Tân Châu, phủ Lang Âm trưởng công chúa.
Mọi khi phủ công chúa quạnh quẽ hôm nay lại vang lên tiếng đàn hát, hậu hoa viên bày bàn dài cùng ghế đệm, đám thị nữ tay cầm khay, rót rượu chia đồ ăn cho các vị khách khứa đang an tọa trên ghế.
Lang Âm trưởng công chúa ngồi ở vị trí chủ tọa, mái tóc búi cao, trên đầu cài một cây trâm kim phượng. Thần sắc ả sáng láng, không hề có dáng vẻ của một người tĩnh mịch do ở góa nhiều năm.
Dưới đài khách khứa được sắp xếp ở hai bên, ở giữa là một khoảng đất trống lớn, trên mặt đất được trải một tấm thảm Ba Tư mềm mại, có bảy vũ nữ ăn mặc mát mẻ ở giữa đang nhảy theo điệu nhạc.
Trong đó có một thiếu nữ mặc chiếc váy màu lục là nổi bật nhất, nàng ăn mặc rất khác so với sáu cô nương còn lại, lúc này đang bị vây ở bên trong, chân dài nhấc lên, ở giữa không trung xoay một vòng sau đó đặt xuống, trâm và trang sức trên người nàng đυ.ng vào nhau, phát ra những âm thanh lay động lòng người.
Quyến rũ người khác hơn cả chính là vẻ kiều mị như ẩn như hiện không chút che giấu nào của nàng, ở giữa mày là đóa hoa tường vi đỏ son như muốn lôi cuốn lòng người.
Người bên cạnh có chút không kìm lòng nổi, lẳng lặng nhìn thẳng vào mỹ nhân, như là đã bị câu hồn, chén rượu trong tay lung lay rồi rơi xuống, phát ra một tiếng “Keng”.
Tiếng vang này đã kinh động đến công chúa cách đó không xa, mà ngay cả gã cũng tự thấy mình thất thố, vội đứng lên nhận tội: “Điện hạ thứ tội, là Tiết Mậu bất cẩn.”
Lang Âm dịu dàng cười, ánh mắt không chút dấu vết mà xẹt qua người vũ nữ ở chính giữa, nói: “Quân tử thưởng thức mỹ nhân, Tiết thế tử là khách quý, bổn cung sao có thể trách tội được?”
Tiết Mậu nghe được lời này liền yên tâm, lần nữa thi lễ với Lang Âm. Gã đang muốn ngồi xuống, lại nghe thấy Lang Âm nói: “A Dao có thể được Tiết thế tử để mắt là phúc khí của nàng.”
Sau đó, ả quay qua người bên cạnh nói một chút, đàn sáo lập tức dừng lại, hiến vũ bên dưới cũng theo đó mà dừng lại.
Lang Âm hơi nheo mắt lại, nhìn về A Dao đang đứng ở chính giữa: “Tiết thế tử để mắt đến ngươi, còn không mau đi kính rượu.”
Lời vừa nói ra, liền có vài vị khách nhìn về phía Tiết Mậu, trong mắt không che giấu được sự hâm mộ, duy nhất chỉ có một vị công tử mặc huyền y, mày hơi nhăn lại.
Bị chỉ đích danh A Dao đành thuận theo mà hành lễ, đem dải lụa trên eo choàng lên trên vai, đi đến bàn của Tiết Mậu.
Nàng tiếp nhận bình rượu từ tỷ nữ, trước đó rót cho Tiết Mậu hơn nửa ly, sau đó lại rót cho chính mình một chén đầy.
“Tiết thế tử, nô kính ngài.”
Thanh âm của nàng so với tiếng nhạc ban nãy còn êm tai hơn vài phần. Nói xong, nàng liền đem ly rượu trong tay uống một hơi cạn sạch.
Khi ngửa đầu lên, có vài giọt mồ hôi lăn từ trên trán xuống, chảy xuống cần cổ trắng như sứ của nàng, như đang dụ hoặc ai đó.
Tiết Mậu căn bản không thể nào khống chế được hai mắt của mình, nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu mới khôi phục lại tinh thần, gã loạng choạng uống hết ly rượu, sau đó nhân lúc trả lại ly rượu, lặng lẽ sờ soạng tay A Dao một cái.
Xúc cảm tinh tế làm gã mê muội, nhưng cũng may gã còn nhớ rõ đang dưới ánh mắt của trưởng công chúa, nên không dám làm càn.
