Chương 29: Giấu diếm

Sau buổi tiệc đó , Phong Vân lê tấm thân mệt mỏi trở về nhà với bao nhiêu cảm xúc hỗn độn. Bên ngoài lạnh lẽo , bước vàp trong nhà cũng lạnh lẽo nốt , đối với cô , căn nhà này quá lớn cũng quá quen thuộc nhưng cô vẫn không có cảm giác thân thương với nó ,ngược lại nó mang cho cô cảm giác ngột ngạt khó chịu không hiểu tại sao. Nhưng có một điều làm cô cực kì ấm áp đó là người ́mẹ yêu quý của cô , cô về trễ vậy ấy thế mà bà vẫn đợi cô về .

Thấy Phong Vân vào nhà , bà Khanh mỉm cười hiền hoà nhưng cũng không giấu được vào vết chân chim ttên đôi mắt , bà ngoắc tay nói :

_" Lại đây "

Phong Vân nghe thế liền đi lại , nhìn gương mặt quen thuộc , cô ấm áp khôn nguôi :

_"Sao mẹ còn chưa ngủ ?"

_"Thì mẹ đợi con về mà !"

_"Ôi ! Mẹ của con , vất vả mẹ quá "

Vừa nói Phong Vân vừa nhào vào lòng bà Khanh như một đứa trẻ to xác , bà Khanh cười vuốt đầu con gái , ôn tồn hỏi :

_" Sao nào ? Việc cônh ty có là́m con mệt quá không , nếu có thì nghỉ ngơi vài ngày đi nhé !"

_"Dạ , không sao mẹ . Công việc vẫn nằm trong khả năng của con , không mệt !!!"

Nghe con gái nói thế , bà Khanh cũng yên lòng đôi chút . Con gái bà đã chịu biết bao khổ sở rồi , bà thực sự không muốn con gái bà gặp chuyện gì nữa , có 1 chuyện bà vẫn luôn không muốn nhắc đến , nhiều lúc cũng định nói nhưng thấy Phong Vân cuộc sống ngày càng đi vào quỹ đạo , những quá khứ sai trái kia bà thiết nghĩ Phong Vân không cần biết làm gì , cứ sống như thế là được rồi.

Phong Vân cần biết bao sự ân cần ấm áp như bây giờ , cô ôm mẹ , mẹ vuốt tóc cô. Đang hưởng thụ khoảnh khắc ấm áp hiếm hoi , như nhớ ra điều gì , Phong Vân ngẩng đầu lên hỏi bà Khanh :

_"Mẹ , ba trước khi mất đã để tập hồ sơ lập kế hoạch tạm thời cho dự án " Thủy Liên Sơn "́́́́́ ở đâu vậy , con kiếm khắp phòng sách rồi mà không thấy , mẹ biết ở đâu không ?"

_" À , ba con để trên phòng ngủ ấy. Vì đó cũng là dự án lớn nên ông ấy để trong két sắt đó , để phòng hờ , vì nếu để người khác thấy , tập đoàn Thiên Phong sẽ không tốt lành gì đâu . Ha , để mẹ lên lấy cho con !"

_" À ,...mẹ ơi , để con đi lấy cho , mẹ ngồi nghỉ đi. Mà mật khẩu két sắt là gì vậy mẹ ?"

_"Con không biết thật à ?"

Cũng phải , cha con nó có khi nào hoà hợp quá 5' đâu. Cha con họ vốn không hợp nhau , lại xảy ra chuyện kia rồi tai nạn. Hơii... Khoảng cách giữa họ lại càng xa. Thậm chí lúc ông ấy mất com bé đã không rơi một giọt nước mắt nào cả .Ấy thế mà ông ấy vẫn đặt con bé trong lòng , đúng là hổ dữ không ăn thịt con :

_" ..Mà thôi .. Là ngày,tháng,năm sinh của con đó , ba con vốn rất thương con !"

_"..Dạ..."

