Nghe câu này, trong lòng Tô Mạt tràn ngập nỗi ấm ức, viền mắt cô đỏ hoe.
Ông Chung chỉ còn cách cất giọng mềm mỏng: "Quản lý Tùng, chúng tôi cũng biết cô bận, không nên đến làm phiền cô. Nhưng chúng tôi thực sự không có cách nào khác, cháu gái tôi phải nuôi gia đình..." Ông chưa nói hết câu đã bị Tô Mạt ngăn lại.
Tô Mạt cố gắng đè nén tâm trạng, nói rõ ràng từng từ một: "Quản lý Tùng, trước đây tôi làm thuê ở nhà chị, sau đó chị giới thiệu cho tôi công việc này, tôi luôn biết ơn chị. Tôi cảm thấy một người phụ nữ như chị quả thật không dễ dàng, chị vừa làm cha lại vừa làm mẹ, sự nghiệp vẫn xuất sắc như vậy. Có lúc, tôi thật sự coi chị là tấm gương đáng để học tập. Nhưng bây giờ, tôi cảm thấy con người chị..."
Tùng Dung liếc Tô Mạt: "Con người tôi làm sao?"
"Chị..." Tô Mạt chưa kịp nói hết câu, đằng sau có người gõ cửa, cô thư ký đi vào: "Quản lý, khách hàng đến rồi, Vương Tổng đang đợi chị ở văn phòng."
Tùng Dung "ờ" một tiếng, sau đó lẩm bẩm: "Hôm nay Vương tổng đến sớm thật đấy." Chị ta thu dọn tài liệu trên bàn, chẳng thèm ngẩng đầu: "Cô đi đi, chuyện này tôi không thể can thiệp. Lẽ nào cô không rõ nên tìm ai không nên tìm ai hay sao? Cô đã muốn gây ầm ĩ thì phải tìm đúng người." Tùng Dung kiểm tra tập tài liệu trên tay, nói nhỏ một câu: "Có những người sống mấy chục năm cũng vô ích, hễ có chuyện là gọi cả người nhà ra mặt, tưởng đây là nhà trẻ sao?"
Tô Mạt vẫn còn tức giận nên cô nhất thời không có phản ứng. Một lúc sau, cô mới hiểu ý Tùng Dung, lập tức quay người đi ra cửa. Ông Chung dù sao cũng là người từng trải, vội vàng cám ơn Tùng Dung rồi đi theo Tô Mạt ra ngoài. Tô Mạt hỏi cô thư ký một hồi, mới biết phòng hội nghị ở đâu.
Thời gian này, ông Chung tương đối vất vả với xưởng quần áo nên mặt mũi tiều tụy. Tô Mạt rất áy náy, mời cậu xuống dưới đại sảnh chờ cô, nói cô đi gặp ông chủ thương lượng, nếu không xong sẽ nhờ cậu giúp đỡ. Ông Chung hơi do dự, nhưng bắt gặp thái độ kiên quyết của cháu gái nên đành nghe theo.
Tô Mạt đi vào thang máy lên tầng tám. Cô quan sát bản thân qua bức tường bóng loáng như gương trong thang máy. Trước mặt cô là người phụ nữ mặc quần dài áo sơ mi cũ, tay treo lủng lẳng trước ngực, bộ dạng đờ đẫn vô hồn. Cô bắt đầu phân vân, lo lắng bị Tùng Dung chơi đểu. Nhưng cô lại nghĩ, Tùng Dung giúp cô hay không, chị ta cũng chẳng có ích lợi gì, lẽ nào chị ta động lòng trắc ẩn? Tô Mạt nhất thời không biết làm thế nào. Cô nghĩ đằng nào bây giờ cô cũng chẳng còn gì cả, cứ đánh cược một lần, biết đâu có thể được miễn khoản tiền bồi thường tổn thất hàng hóa, những việc khác tính sau.