Nhưng động tác nhỏ như vậy cũng không thể tránh thoát khỏi tầm mắt của Lang Âm, ả mím môi, làm A Dao lui ra, ý bảo con hát tiếp tục lên sân khấu, không nói gì nữa.
Khách khứa hôm nay phần lớn là những quý nhân ở Tân Châu, Lang Âm gọi người an bài một tiết mục khác.
Lúc này con hát lên sân khấu, A Dao cuối cùng cũng có thể nghỉ một lát, nàng đi vào phòng nghỉ ngơi, bên trong đã không còn ai.
Mặc dù A Dao đã khát đến mức yết hầu muốn bốc khói, nhưng nhìn trước sau lại không lấy nước uống, lại nhìn đến trên ngón tay, dùng khăn ở bên cạnh hung hăng mà chà sát.
Khăn là dùng vải bố mà làm, thô ráp, nhưng A Dao giống như không cảm nhận được, một tay nắm chặt, thêm nước lạnh hung hăng chà sát ngón tay của mình, cho đến khi trên đốt ngón tay bị xoa đến rách ra, cảm giác đau đớn càng ngày càng tăng lên, A Dao mới dừng động tác lại.
Nàng chán ghét ném khăn xuống, sau đó rót một ly trà uống xuống.
“A Dao…… Ngươi không sao chứ?”
Lúc này, vũ nữ Diệu Hàm của phủ công chúa đi vào phòng nghỉ, thấy nàng đứng đó, không khỏi có chút lo lắng.
Diệu Hàm thấy được ngón tay đỏ bừng của nàng, nghĩ đến hành vi lúc nãy của Tiết Mậu cùng sự ngầm đồng ý của Lang Âm trưởng công chúa, do dự một lát, sau đó thấp giọng nói: “Mới vừa rồi, ta qua bên kia thay y phục, đúng lúc nghe được điện hạ cùng Tiết thế tử nói chuyện ——”
Nàng bỗng nhiên dừng lại, lần thứ hai nhìn chung quanh, sau khi xác nhận không có người khác, mới tiếp tục nói: “Điện hạ nói…… Đem ngươi thưởng cho tên họ Tiết kia.”
Giọng của nàng rất nhỏ, nhưng A Dao lại nghe thấy rất rõ ràng.
Thật ra, ngay thời điểm Lang Âm kêu nàng đi kính rượu, nàng cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Bởi vậy nàng cũng không quá kinh ngạc.
Diệu Hàm nhìn vẻ mặt không biểu tình gì của nàng, còn tưởng rằng là do nàng sợ hãi, đi đến bên cạnh nàng nhẹ giọng an ủi: “Chỉ là, cũng có thể là ta đã nghe nhầm, ngươi đừng lo lắng, chúng ta xem xét……”
A Dao biết đây là nàng đang an ủi mình, nàng giơ tay nắm lấy tay Diệu Hàm: “Đa tạ đã nói cho ta biết.”
Dải lụa trên vai nàng bỗng nhiên rơi xuống cổ tay, lộ ra cánh tay có đầy những vết xanh tím.
Những vết bầm nổi lên trên làn da trắng như tuyết, nhìn có chút dữ tợn.
Diệu Hàm đột nhiên không nói được gì nữa.
Tiết Mậu là ấu tử của Ninh Tân hầu, chỉ nghe danh liền biết, tổ tiên Tiết gia từng là công thần bình định lại Tân Châu, rất có uy thế ở Tân Châu.
Cũng bởi vậy, ở đất Tân Châu cũng chỉ có Lang Âm trưởng công chúa mới có thể có quan hệ thân thiết với Tiết gia.
Mà ở trong mắt những người này, các nàng là những vũ nữ ti tiện thì tính gì?
Huống chi, trưởng công chúa vốn đã không thích A Dao. Diệu Hàm còn muốn nói gì đó, nhưng lại bị người kêu đi.
Cách đó không xa lại vang lên tiếng nhạc cùng tiếng cười nói, A Dao đi ra khỏi phòng nghỉ, đứng sau bụi tường vi rậm rạp, lặng lẽ nhìn về phía yến hội.
Tiết Mậu ngồi ở vị trí rất gần với trưởng công chúa, trong không gian đầy mùi rượu, mặt gã đỏ lên, vốn đã không muốn nhìn giờ lại càng không thể nào nhìn thẳng.