Nghe vậy , Phong Vân cũng không có cảm thấy gì khác lắm. Thương cô thì sao , cho cô tài sản kết xù thì sao , cô cũng không biết. Lúc ba mất , cô thậm chí không khóc , cảm thấy cô thật khác người. Con gái nhà người ta thì khóc lê khóc lếch , khóc đến ngất xỉu , nhưng còn đại tiểu thư đây không khóc , suốt ba ngày tang chỉ mang 1 bộ mặt lạnh tanh , hoàn thành nghi lễ cho ba rồi thôi. Cô cũng chả biết , cô chỉ cảm thấy ông ấy đã làm 1 việc gì đó khiến cô không muốn lại gần ông ấy nữa.Cảm thấy cô có chút bất hiếu nhưng chịu thôi..ông trời muốn cô như mà , ý trời..ý trời thôi. Lo nghĩ miên man một hồi đã lên đến phòng ngủ của ba mẹ cô , cô mở cửa phòng ra , cũng gần giáp năm rồi cô chưa hề đặt chân vào đây.

Căn phòng bao phủ bởi màu nâu nhạt , chiếc giường trắng tinh , còn có tấm hình cưới của ba mẹ cô treo ở đầu giường. Nhìn sang góc phòng bên trái là chiếc két sắt mà bạc , cô đến gần , bắt đầu nhập mật khẩu vào

_"20_03_2003"

"Rắc" tủ sắt mở ra , cô lục một chút trong những cọc tiền mặt trong tủ sắt , lấy ra được 1 phong bì màu xanh dương , mở ra xem thì đúng là tập dự án "Thủy Liên Sơn" , cô mỉm cười 'tìm thấy rồi' . Đang định đóng tủ lại nhưng cô vô tình liếc thấy thứ gì đó trong góc tủ sắt , sâu trong góc. Tò mò , cô lại bưi những cọc tiền ra , lấy cái thứ đó ra...là một chiếc hộp màu xanh lá , có 1 lớp bụi mỏng chứng tỏ nó đã bị bỏ quên cũng lâu rồi.

Cô quyết định mở nó ra , biết là xem lén đồ người khác là việc cỡ nào hèn hạ nhưng nó đã chui vào tay cô rồi , biết sao được ! 'Thình thịch ..thình thịch..thình thịch..' mở 1 chiếc hộp màu xanh thôi chứ có phải xem thư tỏ tình đâu mà tim cô đập nhanh thế nhở ?

Cô xuýt xoa ra tiếng khi bên trong là bao la con hạc được xếp bằng giấy. Đường gấp rất đẹp , chứng tỏ người tặng đã cỡ nào khổ tâm. Chưa hết , bên trong mỗi con hạc giấy đều có 1 dòng chữ đẹp đẽ 'Tớ yêu cậu' , tim Phong Vân bỗng nảy lên một cái , hơii cô không hiểu nó bị gì nữa , hình như...tim này không phải của cô , lúc đẻ ai đó đã lấy lộn tim cô rồi ,bởi vậy cô không điều khiển được nó . Chắc chắn là vậy , tim cô bị ai lấy rồi ! 'Quào' Cô thật ngưỡng mộ mẹ khi được ba tặng những thứ này , thật lãng mạn nha , nhưng cái này nhìn cũng không phải quá cũ chắc không phải thời trẻ của họ , chắc họ hâm nóng tình cảm buổi trung niên thôi nhỉ , ôi trời !

Cô thấy dưới đáy hộp là một bức thư viết tay , bằng giấy tập , cô lật nó ra , đập vào mắt cô là hàng chữ xinh xắn , 'quen quá' nhưng cô không nhớ được 'quen' đó là ai , nên cô cho là mẹ cô , bởi vì ba cô viết chữ không đẹp như vầy , nét chữ của ông cứng cỏi , đầy uy lực , còn chữ này mềm mại , đẹp đẽ , vậy là mẹ tặng ba chứ không phải ba tặng mẹ , ôô..gắt quá nha..!! Không ngờ mẹ cô lại chủ động như thế !

Cô bắt đầu đọc , xưng hô là tớ-cậu , sao không xưng anh em nhở ?

