Chương 27

Sáng sớm hôm sau, Vũ Hồi đã tới gõ cửa.

Đoạn Vân Chu duỗi tay xoa xoa huyệt Thái Dương, đồng thời cảm thấy cánh tay nặng trĩu, nghiêng đầu thì thấy A Dao vẫn còn đang gối lên cánh tay hắn ngủ say.

Lúc này mới bất tri bất giác ý thức được, tối qua hắn vậy mà giữ một người ngoài ở bên cạnh mình ngủ suốt cả một đêm.

Đoạn Vân Chu nhướng mày, nhìn nàng ngủ ngon lành, không đành lòng đánh thức, chỉ nhẹ nhàng rút cánh tay đã tê rần ra, cũng không thèm gọi người hầu hạ vào, chỉ sợ quầy rầy mộng đẹp của nàng.

Vết thương trên tay phải, Đoạn Vân Chu tùy tiện nhặt một bộ ngoại y choàng lên. Vũ Hồi hạ giọng, tiến sát nói: “Chủ tử, Mạnh Nguyệt Nhu ở trong phủ.”

Đoạn Vân Chu ngẩn ra, xoay người nhìn chỗ phồng phồng trên giường, nói: “Ta về phủ trước, lát nữa ngươi phát người tới đón nàng về.”

Quả nhiên là khác biệt.

Vũ Hồi chưa từng thấy chủ tử nhà mình nhân nhượng ai bao giờ, chứ đừng nói là để một nữ nhân cùng mình ngủ trên một chiếc giường.

Hắn nhớ lời Trạm Vân nói, vội trịnh trọng đồng ý.

Đoạn Vân Chu và Vũ Hồi rời đi, cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, đệm chăn hơi động, A Dao mở mắt, trong mắt không có tia ngái ngủ nào.

-

Đoạn trạch.

Đoạn Vân Chu vào đại môn, Chung bá liền chỉ chỉ chính đường: “Đang ngồi bên trong đó.”

Xuyên qua đình viện dài, có thể thấy Mạnh Nguyệt Nhu vẻ mặt kiêu căng ngồi ở chủ vị, nghiễm nhiên là dáng vẻ của chủ nhân.

Hắn không nói gì, ý bảo hạ nhân pha trà, sau đó nâng bước đi vào.

“Quận chúa tới thật sớm.” Hắn không ngồi bên cạnh Mạnh Nguyệt Nhu, ngược lại tìm một cái ghế bành bình thường ngồi xuống, chủ khách như là đã đảo lộn vậy.

Mạnh Nguyệt Nhu ngồi ngay ngắn bễ nghễ nhìn hành động của hắn, nói: “Hôm nay ta tới nói chuyện đính hôn.”

“Không phải ta đã ước định với điện hạ sao?” Đoạn Vân Chu nghi hoặc đúng chỗ ngứa: “Ta và quận chúa đính hôn, điện hạ giúp ta đoạt tước vị.”

Mạnh Nguyệt Nhu thấy hắn bàn chuyện đính hôn đơn giản như đang bàn chuyện buôn bán, trong lòng càng tức giận.

Nàng nói: “Nếu ngươi đính hôn cùng ta, hôm nay ta sẽ thêm một yêu cầu.”

Đoạn Vân Chu không ngờ được nàng ta lại nói như vậy, cười lạnh một tiếng, hỏi: “Quận chúa đây là có ý gì?”

“Ý là…… Ta muốn ngươi gϊếŧ…” Mạnh Nguyệt Nhu gằn từng chữ một: “Thϊếp hầu của ngươi!”

Thái độ nàng ta thay đổi đúng thật là kỳ quặc, Đoạn Vân Chu nheo mắt lại nhìn thẳng nàng ta, muốn nghe xem vị quận chúa này sẽ nói thêm gì.

Quả nhiên, Mạnh Nguyệt Nhu nói: “Ta đã biết ả thϊếp hầu là ai, có phải là vũ nữ tên A Dao đúng không?”

