A Dao đi theo Đoạn Vân Chu chỉ vì muốn quãng đời còn lại được an an ổn ổn. Lại không ngờ rằng cái giá là cả một trái tim chân thành, hãm sâu vào trong đó. A Dao cho rằng giấc mộng đẹp này có thể mãi không tỉnh dậy, lại đã quên mất, nàng cũng chỉ là con chim nhỏ bé trong lòng bàn tay Đoạn Vân Chu. Ở trước mặt ích lợi, nàng chả là cái gì. Một tia tôn nghiêm còn sót lại bị giẫm đạp, ngay cả dung mạo tuyệt trần cũng suýt chút nữa bị hủy hoại. A Dao dùng chút sức lực cuối cùng, thiêu rụi sân hai người đã từng ở. Không chờ được người tới, không bằng không chờ. - A Dao mất tích. Đến khi hai người gặp lại, nàng đã thành trưởng công chúa cao quý. Đoạn Vân Chu xông vào cửa cung, chỉ chờ tới tin tức nàng tổ chức yến hội chiêu phò mã. Nhìn thanh niên tài tuấn đứng đầy đại điện, Đoạn Vân Chu ghen ghét đến đỏ cả mắt. Hắn lướt qua mọi người, muốn giống như trước kia nhốt nàng vào trong lòng, lại bị nàng một kiếm đâm vào ngực. Thì ra, món đồ chơi nắm trong tay cũng có tính tình. Máu tươi đầm đìa, nàng tuyệt tình nói: “Công tử, ta đã có vị hôn phu.” Thế nhân đều nói Nhϊếp Chính vương lãnh tâm lãnh tình, tiểu thư khuê tú yêu hắn ngay cả một ánh mắt thương hại của hắn cũng không chiếm được. Ai ngờ, khi hắn động tình đã quá sâu đậm, lại là cầu mà không được. Ngay cả vết kiếm vĩnh viễn không khép lại trước ngực đều là tín vật để hắn tưởng niệm. —— Chỉ vì đó là A Dao tự tay đâm. Trưởng công chúa mỹ cường thảm, rất có mục đích & Nhϊếp Chính vương cố chấp, còn tàn nhẫn lại dứt khoát hơn cả tức phụ