Tô Mạt hít một hơi sâu, rời khỏi thang máy, đến trước cánh cửa gỗ lim màu tối mờ. Tầng này rất yên tĩnh, bên trong vọng ra tiếng nói chuyện. Tô Mạt nhìn chằm chằm tay nắm cửa màu vàng lấp lánh một lúc, cuối cùng lấy hết dũng khí, gõ cửa “cộc... cộc” mấy tiếng.
Vài giây sau, bên trong có người mở miệng. Tô Mạt nghe có người nói hai tiếng "mời vào" với giọng điệu bình thản, cô bỗng hoảng loạn.
Giọng nói của người đàn ông ở trong phòng rất trẻ trung, lại có một vẻ chất phác, thu hút khó diễn tả.
Chương 2: Gặp gỡ bất ngờ
Tô Mạt nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, đẩy cửa đi vào. Người trong phòng hội nghị nhất loạt ngẩng đầu nhìn cô.
Bên bàn làm việc có hai người đàn ông và hai người phụ nữ đang ngồi. Hai người đàn ông tư thế thoải mái, hai cô gái trẻ ngồi thẳng người nghiêm trang, trước mặt họ là tập tài liệu và laptop. Cảnh tượng trong phòng đơn giản và nghề nghiệp hóa, nhưng có một vẻ kỳ lạ khó diễn tả. Sau này Tô Mạt hồi tưởng lại, tìm hiểu nguyên nhân tại sao lúc đó cô lại cảm thấy kỳ quái. Ngẫm nghĩ mãi, trong ký ức của cô cũng chỉ đọng lại đôi môi đỏ mọng và đôi tất mỏng màu đen của hai cô thư ký.
Bọn họ rất xinh đẹp, như bước ra từ cuộc thi hoa hậu.
Bốn người trong phòng nhìn Tô Mạt bằng ánh mắt kinh ngạc. Đến khi nhìn rõ dung nhan của hai người đàn ông, Tô Mạt không khỏi sững sờ.
Ánh mắt Tô Mạt lướt qua Thượng Thuần, dừng lại ở người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở vị trí chủ tọa vài giây. Tô Mạt từng gặp anh ta hai lần, một lần anh ta đi nhà xưởng tìm cậu cô. Lúc đó mặc dù anh ta không hề mở miệng nhưng cô tự dưng có cảm tình với anh ta. Lần thứ hai gặp ở chỗ Mạc Úy Thanh, anh ta đưa người bạn say rượu về nhà.
Vào thời khắc này, Tô Mạt chợt ý nghĩ, người đàn ông trước mặt chắc là người dễ nói chuyện.
Đôi mắt đen đầy vẻ hiếu kỳ của người đàn ông dừng lại ở vải băng trắng buộc tay Tô Mạt, rồi lại chuyển lên mặt cô. Anh ta vẫn không mở miệng.
Thượng Thuần là người lên tiếng trước. Hắn mỉm cười với người bạn đồng thời là đối tác ở bên cạnh: "Ô, đây chẳng phải là cô giúp việc nhà tôi hay sao? Sao cô ta lại có mặt ở nơi này? Tôi nhớ ra rồi...nhà tôi đột nhiên đổi người giúp việc khác, lẽ nào bị cậu kéo về đây?"
Người đàn ông trẻ tuổi cười: "Tôi không hề hay biết vụ này." Anh ta lại một lần nữa nhìn Tô Mạt, thần sắc nghi hoặc, tựa hồ khích lệ cô mở miệng giải thích.
Tô Mạt do dự vài giây rồi lên tiếng: "Vương tổng?"
Người đàn ông trẻ tuổi gật đầu, thái độ rất nhã nhặn: "Là tôi."