Nhưng bởi vì xuất thân của gã hoàn hảo, ở nhà lại được chiều chuộng, nữ nhân mấy năm nay hắn chơi qua sợ là nhiều hơn số nam nhân mà A Dao đã từng gặp.
Tiếng ác đồn xa, nghe nói còn chơi chết không ít người.
Nàng thật vất vả mới sống được đến bây giờ, tuyệt đối không thể bị đưa đến Tiết gia làm đồ chơi trên giường cho gã.
Nghĩ vậy, tầm mắt A Dao do dự trong chốc lát trên mặt khách khứa, cuối cùng dừng lại trên người của vị công tử mặc huyền y kia.
Nhìn bộ dạng của hắn chắc cũng chỉ mới mười tám mười chín tuổi, trên mặt hơi nhợt nhạt, càng có vẻ càng trẻ tuổi hơn một chút.
Lông mi rất dài, đôi mắt thâm thúy, đường cong khuôn mặt rất hoàn mỹ, đôi môi mỏng. Thân hình cao gầy, đôi vai to rộng, thân hình cân xứng, trên eo thắt một chiếc đai màu đen, một cặp chân dài nửa gác lên ghế.
Khách khứa trong bữa tiệc đều đang uống rượu tìm hoan, chỉ có một mình hắn là người trước sau đều không tham dự vào, giống như là một vị khách đi ngang qua.
Nhưng chỉ A Dao biết, hắn là Đoạn Vân Chu, là đích trưởng tử của Thừa Âm công chúa, Định Viễn Hầu phủ thế tử, Lang Âm trưởng công chúa là dì của hắn, đương kim hoàng thượng là cữu cữu của hắn.
Thần sắc A Dao khẽ thay đổi, hoàn toàn không nhận ra được có người đang nhìn chằm chằm phía sau nàng hồi lâu.
Nàng bất ngờ bị người từ phía sau ôm lấy, mùi rượu phun lên trên vai nàng, kí©h thí©ɧ khiến làn da mịn màng của nàng nổi lên một tầng da gà.
“Tiểu mỹ nhân, để gia hôn một cái.” Tiết Mậu đã say.
Ban đầu gã chỉ muốn ra ngoài cho tỉnh rượu, không ngờ lại gặp được A Dao một mình. Cơn say bốc lên não, hương thơm tràn vào mũi gã, khiến gã nhớ tới lời lời nói vừa rồi của Lang Âm.
“Cũng chỉ là một món đồ chơi rẻ tiền thôi, thưởng cho Tiết thế tử cũng không sao.”
Lời nói khinh miệt không thèm để ý của ả ta, lại làm cho Tiết Mậu yên tâm.
Gã không chút bận tâm mà ôm lấy A Dao, muốn đem cằm chôn vào hõm vai của nàng, nhưng không ngờ lại bị nàng hung hăng đẩy ra!
Hôm nay váy của A Dao vốn là có cổ áo mở rộng ra, lại bị gã lôi kéo như vậy, da thịt ở trước ngực cơ hồ là lộ ra bên ngoài, tóc dài tuột ra bay tán loạn, xoã tung trên trán, không duyên không cớ tăng thêm vài phần dụ hoặc.
Tiết Mậu sửa sang lại tà áo một chút, muốn lại ôm nàng lần nữa, thế nhưng lại bị nàng linh hoạt né tránh.
Lần này, gã thực sự tức giận, lại đem lời của Lang Âm ra uy hϊếp nàng: “Điện hạ đã đem ngươi thưởng cho ta, về sau, ngươi chính là ái thϊếp của gia.”
A Dao nghe xong lời này, trong mắt lại không hề dao động, bàn tay rũ bên người lặng lẽ nắm chặt lấy cành hoa bên cạnh, bàn tay nàng bị chiếc gai đâm vào, đau đến tận tim gan.
Tiết Mậu bị nàng nhìn đến cả người không được tự nhiên, bất mãn với thái độ này của nàng, nói: “Chẳng lẽ ngươi còn không muốn?”
“Được lắm……” Gã bước tới một bước, gần sát A Dao, cơ hồ có thể ngửi thấy được mùi hương thanh đạm trên người nàng.
Tiết Mậu cười dữ tợn, càng khiến cho đôi mắt nhỏ lại, A Dao lại có thể nhìn ra được từ khe hở kia thấy được ý nghĩ da^ʍ tà ghê tởm: “Ngươi không muốn cũng được, hiện tại gia liền làm ngươi!”
