Chương 18: Nước mắt em như giọt mưa đọng trên cánh hoa
Tiêu Bắc Thần nhìn cô, những tia sáng trong đôi con ngươi dần dần ảm đạm, lại như có ngọn lửa sắp bùng lên trong đó, hắn nhìn hồi lâu, cuối cùng ánh mắt nguội lạnh dần.
Lâm Hàng Cảnh thấy loáng một cái hắn đã tới bên cô, nhanh nhẹn giật lấy mảnh vỡ, cô sợ đến mức hét to. Hắn bóp chặt cằm cô đẩy lên. Đôi mắt sâu thẳm lạnh lẽo đó phản chiếu trong đôi con ngươi hoảng loạn của cô, giọng hắn rất đáng sợ: "Lâm Hàng Cảnh, em phải rõ điều này cho tôi, nếu tôi muốn ép em thật thì em cản được tôi chắc?!"
Ngay lập tức sắc mặt Lâm Hàng Cảnh tái nhợt, nước mắt trào ra rơi lên mu bàn tay hắn. Hắn thấy cô như vậy thì vô cùng khó chịu, thả tay ra, cô liền ngã ngồi ở chân giường. Tua rua trên chiếc chăn gấm đung đưa ngay trước mắt cô, cô run run nói: "Tiêu Bắc Thần! Đồ vô liêm sỉ!"
Giọng hắn lành lạnh: "Câu này em nói rất đúng, tôi vô sỉ cũng là do em ép tôi. Tốt nhất em đừng bắt tôi phải làm ra những chuyện vô sỉ đó nữa!"
Cô hét: "Anh dám!"
Hắn cười hỏi: "Em nói xem tôi có dám không?!"
Cô nhắm mắt, cố gắng nhịn lại tiếng nức nở chỉ chTực phát ra, một lúc sau mới nghẹn ngào nói: "... Anh gọi thím ấy đến!"
Hắn quay đầu lại, không hề nhìn cô, chỉ nói: "Em tưởng tôi sẽ để mấy người đó tới nhiều lời, rồi em cảm thấy có chỗ dựa đấu lại tôi? Đừng có mơ!" Hắn ngừng một lát lại nói: "Đến nay em không cần nghĩ đến bất kỳ ai khác, em là người của tôi, có chuyện gì chỉ cần tìm tôi."
Hắn đẩy cửa đi ra ngoài, chợt nghe thấy tiếng cô ở sau lưng: "Anh hãy nhớ tôi sẽ khiến anh phải hối hận!" Hắn quay người lại, nhìn cô dựa vào chân giường, vai gầy rộc, đôi mắt đầy nước mắt đó đầy sự kiên cường và hận thù. Dưới cái nhìn của cô, hắn chợt cảm thấy lực bất tòng tâm, tim đau đớn từng hồi nhưng vẫn lãnh đạm đáp: "Được, nếu em có khả năng đó thì chúng ta thử đợi xem!"
Hắn sập cửa rồi đi, vào khoảnh khắc hắn đóng cửa hắn nghe rõ thấy một tiếng nức nở. Hắn nắm chặt tay nắm, đóng cửa lại rồi quay người đi xuống lầu. Cầu thang trải thảm đỏ trải dài trước mắt hắn, hắn đi chầm chậm, cơ thể hơi nghiêng ngả, mỗi bước đều rất chậm, rất vững, trong ánh mắt là sự trống trải mênh mông, trống rỗng như vừa mới bị khoét hết đi.
Sỹ quan phụ tá Quách Thiệu Luân đi vào từ phòng bên hông, thấy hắn thì đi lên nói: "Thiếu soái, thất phu nhân điện thoại tới mời thiếu soái chiều nay về phủ một chuyến, bảo là đại soái không có ở phủ nên chuyện cưới xin của tứ tiểu thư cần nghe ý kiến của thiếu soái."
Tiêu Bắc Thần đứng ngẩn người một lúc lâu không nói năng gì, ánh mắt rời rạc, thậm chí Quách Thiệu Luân còn tưởng hắn không nghe thấy nên liền gọi nhỏ một tiếng: "Thiếu soái."
Lúc này đôi mắt hắn mới dần có tiêu cự, hắn thở dài một hơi, nói: "Vậy giờ qua đó luôn đi."
***
Thức ăn trên bàn chưa hề được đυ.ng.
Lâm Hàng Cảnh dựa vào chân giường, ôm đầu gối ngơ ngẩn nhìn tấm bình phong to bằng gỗ lim hai mặt khảm hoa. Trên bình phong có vẽ rất nhiều hoa mẫu đơn, nở đẹp đến vậy, đẹp đẽ và quý giá, từng cánh hoa chồng lên nhau, cố gắng nở bung. Mà sự nở xòe đó cũng là cái đích cuối cùng rồi, cái gì tốt đẹp nhất cũng sẽ có lúc tàn, cô còn trông chờ gì nữa.