Ban đầu, Tô Mạt vốn tương đối bình tĩnh. Nhưng không hiểu tại sao sau khi nghe anh ta nói, cô đột nhiên trở nên căng thẳng. Cô lắp bắp kể lại sự việc. Tô Mạt ăn nói không mấy gãy gọn, nhưng đối phương nhẫn nại lắng nghe. Cuối cùng, người đàn ông trẻ tuổi chau mày: "Tôi không biết xảy ra chuyện này, nhưng tôi không thể chỉ nghe một phía từ cô. Tôi phải tìm người khác tìm hiểu tình hình. Hay là như vậy đi, bây giờ tôi còn bận tiếp khách, buổi chiều cô đến đây..."
Trong lúc Tô Mạt và người đàn ông trẻ tuổi nói chuyện, Thượng Thuần không rời mắt khỏi cô. Bắt gặp vẻ mặt nhợt nhạt của Tô Mạt, hắn bất giác cười cười xen ngang: "Vương Tư Nguy này, cậu hay thật đấy, bắt một cô gái yếu ớt đi làm việc chân tay nặng nhọc ở nhà kho, cậu dùng người chẳng đạt yêu cầu một tý nào. Cậu hãy nhìn cánh tay mảnh mai của cô ấy đi. Hừm, cậu nhẫn tâm hành hạ người ta như vậy sao?"
Vương Tư Nguy liếc Thượng Thuần một cái, miệng vẫn cười cười. Cuối cùng anh ta hỏi Tô Mạt: "Giám đốc Tùng giới thiệu cô vào làm à?"
Tô Mạt không thoải mái khi bị Thượng Thuần nhìn chằm chằm. Cô cúi đầu trả lời: "Cũng có thể nói là vậy."
Vương Tư Nguy không bận tâm đến câu trả lời nước đôi của cô, anh ta nói: "Cô cứ về nghỉ ngơi trước đi, công ty có quy định của công ty. Chiều nay phòng nhân sự sẽ có câu trả lời cho cô."
Nghe câu trả lời ngắn gọn của Vương Tư Nguy, Tô Mạt đoán không ra ý tứ của anh ta, cô buột miệng: "Tôi không có ý gì khác, chỉ muốn đòi lại công bằng. Nếu các anh còn bắt tôi bồi thường tổn thất hàng hóa..."
Vương Tư Nguy lịch sự cắt ngang lời cô: "Tô tiểu thư, tôi còn bận công việc." Tựa hồ sợ cô nghe không rõ, anh ta nói rành rọt từng từ một: "Chiều nay phòng nhân sự sẽ gọi điện thoại cho cô, được chưa?"
Tô Mạt sợ chọc giận anh ta, bất đắc dĩ gật đầu, quay người đi ra cửa.
Tô Mạt xuống đại sảnh tìm ông Chung, kể lại cuộc trò chuyện vừa rồi. Ông Chung nhíu mày lắc đầu: "Nghe qua là biết người ta thoái thác trách nhiệm, lời nói không đáng tin cậy một chút nào, cứ để cậu đi nói chuyện với bọn họ."
Tô Mạt vội ngăn cậu: "Người cháu vừa gặp hình như là giám đốc công ty, chính là người lần trước đến tìm cậu, tên Vương Tư Nguy."
Ông Chung ngẩn người: "Vương Tư Nguy? Sao thằng đó lại tham dự vào vụ này?"
Tô Mạt hơi tò mò: "Cậu và anh ta có mối quan hệ làm ăn à?"
Ông Chung thở dài: "Không phải". Ông không giải thích rõ, Tô Mạt cũng không tiện hỏi nhiều. Một lúc sau, ông Chung lên tiếng: "Chúng ta về nhà đợi đi, xem thằng đó nói thế nào, không xong thì chúng ta lại đến đây."
Tô Mạt gật đầu, trong lòng thấp thỏm không yên. Về đến nhà, cô cầm điện thoại di động đợi suốt buổi chiều. Đến tầm chạng vạng tối, điện thoại mới đổ chuông, Tô Mạt còn chưa nhìn kỹ số điện thoại đã lập tức bắt máy, là Tùng Dung gọi tới.