Chương 37: Có em ở đây, thật tốt!

Khế Phương ở tại biệt thự cũng mấy hôm, nhưng ngoại trừ Sương Phong tới vài lần lấy tài liệu thì hầu như chẳng gặp ai.

“Đây mà là nhà sao? Như vậy cũng yên tĩnh quá mức rồi đó!”

Cô thủ thầm trong lòng: nhất định phải làm thứ gì đó khiến cuộc sống của bản thân trở lên thú vị. Chí ít đến khi cô bắt buộc phải rời đi thì khi nhớ lại cũng không quá đỗi đau lòng.

- Nuôi một con mèo thì sao? Hay nuôi chó?

Khế Phương lấy điện thoại từ trong túi xách, nhắn hỏi ý kiến Dư Vu Quân:

“Em nuôi một con chó trong nhà được không? Bình thường không có ai nói chuyện cảm thấy rất tẻ nhạt.”

Tin nhắn gửi đi chưa được bao lâu đã thấy hồi âm.

“Được. Sương Phong thi thoảng có ghé qua, nói chuyện với cậu ấy cũng khá thú vị. Chú Phương có rất nhiều chuyện để nghe, nội dung cũng được nhưng lan man lặp lại. Sương Phong biết chỗ mua, em có thể nhờ cậu ta dẫn đi.”

“Em tự mua cũng được. Không cần phiền cậu ấy!”

“Vậy em ở nhà nhớ dùng bữa đúng giờ. Đói có thể bảo đầu bếp nấu thêm. Đi làm không cần quá sức.”

Khế Phương chỉ biết vâng lại một dòng rồi gửi đi.

Nếu người đàn ông này thực sự là một tình yêu boy love thì Khế Phương chắc cũng nguyện ý mà đu theo tình cảm của họ mất.

Cô còn chưa kịp vui mừng được bao lâu đã thấy Sương Phong bước vào trong biệt thự. Câu ta dạo này quả thực rất hay xuất hiện lấy tài liệu. Là lấy tài liệu thật hay cố tình đến theo dõi Khế Phương?

Vừa thấy cô, Sương Phong hạ điện thoại vào túi áo trong cất giọng:

“Cô Phương định nuôi chó hay mèo ở đây sao?”

“Đúng vậy! Tôi có hỏi qua ý anh Quân. Anh ấy bảo được.”

Hắn ta nhìn cô một lát rồi có vẻ trầm ngâm suy nghĩ, miệng lẩm bẩm:

“Được sao?”

Phải mất một hồi lâu Sương Phong mới thu lại đống suy nghĩ, quay sang hỏi:

“Vậy có cần tôi đưa cô đi không? Tôi biết một cửa hàng khá tốt.”

“Không cần! Không cần! Thực sự không cần! Tôi tự mua được!”

Làm sao cô có thể đồng ý nhờ Sương Phong đưa đi cơ chứ?

Cậu ta mới chính là chủ nhân ở đây. Còn Khế Phương chỉ là kẻ mượn tạm, đến khi mọi chuyện rõ ràng nơi đây sẽ trả lại đúng người. Nếu bây giờ cô sai khiến cậu ta nhiều quá, không biết chừng sau này đến cơ hội thở còn chật vật.

“Vậy tôi lên lầu lấy tài liệu!”

Khế Phương thở phào nhẹ nhõm nhìn dáng lưng cao thẳng rời bước. Trong lòng lại dấy lên những cảm xúc hốn độn khó tả.

Cậu ta như Khế Phương ngày trước, rõ ràng biết Tĩnh Nhi là cái gai trong bọc nhưng lại cố giả vờ như không có chuyện gì. Rõ ràng biết Trịnh Đăng Bảo có ý ngoài luồng nhưng vì yêu mà che mờ mắt. Rồi Khế Phương có trở thành Tĩnh Nhi trong mối quan hệ này hay không? Cô có nên rời đi trước khi mọi chuyện quay thành chong chóng? Có nên rời đi trước khi tất cả hoá trò cười? Đến lúc đó chẳng phải cô sẽ trở thành chính người mà bản thân vô cùng căm ghét?

Cô sẽ ở lại. Chuỗi vòng trên cổ chính là thứ đưa Khế Phương tới đây. Cho dù có ra đi, cũng phải là ra đi trong đàng hoàng. Cô phải nhận được lời xin lỗi thích đáng.

Đúng! Khế Phương sẽ hỏi Dư Vu Quân thật rõ ràng.

Hai ngày sau, tại biệt thự lớn, tiếng động cơ ầm ĩ khiến Khế Phương không tài nào tiếp tục giấc mơ nồng nàn. Cô rời khỏi giường tiến ra ban công xem bản thân đã bỏ lỡ chuyện gì.

Chiếc xe hơi sang trọng quen thuộc. Bóng lưng thẳng tắp, dáng người cao lớn ôn nhu.

“Vu Quân! Anh về rồi sao?”