Trong mắt nàng chứa ba phần ai oán: “Con tiện tì đó là người phủ công chúa, chắc là ngươi đã thông đồng với ả lúc đến Tân Châu lần trước. Con ả đó, vẫn còn trong phủ công chúa đã dám thông đồng với chủ tử…”

“Nếu để mẫu thân ta biết được, tất nhiên sẽ không giữ lại ả.”

Nàng ta như là nắm được nhược điểm của hắn, giọng điệu chắc chắn, như là Đoạn Vân Chu sẽ đồng ý làm theo lời nàng ta vậy.

Đoạn Vân Chu giấu đi ánh nhìn nguy hiểm trong đáy mắt, nói: “Nhất nhật phu thê bách dạ nhật ân*! Nếu Vân Chu thật sự xử tử nàng, chẳng phải có vẻ ta thật tuyệt tình tuyệt nghĩa?”

*Nhất nhật phu thê, bách dạ ân: một ngày làm vợ chồng, trăm ngày ân nghĩa

Mạnh Nguyệt Nhu càng thêm bất mãn, Đoạn Vân Chu hơi dừng lại, nói tiếp: “Rốt cuộc nàng đã là nữ nhân của ta, nếu mà sau này quận chúa thật sự không chấp nhận nàng được, ta có thể đưa nàng ấy ra khỏi Lăng Dương, cả đời này vĩnh viễn không gặp lại. Chỉ mong quận chúa đừng đem chuyện này nói cho Lang Âm điện hạ.”

Mạnh Nguyệt Nhu nghe xong thấy rất đắc ý, nói: “Không nói cho mẫu thân cũng được, nhưng mà ngươi cần phải để ả tới gặp ta trước. Bổn quận chúa muốn đích thân gặp mặt con hồ ly tinh này!”

Đoạn Vân Chu chần chờ một lát, không lập tức đồng ý.

Mạnh Nguyệt Nhu đứng lên, đứng trước mặt Đoạn Vân Chu, mùi son phấn dày đặc khiến Đoạn Vân Chu nhíu mày. Nhưng nàng ta hồn nhiên không phát hiện, nói: “Vân Chu, ngươi đừng quên tình cảnh hiện tại, đừng quên cha ngươi đối xử với ngươi như thế nào? Hiện tại, ngươi, chỉ có ta.”

Đoạn Vân Chu nghe vậy, trầm ngâm một lát, chung quy vẫn nói: “Được, ta đồng ý với quận chúa, trước khi đưa nàng ấy đi sẽ kêu nàng tới bái kiến phu nhân tương lai trước.”

Mạnh Nguyệt Nhu rất vừa lòng với cách gọi của hắn, che miệng cười duyên rồi kiêu căng ngạo mạn nghênh ngang rời đi.

Đoạn Vân Chu ngồi tại chỗ, nhìn theo bóng lưng nàng càng lúc càng xe, mãi đến khi hóa thành một điểm đen hắn mới hơi động đậy ngón tay, gõ gõ lưng ghế.

Đốc đốc ——

Lập tức có người xuất hiện ở cửa, Đoạn Vân Chu ra lệnh: “Đi theo nàng ta.”

“Vâng.” Ám vệ lĩnh mệnh rời đi, lặng yên đến rồi cũng lặng yên biến mất.

Đoạn Vân Chu duỗi ngón tay ra, bưng chén trà lên, trong nháy mắt khi cúi đầu, sát ý kinh người chợt xẹt qua trong mắt.

Tối hôm qua sở dĩ gióng trống khua chiêng về biệt viện như vậy là bởi vì kế hoạch của hắn.

Mấy ngày trước tuy rằng đã thông qua thư từ với Lang Âm, nhưng chưa chắc ả ta đã thật sự tin hắn.

Hiện giờ Lăng Dương nhất định là có người của phủ công chúa, chúng giám thị Đoạn trạch, đồng thời giám thị cả phủ Định Viễn Hầu.

Đối với Lang Âm mà nói, thứ mà ả muốn chính là binh quyền, mà Định Viễn Hầu phủ đúng lúc nắm giữ năm vạn binh.