'Mày ơi , tao gọi mày là cậu nhá , chứ để tỏ tình mà mày-tao nghe thô thiển quá . Hì ! Hello cậu , tớ cũng không tin được có 1 ngày tớ chủ động tỏ tình với 1 người và mong chờ câu trả lời của họ nhiều đến thế . Cậu biết không , được ngồi kế cậu tớ vui lắm , được làm bạn thân với cậu tớ lại càng vui. Cuộc đời của tớ là 1 đường thẳng chỉ vì gặp cậu mà phải rẽ ngang . Cuộc sống của tớ là gặp cậu - thích cậu - yêu cậu - thương cậu , đấy đó là 1 vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại mà tớ không thấy chán. Trên thế giới này nơi nào có cậu , những người khác chỉ là tạm bợ và cậu ơi tớ không muốn là tạm bợ nữa, tớ muốn là người quan tâm lo lắng cho cậu , đôi tay tớ tuy nhỏ nhưng có thể che nắng che mưa cho cậu , ngăn giúp cậu cả những khó khăn , phiền toái. Đôi vai tớ tuy bé nhưng vẫn đủ chỗ cho cậu. Biết không cậu ? Lúc cậu xem ib rồi rep ib của tớ , tớ đã vui cỡ nào , lúc cậu bận ib với họ , call với họ mà bỏ quên tớ , tớ buồn lắm đó nhưng không sao ..tớ vẫn đợi , vậy cậu , làm người cùng tớ đi hết quãng đường nhé ? Cậu từng nói chưa ai tỏ tình cậu thành công cả , nhưng cậu à ,tớ đã thành công chưa vậy ? Tớ biết tình cảm của chúng ta có chút sai trái cũng sẽ có chút người bàn tán nhưng đó chỉ là ' chút' thôi cậu à , tớ sẽ gánh hết cho cậu nhé , tớ đã mở lời , cậu đã mở lòng chưa ? Tớ đã xếp 1001 con hạc giấy vì sao lại lẻ một con cậu biết không , vì tớ mong nó sẽ có nhiều hiệu nghiệm hơn một chút , tớ đã cầu nguyện rằng .. rằng cậu sẽ đồng ý đấy. Nhưng nếu cậu không đồng ý cũng không sao , tớ đã cầu thêm một nguyện vọng nữa , không lớn lắm chỉ là ' suốt đời này cậu sẽ sống thật bình yên và hạnh phúc sẽ không chịu bất kì tổn thương nào cả , sẽ tìm được người mà mì̀nh yêu thương ' và cậu không cần lo , bị từ chối tớ không buồn , chỉ đau 'chút' thôi cậu , tớ sẽ xem tớ như con hạc lạc bầy với 1000 con kia . Cậu như '1000' , tớ như '1' , khoảng cách xa nhỉ ? . Hihi , cậu ơi , vậy nói tớ nghe , cậu đó..có..thương tớ không ?'

Đó là nội dung bức thư . 'Tách' , giọt nước mắt của Phong Vân rơi xuống làm nhoè chữ 'thương' trong bức thư. Phong Vân giật mình , đưa tay sờ mặt rồi lại sờ lên tim , cô khóc , tim đau. Sao lại thế ? Rõ ràng bức thư mang niề́m vui mà , thôi rồi , hồi đó chắc chắn cô bị đẻ ngược kéo theo ngược cảm xúc luôn rồi. Mà không thể phủ nhận người viết bức thư rất dễ thương , mẹ cô rất dễ thương ...hẳn là mẹ cô...phải không ?

Tận cùng của đáy hộp là một bứa hình nhưng hình úp xuống dưới , mặt trắng đưa lên trên với 1 hàng chữ 'một bất ngờ nhỏ dành cho cậu <3 ' cô lấy tấm hình lật lên , chưa kịp xem thì tấm hình đã sang tay mẹ cô :

_"Con đang làm cái gì vậy ?"

Bà Khanh thở phào khi chạy lên vừa kịp lúc. Khi nảy khi thấy lâu quá sau con bé chưa xuống , bà mới vội nhớ ra 1 việc ..chiếc hộp đó ! Bà vội vả chạy từng bước lên phòng khi thấy Phong Vân đang muốn lật tấm hình lên , bà nhanh chóng đi lại giật lấy , 1 chút nữa...chút nữa thôi...là không được rồi !!

_"Con chỉ đang xem 1 chút thôi mà , nói thật đi , mẹ tặng ba khi nào vậy ? Lãng mạn quá !"

