Tiếng khóc dần ngưng, những nhận thức mới cùng dần thấm đẫm lòng mọi người. Vì chữ hiếu ấy, không ai đòi đi nữa.
Một số thú nhân già trong nhóm còn chủ động tiến lên xin được nghe phân phó của thủ lĩnh. Một số thú nhân trẻ cũng không ngần ngại xin được ghép cặp ở cùng các thú nhân già để hỗ trợ họ, một số Phụ thú nhân cũng xin được giúp đỡ một ngày một chút thành quả lao động của mình cho họ. Các tiểu thú nhân thì tranh nhau được về ở cùng họ, chăm sóc họ.
Những thú nhân ấy không ngờ điều mình đang làm chính là hình thức của một gia đình, có ông, có cha, có mẹ, và cả con nữa. Một hình thức của đại gia đình mà có lẽ đến lúc này trong kí ức của Lĩnh cũ thế giới thú nhân chưa hề có, cậu hy vọng hình thức đáng trân quý này sẽ len vào thế giới thú nhân và trở thành một truyền thống, nét sống tốt đẹp.
Lĩnh chịu không nổi xúc động nắm chặt tay Tân.
Tân vuốt ve tay cậu, tiến lên nói lớn:
“Mọi người, tôi không tính nói ra chuyện này, nhưng giờ tôi quyết định nói.”
Nghe vậy mọi người ngưng xôn xao nhìn về phía thủ lĩnh nghiêm túc lắng nghe.
“Sau bữa ăn này chúng ta sẽ đồng loạt lên kế hoạch chuẩn bị di chuyển qua vùng đất ấm bên kia núi băng. Tại đó tôi và Lĩnh sẽ dong thuyền vượt hồ đi tìm vùng đất mới. Chúng tôi sẽ cố gắng trở lại trước mùa mưa.”
Tiếng mọi người xôn xao vang lên, đa số họ đều ngạc nhiên không hiểu thuyền là gì, đôi ba thú nhân lại lo lắng khi đi qua hồ nước lớn kia, đôi ba thú nhân chưa từng tới vùng đất trong lời nói của thủ lĩnh nên tỏ ra rất hào hứng.
Tân vung tay trấn tĩnh họ. Anh tiếp:
“Tôi không biết có thành công tìm được vùng đất mới hay không, nhưng chúng ta phải thử, tôi tin thần thú sẽ không bỏ rơi chúng ta, ngài đang chờ chúng ta tự tìm ra vùng đất ngài dành cho chúng ta.”
“Thuyền? Chúng ta tạo như thế nào?” Một thú nhân trong đám đông chịu không nổi cắt ngang lời thủ lĩnh.
Đám đông xôn xao gật đầu, họ đang tò mò về cái danh từ lạ lùng ấy.
“Thuyền, đó là một vật có thể nổi trên nước, do bạn đời của tôi nghĩ ra, cậu ấy biết cách phải làm thế nào để tạo ra thuyền đi qua được hồ lớn.”
Nghe vậy mọi người đều hướng ánh nhìn về phía Lĩnh, đôi mắt sáng quắc.
Còn Lĩnh khi nghe Tân nói hai từ ‘bạn đời’ liền cảm thấy ngại ngùng vô cùng, đầu cậu cúi thấp trốn đi ánh nhìn của mọi người.
Tân lại phải trấn tĩnh họ lần nữa, rồi tiếp:
“Đây là bí mật của chúng ta, mọi người phải giữ kín, những gì chúng ta có luôn bị các thú nhân khác coi là đồ của tà thần, vì vậy đừng dại gì nói cho họ, nếu thấy tốt họ lại nói chúng ta cướp của họ, nên tốt nhất hãy im lặng.”
Toàn bộ gần trăm thú nhân gật đầu như giã tỏi. Họ biết các thú nhân ngoài kia coi họ là gì, đặc biệt hơn các Phụ đi theo họ càng hiểu rõ điều đó. Cái gì tốt nằm trong tay thú nhân lạc loài sẽ được cho là đồ ăn cắp của họ. Còn xấu lại bị gọi là thứ của tà thần. Nên tốt hơn hết là im lặng.
“Ăn xong bữa này, nhóm thú nhân khỏe mạnh chia làm hai, một nửa đi săn thú, nửa còn lại đi chặt cây mang theo.” Tân lên tiếng phân công nhiệm vụ, “các Phụ thú nhân cũng chia ra một nửa đi đào củ từ, một nửa thu dọn hành lý.”
Anh nhìn qua nhóm thú nhân lớn tuổi, giọng cực kì tôn trọng nói như nhờ:
“Các bác thú nhân lớn tuổi, mọi người cũng chia ra, ai có kinh nghiệm nhìn cây đoán tác dụng của chúng thì đi theo nhóm thú nhân giúp họ chặt cây, ai không có kinh nghiệm thì ở lại giúp các Phụ thú nhân thu dọn.”
