Tô Mạt gặp không ít khó khăn khi tìm việc, chuyên ngành đại học của cô bây giờ là lĩnh vực của thanh niên trẻ tuổi. Vừa tốt nghiệp, cô lập tức kết hôn, sau khi kết hôn, một lòng một dạ lo cho chồng con, thỏa mãn với công việc quản lý chìa khóa phòng học ở một trường trung học, vì vậy kỹ năng chuyên ngành đã không theo kịp thời đại từ lâu.
Hồi tưởng chuyện quá khứ, Tô Mạt không khỏi nản lòng. Cô dừng lại ở một trung tâm môi giới giúp việc gia đình trên đường. Cô không nhắc đến học lực của mình, chỉ nói có kinh nghiệm làm việc nhà, muốn tìm công việc tính theo buổi vào cuối tuần.
Lần này tương đối thuận lợi, vài ngày sau, trung tâm môi giới gọi cho Tô Mạt, nói có một gia đình, nữ chủ nhân đang mang thai, muốn tìm người quét dọn vệ sinh, thỉnh thoảng nấu cơm. Trung tâm môi giới còn tiết lộ, điều kiện kinh tế của nhà đó rất khá, nếu làm tốt chủ nhâ còn cho thêm tiền.
Nhà đó ở gần ngoại ô, cách xưởng của ông cậu không xa, hết giờ làm việc Tô Mạt có thể đạp xe đến đó, cô mừng thầm trong lòng. Da mặt cô vốn mỏng, lại có trình độ đại học, trong cốt tủy ít nhiều có phần thanh cao, tuy trước đây chỉ làm tạp vụ ở trường trung học nhưng khi giới thiệu với người ngoài, cô đều nói đã từng dạy ở trường học. Nếu là mấy năm trước, không đời nào Tô Mạt đi làm công việc hầu hạ người khác. Bây giờ ở nơi xa lạ, chẳng quen biết ai nên cô không cần lo nghĩ nhiều.
Tuy nhiên, cậu mợ tỏ ra không hài lòng. Bà mợ không nói gì, chỉ có ông cậu lên tiếng: “Tốt xấu gì thì cháu cũng tốt nghiệp thạc sĩ nửa năm còn chưa kiếm được việc làm. Hơn nữa, bây gờ mức lương của người giúp việc không thấp hơn nhân viên văn phòng là bao.”
Tô Mạt liền phụ họa. Bà mợ nhướng mắt nhìn Chung Minh. “Sau này chị cô không ở nhà, cô phải giúp bố mẹ đi chợ, nấu cơm đấy!”
Chung Minh cất cao giọng: “Nấu thì nấu, có gì khó đâu. Con không phải là Chung Thanh, chẳng biết làm gì ngoài việc học.”
Bà mợ nói: “Cô có thể so sánh với em gái cô sao? Nó sắp thi đại học. Nếu cô học giỏi bằng nửa em gái cô, được tuyển thẳng vào đại học, tôi sẽ tự nguyện dâng cơm dâng nước đến tận miệng. Cô thử nhìn lại mình đi, sau khi tốt nghiệp cấp ba, cô ở nhà ăn bám bao nhiêu năm rồi?”
Chung Minh lập tức im bặt, một lúc sau mới lên tiếng: “Ở nhà xưởng , con cũng không phải người nhàn rỗi.”
Hai ngày sau, Tô Mạt tới gặp chủ nhà. Đó là một khu chung cư cao cấp, nữ chủ nhân còn rất trẻ. Cô ta ngồi tựa người vào xa lông bằng da thật mềm mại, trơn láng nhìn Tô Mạt từ đầu đến chân kiểu dò xét. Sau vài lần thử việc, hai người ký hợp đồng.
Tô Mạt làm việc cẩn thận, tay nghề nấu nướng không tồi, cô lại kiệm lời nên tạo được ấn tượng tốt với chủ nhà.
