Hy Hòa bị phế, tam hoàng tử Vệ Ẩn ngồi vững Đông Cung.
Đồn rằng, tam hoàng tử là người giống Khánh đế nhất, sát phạt quyết đoán, rất nhiều người sùng bái hắn.
Nhưng thân mẫu hắn lại là cung nữ giặt quần áo, thân phận thấp kém, không được triều thần ủng hộ, khi hắn tranh đoạt vị trí Thái tử cũng vì vậy mà rất nhanh đã bị đánh bại.
Mẫu phi hắn cũng vì lần tranh quyền đoạt thế đó mà hy sinh.
Lần này hắn ngồi lên vị trí Thái tử, chỉ sợ ngày tháng sau này Hy Hòa sống cũng không dễ dàng gì.
Ta cũng chẳng để ý sống chết của Hy Hòa, nhưng ta phải cứu hắn.
Vào lúc tất cả đều cho rằng thời của hắn đã hết mà bỏ rơi hắn, khi hắn ở vị trí thấp nhất, ta phải đến bên hắn.
Đây chính là thời cơ tốt nhất để lấy được sự tín nhiệm của hắn.
Sau khi Thái tử bị phế, bị giam trong Đông cung, đến khi Vệ Ẩn chính thức được sắc phong Thái tử, Hy Hòa mới có thể ra khỏi Đông Cung.
Ta cải trang thành thái giám đưa đồ ăn lẻn vào Đông cung, mấy ngày không thấy, Hy Hòa đã sớm không còn dáng vẻ trước đây.
Mái tóc dài đen như mực rối tung, trường bào tím tùy ý khoác lên, vết thương trước ngực vẫn đang rỉ máu.
Hắn ngồi xếp bằng dưới đất uống rượu, hết ly này đến ly khác.
Phát hiện ta đứng ở ngoài cửa, Hy Hòa nổi giận: “Bổn vương đã nói không ăn, đừng có đến làm phiền bổn vương!”
“Ta cứ muốn làm phiền thì sao?”
Hy Hòa ngước mắt lên định mắng, vừa nhìn thấy ta, lập tức kinh hỉ, ánh mắt buồn bã bỗng trở nên dịu dàng.
“Yến Thuần?”
Ta ngồi xuống trước mặt hắn, đoạt lấy ly rượu trong tay hắn, để đồ ăn lên bàn:
“Vết thương trên người Điện hạ vẫn chưa khỏi, không nên uống rượu. Người cứ bỏ bữa, làm sao vết thương lành lại được.”
Khóa miệng Hy Hòa không nhịn được mà nở nụ cười: “Ngươi… quan tâm bổn vương?”
Trong lòng ta cười lạnh, nhưng ngoài mặt lại một mực chân thành: “Đương nhiên, không phải chúng ta là huynh đệ sao?”
Hy Hòa cười nhạt, ăn thức ăn ta mang đến.
Ta múc cho hắn bát canh: “Điện hạ, người vì ta mà bị phế, ta luôn ghi nhớ ân tình, ta đến cứu người ra ngoài.”
Hy Hòa cười lớn, rất có hứng thú nhìn ta: “Được, ngươi đưa ta bay qua tường ra khỏi Đông Cung à?”
“Không phải, ta tự mình đi cầu xin Hoàng Thượng cho Điện hạ.”
Ta nói Tử Diên chế ra mê hương tán, mùi hương giống như rượu, lén bỏ vào rượu của Vệ Ẩn.
Sau khi Vệ Ẩn trúng mê hương tán, cởi sạch y phục trước mặt triều thần, dĩ hạ phạm thượng, giở trò với sủng phi của Khánh đế.