Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Là Trưởng Công Chúa Không Phải Chim Trong Lồng

Chương 28

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đoạn Vân Chu suy đoán hai người kia tám phần là vẫn chưa hợp sức lại, Lang Âm mới có thể lui xuống lựa chọn tiếp theo là xuống tay từ hắn.

Rốt cuộc hắn là đích tử của Đoạn Duệ, là người thừa kế danh chính ngôn thuận, lại thêm có huyết mạch hoàng gia, dính chút huyết thống với Ngũ hoàng tử và Lang Âm.

Bởi vậy, cục diện mà Lang Âm muốn nhìn thấy nhất hiện giờ chính là phụ tử bọn họ bất hòa, càng bất hòa, ả mới càng có cơ hội.

Ả muốn, vậy thì Đoạn Vân Chu sẽ để người sắp xếp cho ả.

Mấy con tôm tép do Đoạn Duệ phái tới đã bị hắn dọn sạch từ lâu, tối hôm qua xuống tay cũng là do hắn sắp xếp.

Tối qua hắn cố ý lộ ra vị trí của A Dao, cũng là lấy A Dao làm chất dẫn để hoàn toàn quyết liệt với Định Viễn Hầu phủ.

Nhưng mà không ngờ tới chính là A Dao nhạy bén đến vậy, có thể hoàn mỹ tránh được nguy hiểm.

Cuối cùng bị thương ngược lại chính là hắn.

Cũng không ngờ là gió đêm qua bất ổn đến vậy, lại thổi qua màn che mặt tối qua.

Đoạn Vân Chu tàn nhẫn cắn khoang miệng mình, trong mắt là sự nguy hiểm vô biên.

Cũng tốt, dù sao hắn vốn không định để mẫu tử Lang Âm tồn tại.

Trước mặt cũng chỉ là chết nhanh hơn một ít mà thôi.

-

Bên kia, Mạnh Nguyệt Nhu sau khi nhận được hồi đáp của Đoạn Vân Chu, quả nhiên là không đem chuyện này nói cho Lang Âm.

Rốt cuộc, nàng càng muốn nhược điểm của Đoạn Vân Chu nằm gọn trong lòng bàn tay mình.

Mà Lang Âm sau khi nhận được tin từ Lăng Dương, cuối cùng cũng an tâm không ít.

Thám tử suốt đêm truyền thư tới báo, nói Đoạn Duệ vì phá hỏng việc hôn nhân của Đoạn Vân Chu và phủ công chúa mà đã phái người tới ám sát thân nhỉ tử của mình.

Tâm phúc của ả, Tang Nhu nhận thư rồi ném vào chậu than, cảm thán: “Hổ độc không thực tử*, Định Viễn Hầu thật tàn nhẫn.”

Lang Âm cười nhạo: “Hắn vốn chính là người như vậy, là do hiện giờ hoàng đế xa Lăng Dương nên mới không muốn thu liễm móng vuốt mà thôi.”

Ả như là nhớ tới chuyện xưa, nói: “Cũng chỉ là đồ ngu xuẩn Tần Cảnh Tư kia mới khăng khăng một mực với hắn.”

Cảnh Tư là khuê danh của Trường Âm công chúa đã qua đời, Tang Nhu không dám nhiều lời.

Lang Âm cũng không thèm để ý, ả vươn ngón tay ra, thưởng thức móng lưu ly trên ngón tay út, môi từ từ cong lên: “So với Đoạn Duệ mà nói, Đoạn Vân Chu quả là phế vật không chống đỡ được gì. Chỉ là vậy cũng tốt, tiểu nhân dễ khống chế, cũng có thể trợ ta thành đại sự.”

Tang Nhu khen ngợi: “Công chúa điện hạ thần cơ diệu toán, làm sao sai được.”

Lang Âm hưởng thụ gật đầu, đột nhiên nhớ tới gì đó, nói: “Gần đây thân thể hoàng thượng thế nào?”