Nữ chủ nhân Mạc Úy Thanh tương đối lạnh lùng nhưng không đến nỗi khắt khe. Hai người thường ai làm việc nấy, hầu như không nói chuyện với nhau.
Mạc Úy Thanh thích lên mạng chơi game. Cô ta thường mặc bộ đồ chống bức xạ ngồi trước máy vi tính hoặc cầm iPad, ngồi ngoài ban công phơi nắng. Thỉnh thoảng hôm trời mưa, cô ta cũng ở ngoài ban công ngắm mưa. Cô ta hầu như không ra khỏi nhà, cũng chẳng có bạn bè, người thân.
Hai người cứ giữ thái độ như vậy. Tính cách của Tô Mạt vốn dè dặt, chỉ cần người khác có vẻ lạnh nhạt, cô tuyệt đối không tiến lên nửa bước. Cuối cùng, là Mạc Úy Thanh phá vỡ sự im lặng trước.
Lúc đó, Tô Mạt tình cờ nhận được điện thoại của mẹ. Bà Tô nói: “Tuần trước, sức khỏe của bố con không tốt, bố mẹ gửi Thanh Tuyền ở chỗ ông bà nội nó vài ngày. Đồng Thụy An cũng chẳng về thăm con bé. Sau đó, tình cờ gặp ở ngoài đường, Thanh Tuyền chạy tới, gọi bố, không ngờ thằng đó tỏ ra như người xa lạ.”
Tô Mạt đờ đẫn cầm điện thoại hồi lâu, mẹ cô cúp máy từ lúc nào, cô cũng không biết.
Bây giờ nhắc đến tên người đàn ông đó, trong lòng cô vẫn dậy sóng. Chỉ là trong ấn tượng của cô, gương mặt anh ta ngày càng trở nên hiểm ác. Thỉnh thoảng nhớ đến tình cảm ấm áp của nhiều năm trước, Tô Mạt không cố gạt bỏ bộ dạng hiểm ác đó ra khỏi đầu.
Tô Mạt hiểu ý của Đồng Thụy An. Cô từng nói chuyện với anh ta về vấn đề con cái, hy vọng anh ta bớt chút thời gian ở bên con bé. Đồng Thụy An thẳng thắn trả lời: “Lúc ly hôn, nhà tôi đã cho cô một khoản tiền, dư luận cũng đứng về phía cô. Tô Mạt, cô càng ngày càng lắm yêu cầu đấy!”
Tô Mạt tức giận đến mức tay run bần bật, lập tức cúp máy. Một lúc sau, Đồng Thụy An gọi lại, xin lỗi cô. Anh ta nói: “Xin lỗi, vừa rồi cô ấy ở bên cạnh nên tôi phải nói vậy.”
Tô Mạt chau mày. “Anh sợ cô ta như vậy sao?”
Đồng Thụy An ngừng vài giây mới trả lời: “Tô Mạt… Nếu lúc chúng ta ở bên nhau, cô ghê gớm bằng nửa cô ấy, chúng ta cũng không ra nông nỗi này.”
Tô Mạt khóc không được mà cười cũng chẳng xong.
Nghe Tô Mạt nhắc đến chuyện con cái khi nói chuyện điện thoại, Mạc Úy Thanh không kìm được, dò hỏi gia cảnh của cô. Tô Mạt liền kể cho cô ta nghe, giọng điệu rất bình thản. Chỉ có điều, cô né tránh vấn đề chồng cũ nɠɵạı ŧìиɧ dẫn đến cuộc hôn nhân thất bại. Nhưng ánh mắt của Mạc Úy Thanh tỏ ra cô ta biết rõ ngọn nguồn. Cuối cùng, cô ta thở dài, nói: “Chị không nói tôi cũng biết, trên đời này quạ nào mà chẳng đen đầu.”
Tô Mạt không tiếp lời, chăm chú lau sàn nhà.
