Sau đó không lâu là Tiết Nguyên Tiêu, nghe nói hội hoa đăng rất náo nhiệt, khiến đoàn con tin cũng háo hức muốn xuất cung xem thử.
“Nghe nói có vô số mỹ nhân đến xem hoa đăng, không biết có thật hay không.”
“Còn có cả cô nương trong Thanh Ngọc lâu, châu tròn ngọc sáng, đàn một khúc nhạc, khoái lạc đời người cũng chỉ đến thế mà thôi.”
Tân Triệt hừ lạnh một tiếng: “Chẳng qua chỉ là chút tàn hoa bại liễu, các ngươi tốt xấu gì cũng là hoàng tử một nước, sao dáng vẻ cứ như chưa thấy sự đời bao giờ vậy.”
Mọi người nhất thời im bặt, Tân Triệt chà sát kiếm trong tay, giương mắt nhìn ta: “Yến Thuần, trái lại lệnh muội Yến Quân nhà ngươi lại là quốc sắc thiên hương, chẳng qua tính tình cao ngạo, không ai dám lấy nàng.”
“Không phải không ai dám lấy, mà là có người tự cao đến cầu thân, bị từ chối, thẹn quá hóa giận mà thôi.”
Tân Triệt mặt đỏ bừng, một cước đá đổ xô nước dưới chân, lao ta túm cổ áo ta; “Yến Thuần, ngươi muốn gây sự có đúng không?”
Lại muốn đánh nhau? Ta thật sự thấy mệt đấy, hắn cũng đâu phải đối thủ của ta.
Đối mặt với những lời khıêυ khí©h của hắn mỗi ngày, trong lòng ta cũng không quá để ý, nhưng dường như hắn đã coi ta như cái gai trong mắt.
Thà ở trong cung ít gây chuyện một chút vẫn tốt hơn, tránh đánh rắn động cỏ.
Ta mỉm cười với Tân Triệt: “Tân Triệt, thật ra ngươi không cần lúc nào cũng gây khó dễ cho ta như thế, ta không có ác ý với ngươi.”
Hắn giật mình, ta gỡ tay hắn ra, hắn lại không hề phản kháng, đứng đơ người một chỗ.
“... Ngươi và lệnh muội thật ra có vài phần giống nhau.”
“Dù sao cũng là huynh muội, có bảy tám phần giống nhau cũng là chuyện bình thường.”
Thái Tử Hy Hòa cũng không thể từ chối được yêu cầu của nhóm người chúng ta, đành phải chờ Khánh đế phê chuẩn mới đồng ý dẫn chúng ta ra khỏi cung ngắm hoa đăng.
Thật ra ban đầu ta định ở trong cung chuyên tâm luyện kiếm, nhưng Hy Hoà vẫn cưỡng ép đưa ta ra khỏi cung:
“Ta thấy ngươi suốt ngày lo âu, không bằng dẫn ngươi ra ngoài cung hưởng thụ một chút, cô nương thanh Ngọc lâu, ngươi muốn ai, bổn vương cho ngươi tất.”
“Thật ra không cần phải vậy.”
Trước kia vẫn còn ở Nam Yến quốc, ta thường xuyên cải trang thành thư sinh ra ngoài phố ăn chơi thưởng nhạc, tiết hoa đăng hàng năm chính là thời gian ta thích nhất.
Khi đó thật sự không phải lo nghĩ gì.
Bây giờ trong lòng đã có kế hoạch trả thù, hội hoa đăng vốn thấy vui vẻ nhất cũng trở nên vô vị.
Tân Triệt mê đánh cờ, vừa ra khỏi cung là đi thẳng đến kì thất.
*kì: cờ
thất: buồng, phòng
Mà chúng ta đang dạo trước thanh Ngọc lâu thì bị một cô nương mặc y phục lụa mỏng manh chặn lại trước cửa.
“Công tử, hoa đăng kia thì có gì mà đẹp, không bằng đến khuê phòng của tiểu nữ, nghe tiểu nữ độc tấu một khúc cho người.”
Khăn tay bằng tơ vô tình lướt qua chóp mũi lưu lại hương thơm mê người, lập tức khiến đoàn con tin bị lạc phương hướng, tùy ý để cô nương dẫn vào Thanh Ngọc lâu.
Ta uyển chuyển từ chối cô nương đang mời gọi, bị đám người cười nhạo: “Yến Thuần, không phải là ngươi bị thiến rồi đấy chứ? Đúng là không có phúc hưởng thụ, ha ha ha ha…”
Ta đang muốn phản bác, Hy Hoà đã lên tiếng: “Bổn vương cũng không thích phong trần, có phải ý các ngươi là bổn vương cũng bị thiến rồi đúng không?”
Đoàn con tin lập tức câm miệng.
Thật ra so với phụ thân Khánh đế hoang da^ʍ vô độ kia, hắn vẫn được coi là đứng đắn.
Không biết chừng ở nơi riêng tư hắn còn có sở thích đặc biệt hơn cả cha mình.
Dường như Hy Hòa cố ý muốn khiến ta vui: “Không thích cô nương chỗ này? Vậy ngươi nói xem ngươi thích cô nương như thế nào, bổn vương đưa ngươi đi tìm.”