Có tiếng ồn vọng vào từ ngoài cửa, một giọng cao của nữ truyền đến tai cô, cô giật mình, ngỡ là mình nghe nhầm. Ngay sau đó cánh cửa được đẩy ra, Tiêu Thư Nghi xuất hiện trước mắt cô, thấy Lâm Hàng Cảnh mặt đầy nước mắt thì quýnh lên nói: "Haizz, tìm thấy em rồi, mau đi theo chị."
Tiêu Thư Nghi không giải thích gì thêm, chỉ đi tới kéo Lâm Hàng Cảnh. A hoàn Vân Nghệ đứng bên nhanh chóng ngăn lại: "Tứ tiểu thư, tam thiếu gia dặn là..." Tiêu Thư Nghi xoay mặt nhìn cảnh cáo Vân Nghệ: "Cô tưởng anh ấy dặn trước thì tôi sợ à? Cô đi hỏi xem ở cái nhà này tôi từng sợ ai? Cũng chẳng biết dựa vào đâu mà anh ta tự dưng lại nhốt người ở đây!"
Vân Nghệ không dám cãi lại, Tiêu Thư Nghi nói với Lâm Hàng Cảnh: "Em làm chị tìm khá vất vả đấy, mấy hôm nay cậu bạn thả diều Mục Tử Chính đó sắp ở luôn phủ đại soái chúng ta rồi, cả ngày thả diều ở cái ngõ nhỏ đằng sau. Chị cũng không dám để dì bảy biết chuyện nên vội vàng tìm em, em nói xem cuối cùng là em định gả cho anh ba hay là Mục Tử Chính? Dù gì cũng phải nói cho rõ."
Tiêu Thư Nghi cứ nói thao thao bất tuyệt, tay kéo Lâm Hàng Cảnh đi ra ngoài nhưng bỗng bị kéo lại, cô quay đầu thấy Lâm Hàng Cảnh đứng đó, nước mắt đầy trên mặt. Cô lo lắng, hoang mang lau nước mắt cho em ấy: "Đừng khóc nữa, đừng khóc, chị biết em thích Mục Tử Chính. Em làm sao thế? Đang yên đang lành khóc gì chứ?" Cô nghĩ nghĩ rồi nói: "Chị nhìn thấy Mục Tử Chính rồi, chị bảo hắn đi nhưng hắn không chịu, cực kỳ cố chấp, em phải đi khuyên hắn, nếu không hắn cứ như vậy sợ là sẽ gây ra chuyện."
Mấy câu này khiến Lâm Hàng Cảnh kinh ngạc, cô nghẹn ngào nói: "Vậy chị mau đưa em đi gặp Mục Tử Chính, em sẽ khuyên hắn." Tiêu Thư Nghi cười: "Nha đầu ngốc, tưởng chị tìm em làm gì? Xe đang ở ngoài rồi, chị tới đón em đi."
Cô dẫn Lâm Hàng Cảnh đi ra ngoài, binh lính ngoài cửa ngăn lại, Tiêu Thư Nghi chống nạnh rồi tát luôn mấy cái vào một bên mặt họ, trừng mắt nhìn mấy người lính và a hoàn đang chạy tới, mắng: "Mấy người còn dám cản tôi? Tránh sang một bên ngay! Cứ thử đυ.ng vào tôi xem mấy người còn cơm mà ăn không!"
Lúc này Lâm Hàng Cảnh đã ngồi lên xe, khi Tiêu Thư Nghi chuẩn bị lên thì quay đầu lại nói với đám người hầu: "Đừng có ra vẻ như trời sập đến nơi thế, anh ba có hỏi thì cứ nói tên tôi ra, tôi cũng chẳng sợ anh ấy."
Cô lên xe rồi nói: "Đi đi." Chiếc xe đó bèn khởi động. Lâm Hàng Cảnh cảm thấy chóng mặt, trong đầu đều là hình ảnh của Mục Tử Chính, lòng rối như tơ vò, chỉ muốn đi nói rõ với hắn từ nay buông xuôi thôi, bọn họ không có duyên, cô cũng sẽ rời khỏi đây, không bao giờ quay lại nữa.
Lúc xe đến phủ đại soái thì cô nhìn qua cửa sổ, thấy trên bầu trời quả nhiên có một con diều bươm bướm to màu sắc sặc sỡ đang bay lượn. Mắt cô ươn ướt, nước mắt chuẩn bị trào ra, cô cứ ngẩn người nhìn con diều, ai ngờ xe lại đi thẳng tới trước cổng phủ đại soái. Tiêu Thư Nghi hỏi người lái xe: "Vừa nãy tôi bảo gì? Lái đến ngõ nhỏ đằng sau đi."
Lái xe vội đáp: "Tứ tiểu thư, vừa rồi cô không thấy sao, ngõ nhỏ đó đang bị binh sĩ vây lại, có lẽ là đặt trạm gác ở đấy."
Tiêu Thư Nghi còn chưa tiếp lời thì Lâm Hàng Cảnh đã giật mình một cái, con diều bướm kia vốn lượn trên không trung yên ổn, nay bỗng bay nghiêng ngả xuống, trông như có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào. Cả người cô run lên, chẳng kịp lo gì nhiều, cô đẩy cửa xe chạy về phía ngõ nhỏ.