Một chữ cuối cùng rơi xuống kia, gã cũng đã lao lên.
A Dao nhận thấy được nguy hiểm, xoay người chạy đi. Khi gã lao lại gần đến nơi, nàng lại bị vướng một thứ gì đó, ngã trên mặt, góc váy bị cắt qua, xương cốt ở eo lưng như là bị lệch đi.
Tiết Mậu nhân cơ hội áp này lao lại đây, ôm A Dao lăn đến giữa bụi hoa.
Bởi vì vừa uống xong rượu, tay chân Tiết Mậu có chút nhũn ra, nhưng sức lực của nam nữ có sự chênh lệch quá lớn, A Dao liều mạng giãy giụa, lại bị gã tàn nhẫn bóp lấy cổ.
“Buông ra……”
Trước mắt A Dao biến thành một mảng màu đen, muốn kéo tay của Tiết Mậu ra, nhưng lại không thể nào động đậy nổi. Nàng cơ hồ có thể cảm nhận được bàn tay của Tiết Mậu đang di chuyển trên quần áo nàng.
Nàng gần như tuyệt vọng, thân phận nàng thấp kém, nàng cũng chỉ là một món đồ chơi xinh đẹp trong tay những kẻ quyền quý, lấy ra làm trò tiêu khiển, ngay cả mạng sống của mình cũng không thể nào tự quyết định được.
Nhưng nàng không cam lòng!
Không biết sức mạnh từ đâu ra, A Dao đột nhiên đem Tiết Mậu đẩy ra, lăn một vòng liền hướng bên phải mà chạy đi.
Nhưng góc váy bị rách cư nhiên mắc vào cúc áo trên người Tiết Mậu, gã duỗi tay kéo một cái, cười nàng không biết tự lượng sức mình.
Làn da của A Dao lộ ra bên ngoài bị cỏ dại cứa tràn đầy vết máu, nhưng nàng gần như không cảm nhận được, nhìn ánh mắt kiên định của Tiết Mậu, bỗng nhiên cười yêu mị.
Nàng chủ động đi lại, da thịt trắng nõn mê người như đang phát sáng, Tiết Mậu thực vừa lòng sự thức thời chả nàng, lực đạo trên tay thoáng thả lỏng ra một chút, cúi xuống muốn lại gần nàng.
Ngay lúc hai người càng ngày càng gần nhau, dường như có thể cả nhận được hô hấp của nhau, một tay khác của A Dao nhấc lên nhổ xuống một cây trâm bạc, không chút do dự đâm vào bên gáy của Tiết Mậu.
Máu tươi phun ra tung tóe, đem hai hàng tường vi trắng bên cạnh nhiễm đỏ.
Nàng hạ tử thủ, nhìn thấy Tiết Mậu ngã xuống như một bãi bùn lầy, l*иg ngực nhảy lên bang bang, nhưng nàng không hề sợ hãi.
Cách đó không xa truyền đến tiếng bước chân cùng với tiếng nói chuyện. Nàng nhìn qua, vừa lúc thấy được một bóng dáng thon dài đĩnh bạt, cách bên này vài chục bước chân.
A Dao không kịp suy nghĩ, cắn răng đem cây trâm kia rút ra, Tiết Mậu kêu lên một tiếng, sau đó liền hôn mê. Nàng không nghiêng đầu, máu tươi trực tiếp vẩy lên cằm và ngực nàng toàn bộ nhiễm hồng.
A Dao đem cây trâm đã bị máu dính lên nhìn không ra nguyên dạng lau lung tung lên váy của mình, rồi đem cây trâm cất đi. Sau đó, nàng giật miếng quan ngọc trâm trên người Tiết Mậu xuống, đột nhiên hướng đến đầu vai của mình cắn xuống!
Máu tươi trào ra, cảm giác đau thấu tim gan bao lấy nàng, A Dao không hề hé răng, đẩy bụi hoa ra, nghiêng ngả lảo đảo mà chạy về phía cửa phủ.
Đúng như nàng đoán trước đó, ngay khi Đoạn Vân Chu lên xe ngựa, lại nghe được tiếng bước chân phía sau, cảnh giác mà quay lại phía sau, lại không nghĩ lại vừa vặn bị người đâm trúng.
Trong lòng ngực bị một người đáng thương đâm vào.