_"Mẹ....mẹ....."

_"À , chắc thời học sinh đúng không ?"

_"Đúng ..đúng rồi !"

_"Mà sao con thấy nó còn mới vậy mẹ ?"

_"Tại mẹ giữ kĩ . Thôi trễ rồi con lấy hồ sơ rồi về phòng ngủ đi !"

_"Vâng mẹ . Nhưng mẹ cho con xem tấm hình đó được không , con muốn xem quá !"

_"Không được..."

_"Cho con xem nhé , đó cũng chỉ là hình ba mẹ th....."

_"Mẹ nói không được là không được !!!!!!!!" bà Khanh cắt ngang lời Phong Vân , gắt lên , làm Phong Vân sững sờ .

Thấy biể hiện con gái như vậy , bà Khanh vội bình tĩnh lại :

_"Mẹ...mẹ chỉ không muốn người khác động vào đồ của mẹ thôi !!"

_"Dạ . Vậy con về phòng. Mẹ ngủ sớm nhé !"

Nói rồi Phong Vân đi một mạch thẳng ra khỏi phòng.

_"Con ....hơii..." Bà Khanh lắc đầ chỉ vì một câu "đừng để con bé đi theo con đường đó " trước lúc mất của ông Phong mà bà phải khổ sở thế này. Đốt đi là được. Nhưng trong thâm tâm bà Khanh mong muốn giữ lại để chờ cái gì đó .....tấm hình chụp hai cô gái xinh đẹp động lòng người với nụ cười khuynh quốc trên môi...bà Khanh lại thở dài...sẽ giấu được bao lâu nữa đây ?

Phong Vân trở về phòng , nằm vật ra giường ..có một tấm hình thôi mà..mẹ làm sao thế nhỉ.. Lại suy nghĩ về bức thư .."thương" sao ?

Phong Vân bỗng nắm chặt grap giường , mày nhíu mặt , đầu cô đau quá , như có gì đó muốn tràn ra nhưng vẫn có màn ngăn cách , Phong Vân vội quơ tay lên đầu giường tìm hủ thuốc , lấy ra 1 viên , cầm vội ly nước rồi uống vào , cơn đau mới dần dịu lại nhưng tim lại âm âm ỉ ỉ . Bóng dáng mờ nhạt cứ lướt trong trí óc cô cộng với sự mệt mỏi khiến cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

------------------------------------------------

Sáng tầm 8h , tại quán cà phê XX , cô gái với chiếc đầm đỏ nổi bật ngồi trong quán cà phê , kho thấy cô gái xinh đẹp với chiếc váy đen phối sơ mi trắng đơn giản nhưng thanh lịch , cô gái váy đỏ ngoắc tay , đợi cô gái ấy bước sang , cô mới đứng dậy , nợ nụ cười như có như không :

_"Đã lâu không gặp rồi , Ngọc !"

Kỳ Hân sau khi ngồi xuống mới mở miệng nói :

_"Đó không phải tên tôi !"

_"À , tôi nhầm , đó là thói quen thôi , Kỳ Hân !" Thảo Nguyên nhìn một lượt người từ trên xuống dưới người trước mặt , thầm nghĩ ' tốt rồi , vẫn sống tốy nhưng sao càng nhìn càng thấy xa lạ quá ...'

_"Thói quen không nên có , cần tập bỏ đi " Kỳ Hân không nhanh không chậm gọi 1 ly nước cam ép rồi trả lời.

_"Bỏ qua việc đó , 10 năm , lâu nhở , cậu sống tốt không ? "

_"Nhìn tôi bây giờ , cậu đoán xem ?"

_"Tốt , rất tốt !!"

_"Cậu hẹn tôi ra là để tâm sự à ?"

_"Không được sao ?"

_"Thôi , bớt dùm tôi , hẹn tôi ra có việc gì ?"

_"Chỉ muốn nhìn cậu thay đổi ra sao thôi !"

_"Vớ vẩn, tôi về đây !!"

Kỳ Hân đứng lên.

_"Khoan đã..."

_"Sao nữa ?"

_"Chở tôi về dùm !!"

_"Đùa á , chủ tịch 1 tập đoàn cũng không phải hạng vừa như cậu cũng phải đi nhờ xe tôi ?"