Tiếp đó anh nhìn qua nhóm mầm non của thú nhân lạc loài:
“Còn các tiểu thú nhân nhanh chân khỏe mạnh thì đi theo các Phụ hỗ trợ đào củ từ, còn những tiểu thú nhân yếu hơn ở lại hỗ trợ các việc vặt. Cố gắng mang nhiều thức ăn nhất có thể, rất có thể chúng ta sẽ phải ở nơi đó một thời gian dài.”
Các tiểu thú nhân nở nụ cười dạ vâng liên hồi.
Tân một hơi phân công toàn bộ công việc cho các thú nhân. Nghe xong trách nhiệm của mình các thú nhân đồng loạt hô lớn tán thành, họ cấp tốc trở lại vị trí quét sạch bữa ăn của mình, rồi nhanh như một cơn gió chia nhau làm việc, không tranh dành cũng chả tị nạnh, đoàn kết đến mức Lĩnh phải thán phục không ngừng bên tai Tân.
“Vì cuộc sống đã rèn luyện chúng ta đấy.” Anh không chịu nỗi cảnh Lĩnh cứ ô a hoài bên tai lên tiếng.
Lĩnh cười nhìn anh, cậu nhón người tặng anh một nụ hôn bên má thật kêu, ánh mắt loang loang niềm tự hào nói với anh:
“Anh rất giỏi, cũng là một vị thủ lĩnh tuyệt vời.”
Nhịp tim trong l*иg ngực Tân vỗ mạnh, anh không kìm nỗi lời khen của người thương cúi người bắt lấy môi cậu, tặng cậu một nụ hôn nhẹ nhàng bên bờ môi.
Anh rời đi sau vài giây in đậm. Ngón tay thô ráp vươn lên quét qua nơi anh vừa hôn:
“Em mới là người tuyệt vời!”
Mặt Lĩnh đỏ như mông khỉ, cậu ngượng ngùng không biết chui đi đâu để tránh đi ánh mắt nóng rực của người ta.
Thật may ngay lúc cậu e ngại tiếng của Mi vang lên.
“Lĩnh đi thôi, chúng ta phải đi đào của từ.”
Nghe vậy Lĩnh đẩy Tân ra đáp lời Mi, chạy vội đi. Mang theo túi da thú của Tân đi cùng nhóm Phụ đào củ từ.
...
Sức lực của nhóm thú nhân rất lớn, chưa qua một giờ họ đã thu về gần trăm cây gỗ trắng. Kích thước loại gỗ này rất nhỏ tầm cỡ cây trúc lớn ở trái đất nhưng lại dài, thân cây thẳng tắp, chất gỗ màu trắng đẹp mắt.
Quan trọng hơn nó cực nhẹ, nhẹ tới mức một thú nhân có thể bó lại hơn năm mươi cây thành bó vác đi vô cùng thoải mái.
Cũng nhờ lần đóng thuyền này họ mới biết những thân cây trắng kết bạn với mình bao năm lại nhẹ đến vậy.
“Không biết thuyền trông bộ dạng thế nào nhỉ?” Phiêu đặt bốn cây trắng xuống đất nói nhỏ với Anh bên cạnh.
“Tôi cũng không biết, nhưng tôi tin Lĩnh.” Anh nhìn qua, “cậu nghe kể chuyện cậu ấy bênh vực bọn tôi ở trước mặt thầy thuốc bộ tộc Chim Đỏ chưa?”
Phiêu tò mò:
“Chưa? Cậu ta dám làm chuyện đó thật á?”
Anh gật đầu, bên cạnh vài ba thú nhân khác nghe được cũng tò mò đi qua. Phương cũng vội sáp qua hòng ngóng thêm chuyện về Lĩnh.
Anh hào hứng kể lại chuyện Lĩnh lớn giọng quát y thuật của thầy thuốc tộc họ, chửi y thuật của cô ta thật thối. Thậm chí còn gọi cô ta là ‘mẹ già’.
Nghe xong nhóm thú nhân xung quanh cười vang, họ vừa khâm phục Lĩnh lại vừa buồn cười bởi cách dùng từ của cậu. Và kể từ đó trong đầu các thú nhân lạc loài thầy thuốc tộc Chim Đỏ luôn mang danh hiệu là ‘mẹ già’.
Thông qua câu chuyện này các thú nhân vốn còn thấy Lĩnh xa lạ liền thân thiết quý mến cậu hơn.
Nhưng ở một nơi cách họ không xa Lĩnh không hề biết điều này, cậu đang hăng say đào củ từ nhét đầy túi da thú to đùng của Tân.
Cậu không sợ mình không mang nổi, bởi bên cạnh có thú nhân và các tiểu thú nhân đi cùng.