Cô chưa từng gặp ông chủ của ngôi nhà này. Trong căn hộ của Mạc Úy Thanh không có ảnh cưới, chỉ có tấm ảnh nghệ thuật đen trắng chụp một mình cô ta chiếm nửa bức tường ở phòng khách. Người phụ nữ trên ảnh có thân hình mảnh mai, đôi mắt trong veo, trẻ trung, xinh đẹp hơn hiện tại.
Tô Mạt đoán Mạc Úy Thanh là vợ bé của một người lắm tiền nhiều của nào đó, càng tiếp xúc cô càng khẳng định kết luận này là đúng.
Vì chuyện trải qua trong quá khứ, Tô Mạt rất bài xích, thậm chí chán ghét những người được coi là “tiểu tam”, nhưng bây giờ cô không ngốc nghếch đến mức đối đầu với đồng tiền. Mạc Úy Thanh rất rộng rãi, ăn nói thẳng thắn nhưng cũng hòa nhã, Tô Mạt không ghét nổi cô ta, thành ra cô lại ghét bản thân mình.
Cho đến một ngày cuối tuần, Mạc Úy Thanh vẫn lên mạng như thường lệ, còn Tô Mạt bận rộn chuẩn bị cơm trưa, đột nhiên bên ngoài có người rút chìa khóa, mở cửa.
Mạc Úy Thanh lập tức ngẩng đầu, nhìn cửa ra vào chằm chằm.
Khi cánh cửa mở tung, Tô Mạt giật mình, vội vàng từ phòng bếp chạy ra ngoài.
Ở cửa nhà xuất hiện hai người đàn ông, một người trẻ đỡ người còn lại. Người được đỡ rõ ràng đã uống say, bước chân lảo đảo. Tô Mạt luống cuống, ngoảnh đầu nhìn Mạc Úy Thanh. Cô ta vẫn ngồi yên, cười híp mắt vẻ dò xét hai người đàn ông, vài giây sau mới lên tiếng: “Mới sáng sớm đã uống ra nông nỗi này?”
Người đàn ông ngà ngà say liếc nhìn Mạc Úy Thanh rồi ngoảnh đầu, lầm bầm với người đàn ông đi cùng: “Đã bảo cậu đừng đưa tôi đến đây cơ mà. Tôi biết ngay cô ta chẳng có câu nào tử tế.”
Mạc Úy Thanh không bận tâm, kêu Tô Mạt: “Chị tới đỡ anh ta đi!”
Tô Mạt lau tay vào tạp dề rồi đi đến, đỡ một cánh tay của người đàn ông đó. Người đàn ông nheo mắt nhìn cô, không khách khí ghì vai cô. Sau đó, hắn đột nhiên ngoảnh đầu, hít hít người Tô Mạt, nói: “Hình như là mùi thịt bò xào, tôi không thích món này, rất ngán. Mau đi nấu cháo trắng và chuẩn bị một ít tỏi ngâm giấm cho tôi!”
Người đàn ông có thân hình cao lớn, khi hắn nói, hơi rượu nóng hổi phả vào cổ Tô Mạt. Lời nói và cử chỉ của hắn có ý chòng ghẹo, trong khi Tô Mạt dù muốn cũng không thể né tránh. Mặt cô đỏ bừng, trán rịn mồ hôi, cô nhất thời không biết làm thế nào để ứng phó.
Mạc Úy Thanh chỉ ngồi đó quan sát, vẻ mặt bỉnh thản nhưng Tô Mạt lờ mờ nghe thấy cô ta khẽ “hừ” một tiếng.
Người đàn ông đi cùng lên tiếng: “Cô đừng để ý, anh ta uống say nên mới như vậy.”
Tô Mạt cảm thấy dễ chịu hơn một chút, cô tránh người ra xa, ngoảnh đầu nở nụ cười lịch sự với anh ta. Bắt gặp gương mặt của anh ta, cô đột nhiên cảm thấy người này quen quen nên bất giác liếc nhìn.