Tang Nhu thấp giọng nói: “Không quá tốt… Mà hoàng hậu trước sau là người không có chủ kiến, hiện giờ trong cung đều do Tuệ quý phi làm chủ.”

Lang Âm nghĩ nghĩ, nói: “Đi thông tri một tiếng, bổn cung muốn vào cung.”

Hòa An đế năm nay chưa đến 40, vốn nên là long tinh hổ mãnh, kiên quyết tiến thủ thời kỳ thịnh niên, thân thể khỏe mạnh, mưu chính cần cù.

Ai ngờ đột nhiên lại có khí tà nhập thể, nắm trước ốm yếu nằm trên long sàng ba bốn tháng, rồi hấp tấp lập đích trưởng tử Tần Hành làm Thái tử. Hiện giờ, tuy nói tinh thần đã dần khôi phục, nhưng trước sau không thể trị tận gốc.

Ngay cả thái y cũng không rõ Hòa An đế mắc bệnh gì, chỉ có thể lấy thuốc kéo dài thời gian, mà kéo tới lúc này, hậu cung cùng triều đình đều khó tránh khỏi việc có tâm tư khác.

Hoàng hậu Tưởng thị tuy có mẫu gia hiển hách, nhưng năm đó Hòa An đế đăng cơ tị hiềm Tưởng gia, nên hiện giờ trong triều không có nhân mạch.

Bởi vậy, Thái tử tuy là đích tử, lại không được yêu thích bằng Ngũ hoàng tử ở ngoại công làm thừa tướng trong triều.

Hậu cung cũng như vậy, hoàng hậu bị bệnh nhiều năm, Tuệ quý phi chuyên sủng. Mặc dù Hòa An đế ốm đau trên giường, cũng chỉ có một mình nàng hầu bệnh.

“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng, trưởng công chúa tới xem ngài.” Tuệ quý phi ghé sát bên tai hoàng thượng, nhẹ giọng nói.

“Lang Âm tới?” Hòa An đế lúc này có chút tinh thần, mở mắt ra, mơ hồ có thể thấy có người sau bình phong: “Còn có ai nữa?”

Tuệ quý phi quay đầu nhìn, bẩm: “Còn có Thái tử và Uẩn Nhi cũng tới thăm ngài.”

Hòa An đế chống người dậy, ho khụ khụ: “Gọi… Gọi vào, để trẫm nhìn… Nhìn… nhìn…”

Mấy chữ cuối như thều thào, Tuệ quý phi phải ám sát vào người lão mới miễn cưỡng nghe được lão ta nói chính là nhìn Hành Nhi.

Thế nhưng là muốn gặp Thái Tử!

Trong lòng Tuệ quý phi lộp bộp, trên mặt lại mảy may không lộ, thay lão ta truyền lệnh: “Mời trưởng công chúa, Ngũ điện hạ và Thái tử điện hạ tiến vào.”

Ba người được khánh khí mời vào, Lang Âm đi đằng trước, cong gối hành lễ với Hòa An đế rồi ngồi vào mép giường bắt đầu lau nước mắt: “Hoàng huynh…”

Hai huynh muội tuy là cùng mẫu, nhưng quan hệ lại không thân lắm, hiện giờ già rồi cũng chả ra sao. Nhưng dù vậy, Hòa An đế vẫn luôn có vài phần thân cận với muội muội duy nhất này.

“Lang Âm, muội đã đến rồi.” Hòa An đế vỗ vỗ tay Lang Âm, nói: “Trẫm, gần đây trầm vẫn luôn nhớ tới muội, cũng nhớ Hành Nhi, nhớ thời chúng ta còn trẻ.”

Hai hoàng tử nghe vậy lập tức dập đầu tạ ơn, trong miệng nói cái gì mà hy vọng phụ hoàng vạn phúc kim an, khỏe mạnh cát tường gì đó.
« Chương TrướcChương Tiếp »