Chương 7: Hãm Hại (3)

Tiếng xe cấp cứu inh ỏi rời đi trong đêm...

Tại phòng cấp cứu,nhà họ Vân tập trung hầu như đầy đủ...

"Bác sĩ,mẹ tôi thế nào rồi ạ?"-Quan Lâm hỏi.

"Không sao,chỉ là ăn trúng đồ không hợp bụng,nên đau bụng.Vì đi nhiều lần,bị mất nước nên ngất đi.Người nhà phải cẩn thận,người lớn tuổi rồi không nên ăn uống lung tung.Lão phu nhân không sao,chỉ cần nghỉ ngơi,mai kiểm tra lại có thể xuất viện về nhà!"- bác sĩ nói.

Mọi người đều thở phào nhẹ nhõm khi nghe xong bác sĩ nói.

"Thôi,mẹ không sao,mọi người về đi,tôi ở lại đêm nay là được..không cần nhiều người đâu.Về đi!"-Quan Lâm nói xong liền mở cửa vào phòng bệnh.

Mọi người dần giải tán hết,chỉ còn lại mẹ con Lãng Vân, Vân Hi và Thiên Chi.

"Hay để con ở lại cùng với Chú Quan Lâm, có gì con sẽ nhanh chóng báo với mọi người kịp lúc!" Thiên Chi nói.



"Không cần, mày là người đem cháo lên cho bà ăn,mày không thoát được trách nhiệm. Mày phải chịu trừng phạt. Tao không tin qua vụ này mày vẫn còn ở lại ngôi nhà này, cút đi, mày về nhà đem hết đồ của mày mà biến khỏi mắt tao.Tao không muốn nhìn thấy mày trong ngôi nhà. Đi!" -Lãng Vân gào lên trong bệnh viện, trong đôi mắt tràn ngập sự khinh thường và vui vẻ khi đạt được mục đích.

Thiên Chi muốn giải thích nhưng không có bằng chứng nên cô đành đi về, trên đường đi, xe cô tấp nập nhưng dường như không ảnh hưởng đến cô. Cô lẩn thẩn bước đi, trước mắt cô không có tiêu cự, người qua đường đụng phải cô cô đều không tránh né. Trong đầu chỉ là những thắc mắc, sự sợ hãi.

Cô về tới nhà, cô đi tới phòng bếp, cô nhìn tô cháo cùng với những gói bánh cô mang về, cô thắc mắc tại sao bà Vân lại bị đau bụng? Cô múc một muỗng canh cháo ăn thử cùng với miếng bánh mua về, cô nghĩ: " Mình phải tìm được chứng cứ, mình phải tìm được lý do, mình không thể bị đuổi đi.Mình không có nhà, mình biết đi đâu đây?""Bà nội, bà trên trời phù hộ con có thể tìm được bằng chứng chứng minh, bà nhé!".

Cô nói, trên khuôn mặt toàn là nước mắt, mặt cô lấm lem. Cô lau nước mắt và đi vào phòng ngủ, trong căn phòng bóng tối chỉ thấy được bóng hình nhỏ bé, cô độc sẽ bị ác quỷ nuốt chửng. Cô khóc mệt rồi rơi vào giấc ngủ.

Nửa tiếng sau, bụng cô đột nhiên đau quằn quại.Mồ hôi nhễ nhại, bỗng nhiên Vân Hi xuất hiện, cậu đi về nhà nhưng thấy bóng hình trong bếp, cậu đi theo Thiên Chi đến khi cô vào phòng ngủ.Cậu quay về phòng, cậu không muốn lo lắng cho Thiên Chi vì cậu chán ghét mối quan hệ mẹ con giữa cô và Lãng Vân.Nhưng vì lời hứa trước khi đi của dì Ngọc Tú,anh quay lại phòng ngủ xem. Đúng lúc đó, anh thấy cô ôm bụng,mồ hôi cô chảy ra ướt nhẹp người.Anh gọi bác Trương lên phòng bế cô lên bệnh viện, anh ôm cô vào lòng:

" Tại sao người lại nóng thế này, Thiên Chi, cô tỉnh lại. Cô đừng có mệnh hệ gì, dì trở về mà không có cô bên cạnh dì sẽ đau lòng. Cô không phải là người con tốt bụng, hiếu thảo của dì sao?Nếu đúng vậy, cô đừng ngủ.Nếu không tôi sẽ không tha thứ cho cô!"

"Mẹ ơi, ba ơi, dì ơi, mọi người ở đâu?Con nóng quá, con mệt quá, mọi người đi đâu rồi? Sao mọi người lại bỏ rơi con?Dì ơi,con xin lỗi vì đã thất hứa, nếu có kiếp sau con mong rằng sẽ gặp dì."

"Bà ơi, bà đến đón con sao? Nhưng hình như có ai gọi con thì phải? Bà ơi, bà ơi?" Thiên Chi nói xong liền ngất xỉu, đúng lúc đó xe đã dừng tại cổng bệnh viện.