Chương 14

Thời gian nằm dưỡng thương này, Hy Hoà không rời ta nửa bước.

Ta cũng không khống chế được tâm trạng, thường xuyên mắng chửi dẫm nát tôn nghiêm của hắn.

Hy Hòa chưa từng phản bác, chỉ nhẹ nhàng đem canh thuốc đưa cho ta, nhìn ta uống hết.

"Ta nói ta nhất định phải gi Khánh đế, sao ngươi vẫn tiếp tục cứu ta?”

"Có lẽ kiếp trước ta đã nợ nàng.”

Thái tử điện hạ ngày xưa cao ngạo như vậy, hiện giờ lại nhẫn nhục chịu đựng, chặt củi nhóm lửa, tất cả đều là trả nợ từ kiếp trước sao?

Vết thương gần như đã lành hẳn, ta phải đi rồi.

Thừa dịp Khánh đế vẫn còn trong thành, ta phải mau chóng giải quyết ông ta.

Ta biết Khánh đế trầm mê sắc đẹp, trong thành mở đại hội tuyển chọn mỹ nhân, hắn tuyệt đối không bỏ qua.

Cải trang vào thành, cáo thị truy nã ta dán khắp nơi trong thành, thưởng vạn lượng hoàng kim.

Ta đoạt giải hoa khôi trong đại hội mỹ nữ, cách một tấm vải mỏng múa một điệu múa, dẫn đến vô số dân chúng vây xem.

Đương nhiên, còn có cả đôi con ngươi đυ.c ngầu đầy du͙© vọиɠ của cẩu hoàng đế.

Ông ta bỏ ra số tiền lớn mua ta, sai người đưa ta vào trong phòng.

Rèm giường hồng nhạt bị gió thổi bay phấp phới, những ngọn nến đỏ đung đưa trong gió, trong tiếng đàn của ta, Khánh đế uống say chuếnh choáng.

Ông ta lấy ra cây roi dài đi về phía ta, nỗi sợ hãi từ kiếp trước lại quét qua.

Tay ông ta lướt qua trên da ta, kề mũi ngửi hương thơm nơi cần cổ: “Da thịt trắng như tuyết, nếu bị đánh cho nứt ra như những đoá hoa sen nở rộ, nhất định rất kiều diễm.”

Trong lúc ông ta đang định giơ cây roi lên, ta đã đưa tay bắt được, nhanh nhẹn vòng ra phía sau, dùng roi thắt quanh cổ ông ta:

"Ngươi đã thích roi như thế, ta đây sẽ dùng chính cây roi này tiễn ngươi xuống địa ngục.”

Mặt Khánh đế bị nghẹn đến hồng rực, nghiến răng nghiến lợi nói không nên lời, rất nhanh thôi, ta sẽ cho ngươi xuống gặp Diêm Vương.

Nhưng ông trời không chiều lòng người, Hy Hòa phá cửa xông vào.

Ta không để ý hắn, rút ra con dao nhỏ từ tay áo đâm mạnh vào ngực Khánh đế, ông ta đau đớn kêu lên.

Hy Hòa tiến đến giữ tay ta lại, ta bất đắc dĩ đành phải buông Khánh đế ra.

Lưỡi dao của ta xẹt qua làm cánh tay Hy Hòa bị thương, ta cắn răng nhìn hắn: “Đừng ép ta phải hận ngươi.”

"Nếu ta thấy phụ vương rơi vào nguy hiểm mà không cứu, chính là bất hiếu.”

Ta nổi lên sát ý, đẩy Hy Hòa đến bên song cửa sổ, bỏ qua Khánh đế ở đằng sau.

Chỉ thấy đôi mắt Hy Hòa xẹt qua một tia hoảng sợ, kéo ta vào trong l*иg ngực, hoán đổi vị trí với ta.

Không chờ ta phản ứng lại, thân mình hắn rung mạnh một trận, từ phía sau vang lên âm thanh như vỡ vụn của Khánh đế.

Hy Hòa thay ta đỡ một kiếm của Khánh đế, Khánh đế nhìn Hy Hòa ngã xuống đất, toàn thân như bị đông cứng.

Ta nhặt trường kiếm rơi trên mặt đất, thừa dịp ông ta chưa chuẩn bị, đâm thẳng vào cổ Khánh đế.

Máu tươi bắn lên mặt ta, cả người ta không tự chủ được mà run lên.

Đại thù đã báo, trong lòng như bị ai khoét rỗng, lảo đảo lùi về phía sau.

Hy Hòa nằm trên mặt đất, đỏ mắt nhìn ta, nặn ra nụ cười: "... Kết cục này đã làm nàng hài lòng chưa?”

Phút chốc, trước mắt ta như bị sương mờ bao phủ:

"Đây là tội các ngươi phải trả.”

Tính cả lần này là lần thứ ba hắn vì cứu ta mà hy sinh tính mạng mình:

"Phải... Nhưng nếu ta thấy phụ thân gặp nguy hiểm mà không cứu, là bất hiếu. Nếu vì cứu phụ vương mà khiến nàng hận ta, ta càng nguyện lấy cái chết để tạ tội. Quân Nhi, kiếp trước là ta không bảo vệ được nàng.”

". . . . . . Ta vì nàng mà sống lại một đời này, nếu kết cục như này làm nàng thấy thỏa mãn, kiếp này của ta coi như đã mãn nguyện.”

. . . . . . Cái gì?

Hắn cũng sống lại!