_"Cho không ?"

_"Không !!" Nói rồi Kỳ Hân bước đi ngay.

Thảo Nguyên móc đại 1 tờ tiền trả tiền nước rồi đuổi theo sau. Đến chỗ đậu xe , Kỳ Hân leo lên con xe trắng của mình , bỏ Thảo Nguyên bên ngoài :

_"Cậu niệm tình khi xưa tôi từng giúp đỡ cậu đó , chở tôi về nhé !"

Kỳ Hân thở dài rồi mở cửa xe. Thảo Nguyên chui lên xe nhanh lẹ . Khi đã chắc chắn rằng xe đang chạy băng băng trên đường , Thảo Nguyên mới lấy điện thoại ra điện cho 1 người :

_"Alo ...Kun à ...ừ cho người đến quán XX lái xe tôi về nhé...ừ !""

Ngay lập tức cô nhận được cái lườm sắc lẹm của Kỳ Hân. Thảo Nguyên cũng chỉ biết cười hèhè .

Sau một hồi , Thảo Nguyên mới lên tiếng :

_"Phong Vân từng bị tai nạn "

_"Tôi biết ,thì sao nào ?"

_"Cậu ấy bị mất một phần kí ức !"

_"Cái gì cơ ?"

_"Cậu ấy bị mất trí nhớ , mà phần kí ức bị mất đó toàn là về cậu !"

Nghe Thảo Nguyên nói xong , Kỳ Hân hơi khựng rồi rất nhanh chóng trở lại bình thường :

_"Vậy sao ?"

_"Đúng thế đấy, đau lòng không ?"

Kỳ Hân trực tiếp bỏ qua câu hỏi của Thảo Nguyên mà lại đặt câu hỏi ngược lại cho Thảo Nguyên :

_"Sao cậu lại nói tôi biết chuyện này ?"

_"Tôi thích !"

_"À , cảm mơn !"

Thảo Nguyên không chấp nhận cũng không từ chối lời cảm mơn , chỉ nhẹ nhàng mỉm cười.

Kỳ Hân hiểu , đó là 1 nhắc nhở , nhắc rằng Phong Vân không còn yêu cô nữa.

_"Đến nhà cậu rồi " Kỳ Hân dừng xe.

_"Không ngờ cậu còn nhớ nhà tôi !"

_"Ồ vậy chắc tôi lộn nhà rồi , tôi cũng không nhớ nữa , để tôi chạy xe kiếm !" nói xong còn rồ máy xe hơi.

_"Thôi thôi , cho tôi xin , tôi lên nhà đây , hẹn gặp cậu sau "

_"Ok " Kỳ Hân nở nụ cười với Thảo Nguyên

Thảo Nguyên xuống xe đi vào nhà .

Kỳ Hân lái xe đi , không về công ty mà là ra bờ sông. Khi nảy Kỳ Hân có nhắn tin nhờ trợ lí điều tra dùm một chuyện. Lúc ra bờ sông đúng lúc nhận được điện thoại về việc đó . Chứng nhận rằng cô ấy bị mất trí , mà còn là về cô. Hơiii , vậy thì từ nay Kỳ Hân chắc chắn rằng trong mắt Phong Vân sẽ chỉ có 1 Kỳ Hân lạnh lùng , kiệm lời chứ không còn Bảo Ngọc khi xưa nữa !!!!!!

------------------------------------------------

( t/g : ta đã trở lại , xl các bn nhé , vì lo thi tuyển nên đã bỏ bê chuyện. Nhưng hôm qua mình đã thi xong r , nên hôm nay mình đăng đó , kh dài nhưng cũng chắc tạ lỗi cho các bn đã bình luận nha . Có ai nhớ "chiếc hộp" đã xuất hiện ở chương mấy kh nhở ? Khi mình kh đăng truyện có 1 bé đăng lên dòng hội thoại của mình " E nhớ chị quá~~~" là ai mà dth v ? Chị gửi tym cho e nhá <3 nếu đc mình lm quen e nhé ?,hihi <3. Mong các bn tiếp tục ủng hộ truyện , cầu bình chọn , bình luận nha and don't foget follow me :-P )

̃

̃

́