Khế Phương vui mừng trông ngóng như một đưa trẻ chờ mẹ về cho kẹo. Cô chạy thật nhanh xuống bậc thang, lao về phía ngoài không mảy may suy nghĩ mà ôm chầm lấy Dư Vu Quân. Hắn ta dịu dàng ôm lấy cô vào lòng, đơn giản nhấc bổng Khế Phương lên bằng một vòng tay siết chặt eo.

"Nhớ anh sao? Anh đi có mấy ngày mà đã nhớ tới vậy sao?"

Câu nói khiến bản thân cô như bừng tỉnh. Đúng vậy! Là cô nhớ hắn sao? Là cô mong ngóng hắn về sao? Có thể là mong ngóng thật nhưng nỗi nhớ này có phần khá vượt ngoài tầm kiểm soát.

Sương Phong ôm theo một đống tài liệu phía sau, đóng cửa xe cái "rầm", cậu ta tiến về phía Khế Phương sửa lại cặp kính ngay ngắn trên sống mũi:

"Chủ tịch, chuyện thu mua lại Kính Nghị cũng quá thừa thãi rồi. Tôi sẽ nghiên cứu lại tài liệu ép giá xuống thấp nhất có thể."

Khế Phương nhanh chóng rời khỏi vòng tay Dư Vu Quân, lấm lét nhìn sang Sương Phong. Cậu ta với Vu Quân đúng thật là cặp bài trùng, đến cả khuôn mặt đăm chiêu suy nghĩ cũng giống nhau, nét mặt tức giận không bằng lòng cũng bộc lộ rõ ràng.

Là cậu ta đang giận dữ chuyên công ty hay đang ghen tuông?

Hay là cả hai khiến Dư Vu Quân đối diện cũng không dám lên tiếng?

"À. Anh Quân vừa trở về, không nên nói chuyện công ty mãi như thế. Chúng ta cùng vào nhà, được không?"

Khế Phương phá tam bầu không khí khó khăn giữa hai người. Đây rõ ràng là vì yêu mới có thể giận dữ tới mức như này. Nếu bây giờ không có Khế Phương có phải Vu Quân sẽ lao đến ép buộc một nụ hôn nồng cháy phá tan không khí này?

Như vậy cũng quá kí©h thí©ɧ rồi!

Sương Phong lặng lẽ qua về phía xe, lấy ra một hộp đựng đưa cho Khế Phương:

"Sức khoẻ Chủ Tịch không được tốt. Hơn nữa dạo này khả năng dị ứng rất cao, tôi đã nấu ít canh bồi bổ, lát cô mang vào bếp bảo họ làm nóng lại cho Chủ Tịch."

"Được!"

Khế Phương vội vàng đỡ lấy không dám chậm trễ. Tương lai sau này còn phụ thuộc nhiều vào cách hành xử bây giờ của cô.

Bóng xe lao nhanh biến mất khỏi cổng biệt thự. Dư Vu Quân cũng nhanh chóng kéo Khế Phương vào bên trong.

"Dạo này em có tốt không? Ở đây chắc cũng quen rồi chứ?"

"Rất tốt! Sương Phong cậu ta cũng thường tới đây. Mỗi lần tới đều lấy rất nhiều tài liệu, có vẻ cậu ấy rất bận."

Vu Quân không nói, chỉ im lặng quan sát Khế Phương. Hắn nhìn cô một lát rồi tựa đầu vào vai, hít hà hương thơm tóc mai quyến rũ. Lần đi công tác này hắn thực sự rất mệt mỏi, thực sự chỉ muốn quay lại đây thật nhanh chóng. Nhưng nỗi hận lại không cho phép điều đó.

"Anh mệt quá! Anh muốn ngủ một lát, chỉ một lát thôi."

Câu nói vừa xong, Dư Vu Quân nhấc bổng Khế Phương trên tay, dịu dàng ôm cô vào lòng như nâng niu nàng công chúa báu vật. Từng bước nhanh chóng tiến lên cầu thang, đóng sầm cánh cửa sau lưng.

"Anh chỉ muốn ngủ thôi đúng không?"

Khế Phương nằm im trong vòng tay không dám cựa quậy, câu hỏi thăm dò lo lắng cất lên.

Hắn đặt cô xuống giường, ngồi xuống bên cạnh, vuốt ve từng lọn tóc nghịch ngợm che khuất khuôn mặt thiếu nữ xinh đẹp.

"Nếu em đồng ý thì chúng ta có thể hơn cả ngủ."

Ánh mắt Khế Phương khẽ sao động lấp lánh. Hắn ta đang muốn hoàn lương sao? Hay Khế Phương có thể nắn thẳng? Như vậy cũng quá thần kỳ rồi!

Dư Vu Quân nằm xuống ngay bên cạnh. Hắn quay người ôm trọn thân thể Khế Phương vào vòng tay rắn chắc, tiến sát hơi thở nóng hực kề cạnh cổ cô thì thầm:

"Có em ở đây thật tốt!"