh. Độ nở của chúng rất thấp, chỉ nhỏ cỡ sợi chỉn hoặc nhỏ hơn, nhưng cực kì dai.
Lĩnh rất hài lòng với số sợi cuối cùng này. Có vải thì phải có chỉn và đây là thứ họ cần.
Tới bữa trưa ba cuộn sợi lớn đầu tiên của thú thế cứ đơn giản như thế ra đời.
Nhìn ba cuộn sợi lớn đặt trên bàn ăn, Lĩnh phải âm thầm công nhận, thần thú nơi này thương con dân khủng khϊếp. Muốn có sợi chỉ việc lấy kén ném vào nồi là ra, quá đơn giản!
“Được rồi mọi người về nhà ăn trưa đi, sau bữa trưa chúng ta sẽ đi rừng dâu thu toàn bộ kén về, dựa theo công thức em đã làm cứ thế tạo ra sợi, sau đó chúng ta sẽ chế đồ đan móc, khung dệt để làm thành vải vóc may áo quần mặc lên người.”
Các Phụ vuốt ve ba cuộn sợi, cảm giác mềm mại mới lạ mang tới khiến họ thích thú không thôi. Ngay lập tức họ hối hả trở về chuẩn bị bữa trưa, tranh thủ ăn sớm để còn lên rừng dâu thu kén.
Trưa tới Tân về nhà với hai quả hồ lô bông lớn, quả hồ lô quá lớn nên anh đành xẻ ra lấy bông nhét vào bao da thú, còn vỏ thì ném ngoài sân giếng chờ hong khô làm chất đốt.
Nhìn thấy vỏ hồ lô Lĩnh nảy ra ý tưởng.
Cậu tha một cái vào phòng tắm làm bồn tắm, còn lại ba cái thì để ngoài sân giếng dùng hứng nước mưa lấy nước uống. Cậu nhờ Tân làm cho mình ba cái nắm đậy và như thế họ đã có cho mình ba thùng nước lớn.
Cùng trong buổi trưa hai tiểu thú nhân nhà cậu đem về rất nhiều loại cây dại. Lĩnh để Tân chuẩn bị bữa trưa mình theo hai đứa nhỏ xem cây.
Chúng tìm được rất nhiều loại hoa, trong đó có hoa hồng và hoa lavender. Hoa hồng và lavender nơi đây có cánh to hơn ở trái đất, cây cao dỏng y như cây hoa thủy tiên ở trái đất, mỗi cây nhiều nhất chỉ có hai bông cực kì thơm, cánh hoa trông khá mọng.
Lĩnh ngắm nghía chúng suy tư, không biết lũ này có thể cho màu để nhuộm vải không.
“Đông, chiều ở nhà em đem hoa hồng và hoa lavender vào trong giã ra, rồi pha với nước. Nhớ lấy sạch cặn trước khi pha loãng nhé! Rồi cho ba cuộn sợi anh vừa có được, đang để trong bàn vào ngâm, xem thử có nhuộm màu được không.” Lĩnh nhờ Đông.
Đông gật đầu rất nghiêm túc.
Tiếp đó cậu xem tới nhóm cây không hoa, vậy mà thấy được cây sả. Lá và thân y chang trái đất, có khác hơn chút xíu ở mùi hương, mùi thơm của nó nồng hơn sả trái đất. Vì để chung với rất nhiều cây dại nên ban đầu Lĩnh không ngửi thấy được, nhưng khi tách riêng Lĩnh phải thốt lên vì cái mùi thơm nồng quyến rũ của nó.
Nói ra người ta lại cười chê, chứ thật ra Lĩnh là một người cực kì yêu mùi sả. Có lần cậu đi mua tinh dầu, người bán giới thiệu nó có tác dụng xua đổi muỗi, và thư giản. Nghe vậy cậu còn hỏi thêm: liệu nó có thể dùng như nước hoa được không?
Lúc đó cô nhân viên nói gì nhỉ? Hình như là: anh muốn mang hương món thịt giả cầy đi đường à!
Nhớ lại Lĩnh còn thấy ngại.
Cậu cầm vội hai cây chạy vào bếp đưa cho Tân.
“Anh bằm nhỏ cái này cho vào nồi kho cùng thịt cực kì ngon.” Cậu hướng dẫn.
Nhìn thấy ánh mắt sáng rực của cậu, Tân nhìn vào hai cây xanh nhỏ trên tay của Lĩnh, mỉm cười, gật đầu:
“Được.”
Giao xong nhiệm vụ Lĩnh liền lao ra ngoài, nói với Bom:
“Đem lũ sả trồng xung quanh nhà, nó có tác dụng xua đuổi côn trùng cực kì tốt.”
Bom nhìn chút ít sả nằm dưới đất liền nói:
“Ít quá để chiều em vào rừng đào thêm, cái này trong rừng nhiều lắm.”
Lĩnh gật đầu lật tiếp một số cây còn lại, đa số chúng toàn là hoa dại li ti không cần thiết phải trồng, mãi cho tới khi đi đến cuối cái gùi của Đông Lĩnh bất ngờ phát hiện ba loại cây bụi rất lạ.
Dáng cao mảnh như cây lúa, cũng trổ bông như vậy nhưng hạt lại hình tròn như ngọc trai, có tới tận ba màu: đen, nâu, xanh lá đậm.
Lĩnh mâm mê chúng chốc lát rồi đưa lên mũi ngửi mùi. Ba mùi hương khác nhau đập vào mũi cậu, thứ tự: màu đen có mùi như mùi ca cao, màu nâu lại có mùi thơm của cà phê, tiếp đó hạt xanh lại mang mùi trà.
Cả ba mùi này mọc trên ba cây riêng biệt, có lá và thân y chang nhưng lại trổ quả khác màu.
Lĩnh mím môi suy tư xem có cách gì để thử nó không. Cậu nhớ tới công thức phơi khôi rang xay của cà phê liền quyết định thử chế biến ba hạt này theo công thức ấy xem sao.
“Đông, em chạy vào kho lấy cho anh cái mẹt rộng ra đây.” Cậu nhờ Đông.
Rất nhanh cậu bé mang nó ra. Lĩnh tuốt hạt vào mẹt đem ra sân giếng hong khô. Trời đã ngừng mưa, tuy không nắng nhưng lại có gió.
Làm xong cậu trở lại, dặn dò hai đứa nhỏ:
“Chiều đem hoa hồng trồng trước dãy phòng ngủ, hoa lavender trồng sau dãy phòng khách. Còn lũ cây hạt bọn em trồng ở vạt đất gần sân giếng.”
Hai đứa nhanh chóng nhận lệnh gật đầu, hỗ trợ Lĩnh mang gùi chứa cây ra sân giếng, để đấy chờ bữa trưa xong sẽ trồng xuống.