Đoạn Vân Chu theo bản năng cúi đầu xuống nhìn xem, trong lòng ngực là một thiếu nữ nhỏ xinh, váy áo rách nát, trên người toàn là mùi máu tanh, trên vai còn cắm một cái ngọc trâm của nam nhân, đang chảy máu ào ạt.
Chỉ cần nhìn bộ dạng này, là có thể nghĩ đến được nàng đã gặp những gì.
Nhưng Đoạn Vân Chu không có chút cảm xúc gì, hắn lạnh nhạt đẩy nàng ra, A Dao liều mạng dùng chút sức lực còn sót lại bò lên xe ngựa.
“Công tử…… Cứu ta.”
Hơi thở mong manh, giọng nói đứt quãng, nói xong một chữ cuối cùng đầu đột nhiên gục xuống, như là chặt đứt khí ngã vào trong l*иg ngực Đoạn Vân Chu.
Hắn chán ghét tránh đi, ý bảo cận vệ Vũ Hồi đem nàng kéo đi, Vũ Hồi chưa kịp đi tới, liền nghe được cách đó không xa chỗ ngoặt truyền đến tiếng bước chân vội vàng.
“Vân Chu biểu đệ.”
Nghe thấy tiếng gọi yểu điệu, Vũ Hồi lập tức đi đến chắn trước mặt Đoạn Vân Chu, thấp giọng nói: “Chủ tử, là Nhã Hiền quận chúa.”
Lông mày Đoạn Vân Chu nhăn lại, thoáng chần chừ một chút, ngay sau đó vén màn xe lên chui vào, A Dao bị ném trên sàn, áo choàng nhiễm đầy máu tươi.
Ngay trước khi màn xe rũ xuống, Mạnh Nguyệt Nhu vừa lúc mang theo tỳ nữa đi đến, có chút không vui mà nhìn Vũ Hồi đang chắn trước xe, hỏi: “Vân Chu biểu đệ đâu?”
Vũ Hồi nhìn thoáng qua thân hình người ngồi sau tấm màn dày kia, cung kính nói: “Thưa quận chúa, thân thể chủ tử nhà ta không được khỏe, hôm nay xin đi trước, cũng đã cáo tội với Lang Âm điện hạ.”
Mày liễu Mạnh Nguyệt Nhu hơi chau lại, lo lắng tiến lên vài bước, nâng cao giọng lên hỏi: “Vân Chu biểu đệ, ngươi không thoải mái sao? Muốn ta tìm y quan đến xem sao hay không?”
Đoạn Vân Chu đã sớm không còn kiên nhẫn, lạnh lùng nói: “Không cần.”
Đại khái là chưa có ai dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với Mạnh Nguyệt Nhu, nàng nghe vậy liền ngơ ngẩn không nói nên lời, Vũ Hồi khom lưng hành lễ với nàng, nói:“Quận chúa, thất lễ.”
Nói xong, hắn trực tiếp tránh nàng ngồi lên xe ngựa, phân phó xa phu: “Đi thôi, trở về khách điếm.”
Xa phu nghe lệnh liền ném ra roi ngựa, vang lên một tiếng, bánh xe liền chuyển động, đợi đến khi Mạnh Nguyệt Nhu hồi phục lại tinh thần thì xe ngựa của Đoạn Vân Chu đã đi ra đến đại môn của phủ công chúa.
Hiện tại cũng đã muộn, chỉ có thanh lâu sở quán còn mở cửa, trên đường cơ hồ không còn thấy bóng người, quẹo vào hẻm nhỏ yên lặng u ám, Vũ Hồi kêu người dừng xe, gõ gõ vách tường: “Chủ tử.”
Bên trong xe ngựa tràn ngập mùi máu tươi, thảm lông dê mềm mại sạch sẽ toàn bộ bị nhiễm hồng, thiếu nữ đang hôn mê tái nhợt không có chút máu, giống như đã đem toàn bộ máu chảy khô.
Đoạn Vân Chu rũ mắt nhìn chằm chằm vào vai gầy của nàng, nói: “Gọi người tìm đại phu tới.”
Vũ Hồi nhận lệnh, lại hỏi: “Chủ tử, nàng là người của phủ Lang Âm công chúa, có thể hay không……”
Nói còn chưa dứt lời, nhưng Đoạn Vân Chu đã trực tiếp cười nhạo một tiếng, bộ dạng không sao cả nói: “Bộ dáng còn được, giữ lại sau này còn có thể có chút tác dụng.”