Thế nhưng Lĩnh đã quá tự tin. Vì biết nhóm mình sẽ phải đi khỏi đây nên bất kể là Phụ hay tiểu thú nhân, thú nhân lớn tuổi đều cố gắng đào thật nhiều, nhiều tới nổi một vùng đất trắng rộng lớn bị bới tung chuyển hoàn toàn về màu nâu.
Kết quả là họ thu hoạch quá nhiều, nhiều tới mức toàn bộ nhân lực tham gia không thể nào mang về hết.
Trước tình hình đó Lĩnh lên ý tưởng ghép một chiếc xe kéo bằng gỗ, buộc dây kéo về.
Và chính lúc này nhóm thú nhân lớn tuổi lần đầu được phát huy năng lực kinh nghiệm của mình.
Có người góp ý dùng gỗ của cây trắng vì nó nhẹ, có người lại khuyên nên dùng dây nâu bám khắp mặt băng ở những phần có đá cứng chèn trong băng làm dây buộc, bởi chúng rất mềm, lại dai.
Những điều này không phải ai cũng biết, chỉ những thú nhân lâu năm sinh sống nơi đây mới biết và thôi.
Và điều mà Lĩnh nói trong bữa trưa đã chứng thực. Các thú nhân lớn tuổi luôn có kinh nghiệm, và kinh nghiệm này chính là thứ đóng góp cho nhóm họ.
Các thú nhân lớn tuổi sau khi chứng thực được giá trị của bản thân liền vui mừng hớn hở vung tay làm việc.
“Bom cháu chạy về báo thủ lĩnh cho người qua hướng tây thu thập dây nâu.” Thú nhân Biêu bất ngờ nói lớn với một tiểu thú nhân gần mình, rồi ông vội vã quay qua Lĩnh, “làm thuyền có cần dây không?”
Lĩnh gật đầu:
“Rất cần, thứ dây nâu chú nói có bền không?”
Biêu gật đầu:
“Rất bền, lại còn dẻo rất dễ thắt.”
Nghe vậy Lĩnh vội lùa thêm Lục vốn đang xum xoe bên cạnh Phụ Mây – Phụ thú nhân nhỏ con có khuôn mặt ngoan ngoãn, đi cùng Mi.
Lục dù không muốn rời khỏi Mây nhưng cậu ta vẫn nhớ trách nhiệm của mình, không chần chừ chuyển về hình thú, nói với Bom:
“Em ở lại đây đi, anh đi được rồi.”
Nói rồi cậu ta bay vυ"t lên cao lao đi.
Bom tiểu thú nhân khoảng chừng hơn mười tuổi, gầy nhỏ giậm chân, oán trách:
“Cháu muốn thử khả năng vỗ cánh của mình mà, sao anh Lục lại dành mất rồi!”
Nghe vậy Lĩnh tò mò:
“Em có thể hóa hình rồi ư?”
Bom gật đầu:
“Vâng. Tiểu thú nhân từ chín tuổi trở đi bắt đầu có thể chuyển hóa giữa hình người và hình thú rồi anh.”
Biêu thú nhân bên cạnh xen vào:
“Vì khả năng bay của thằng bé còn khá yếu, nên mỗi khi có việc cần chú đều sai nó đi, tạo cơ hội để nó rèn luyện tốt khả năng bay của mình. Quen kêu nó nên quên mất chuyện hôm nay khá vội vàng, tốt độ của nó chưa thể đáp ứng được.”
Nghe vậy Bom xụ mặt buồn bã.
Biêu lại gãi mái đầu hạt dẻ điểm đôi sợi trắng cười ái ngại.
Lĩnh vươn tay vỗ vai tiểu thú nhân Bom coi như an ủi, rồi nhìn qua thú nhân Biêu mỉm cười.
“Không sao. Chúng ta đi thu thập dây nâu đi.” Cậu nói, “nếu loại dây đó bền và dễ sử dụng thì chúng ta sẽ cần rất nhiều, nên tốt hơn hết cần nhanh lên. Có khi chiều nay nếu xong việc Tân sẽ cho chúng ta lên đường đi xuyên núi băng cũng nên, chúng ta mau đi làm việc không thể đứng đây trách nhau được.”
Nói rồi cậu cúi xuống Bom:
“Nào Bom đi thôi, lần này không bay lần sau lại bay, nhiệm vụ chờ đôi cánh của em hoàn thành còn rất nhiều.”
Bom nghe vậy ngước lên nhìn cậu, mỉm cười, nụ cười với hai má lúm đồng tiền nhẹ bên má khiến Lĩnh cưng vô cùng.
Cậu nắm tay lôi Bom đi theo Biêu và nhóm thú nhân, vừa đi vừa hỏi chuyện Bom.