Ta nén lửa giận: “Ta thích đoạn tụ, điện hạ không cần bận tâm lo nghĩ cho ta, ta dạo quanh một chút là được rồi.”
*đoạn tụ: đồng tính nam
Hy Hòa khẽ nhếch đuôi lông mày, khóe miệng cong lên ý cười: “Ý ngươi bổn vương rất thích, ngươi cảm thấy bổn vương thế nào?”
“Ta cảm thấy ấn đường điện hạ ta tăm, nhất định là do ham muốn quá độ, không bằng trước tiên tìm lang trung chẩn mạch, bồi bổ thân thể đi thì hơn.”
Hy Hòa bị đùa cợt, cười lớn: “Không ngờ ngươi còn dám đấu khẩu với bổn vương, bỏ đi, bổn vương không thèm so đo với ngươi, theo bổn vương đi thưởng hoa đăng thì sao?”
Ta lạnh giọng nói: “Điện hạ tự đi một mình đi, ta trời sinh không thích náo nhiệt.”
Vất vả lắm mới được xuất cung, ta tội gì ép mình ở chung một chỗ với kẻ thù chứ, làm vậy không phải phá hủy hết cảnh đẹp đêm nay hay sao.
Chờ Hy Hòa phản ứng lại, ta đã lẫn vào trong đám đông, mặc kệ hắn ở phía sau rồi.
Đây là lần đầu tiên ta dạo chơi phố xá Khánh quốc, nơi đây đầy rẫy sự xa hoa trụy lạc, khác xa Nam Yến quốc ta.
Ngay cả chủng loại bột phấn nước mà các cô nương sử dụng cũng đa dạng hơn nhiều so với khi ta ở Nam Yến quốc.
Khi ta đi qua cửa hàng son phấn, ngửi được mùi cao thơm đặc chế thơm ngát, vẫn không nhịn được mà dừng bước.
Ta cầm lấy một khối cao thơm đưa lên trước mũi ngửi, không thể không khen sư phụ chế hương nơi đây quả nhiên là tốt nhất thiên hạ.
Chủ quán cười trừ đứng dậy: “Công tử, không phải là mua cao thơm tặng cô nương trong lòng đấy chứ? Cao thơm hương mai này là hàng mới, hương thơm thanh nhã, đem tặng chắc chắn sẽ khiến cô nương hài lòng.”
Ta rất thích cao thơm này, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, vẫn đặt xuống.
Mấy thứ đồ dùng nữ nhi khuê các này nhỡ bị người khác phát hiện, không giải thích rõ được trái lại còn bị người ta nghi ngờ.
Sáng sớm hôm sau quay về cung, đoàn con tin đang ở trong viện kể nhau nghe về một đêm phong lưu hôm qua ở Thanh Ngọc lâu.
Ta nhịn xuống khó chịu, dắt ngựa về chuồng, cho nó ăn ít cỏ.
Mỗi lần tâm tư phiền muộn, ta đều ở trong tàu ngựa ngồi một lúc.
Vừa xoay người, suýt chút nữa đã đυ.ng trúng Thái tử Hy Hòa đang chặn đường đi của ta, ngoài miệng tán gẫu: “Lại ở chuồng ngựa ngâm thơ à?”
“Điện hạ tìm ta có chuyện gì?”
Khóa miệng Hy Hòa ngậm ý cười: “Tặng ngươi đồ tốt, đưa tay ra đây.”
Ta chìa tay ra, Hy Hòa đặt một hộp gỗ nhỏ vào lòng bàn tay ta.
Hộp cao thơm gỗ màu xanh tỏa ra mùi thơm ngát thanh nhã, tim ta đập dồn dập, đây là hộp cao thơm ta thích nhất!
Trong nháy mắt mặt ta nóng bừng lên, hoảng loạn như bị người ta nhìn thấu tâm tư, hay là hắn đã nhận ra thân phận của ta?
“Điện hạ tặng ta cao thơm của mấy cô nương làm gì?”
Hy Hòa dường như rất đắc ý khi thấy dáng vẻ hoảng loạn của ta, cúi xuống thì thầm vào tai ta: “Bổn vương thấy ngươi ở tiệm son phấn cứ nhấc lên lại hạ xuống, biết ngươi thích cao thơm hương mai này nên mua cho ngươi đó."
Ta ném lại cao thơm cho hắn: “Điện hạ hiều lầm rồi, ta vốn định tặng cao thơm này cho cô nương trong lòng, nhưng chưa tìm được loại thích hợp mà thôi. Cái này Điện hạ cầm về đi.”
Hy Hòa cười đầy ẩn ý, tiếp tục trêu chọc ta: “Sao cơ? Đoạn tụ mà cũng có cô nương trong lòng? Nam nhi thích cao thơm cũng không phải cái gì ghê gớm đâu.”
Hắn đúng là muốn chọc người ta tức điên mà, luận mồm mép tranh luận, ta đấu không lại hắn.
Ta chạy ra chuồng ngựa, ta sợ nếu còn ở cùng hắn nữa, ta không nhịn được mà rút dao cắt lưỡi hắn mất.