Chương 17

17.

Thế giới của tôi chìm trong hư ảo và hỗn loạn, cái gì là thật, cái gì là giả, tôi không thể nào phân biệt được nữa.

"Không thể được, không thể được..." Tôi lẩm bẩm như đang ở trong mơ, bò dậy muốn tìm bằng chứng cho thấy Thời Nghiên Lễ đã từng đến.

Động tác đứng dậy quá nhanh, một cơn chóng mặt dữ dội ập đến.

Tôi ngã xuống mép giường.

Hành động điên rồ này khiến cho Du Tịnh sợ phát khóc.

"Phương Di, cậu phải tỉnh táo lên."

Đầu óc tôi rung chuyển dữ dội, đầu đau như búa bổ.

Cũng trong khoảnh khắc này, những ký ức xa lạ lập lòe mờ ảo bất ngờ ùa về.

Trong tâm trí giống như đang chiếu một bộ phim, hình ảnh rõ nét sống động.

Trong một chiếc sân nhỏ, vào một buổi chiều đông gió nhẹ, có một người đàn ông mảnh mai và sạch sẽ ngồi vào chiếc bàn dưới hiên nhà, trên đùi có một cuốn sách đang lật dở.

Người giúp việc dẫn theo một cô gái trẻ tiến lại gần: "Giáo sư Thời, khách của anh đến rồi ạ."

Thời Nghiên Lễ hướng mắt nhìn sang, ánh mắt anh hơi dừng lại trên mặt cô.

Một lúc sau, anh dời ánh mắt đi, cười nhẹ: "Bạn Phương Di, ngồi đi."

Cô gái không hề cử động, nhìn thẳng vào anh, cũng không mở lời.

Thời Nghiên Lễ đưa tay ra rót trà cho cô, không biết là cố ý hay vô ý làm đổ một ít trà, nước trà nóng đổ tràn lên ngón tay cô, da lập tức đỏ ửng lên.

Cuối cùng cô cũng nhúc nhích, cúi người nắm lấy ấm trà trong tay anh, nhẹ giọng thì thầm: "Ngay đến một ly trà anh còn không rót được."

Cô gái ngồi xuống, tư thế thẳng lưng, cả người tỏ ra hờ hững và xa lánh: "Anh gọi tôi đến làm gì?"

Thời Nghiên Lễ cười đầy ẩn ý: "Cô đến, đó là đáp án."

Đây là cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ.

Trong những tháng sau đó, cô gái này đến thăm anh vài lần, vài lời trò chuyện, cuộc trò chuyện thưa thớt và nhạt nhẽo

Lần gặp mặt cuối cùng, khi cô gái chuẩn bị rời đi, Thời Nghiên Lễ nói: "Tôi phải quay về rồi."

Cô gái sững sờ, sau đó cúi gặm đầu xuống.

Khi ánh đèn đường màu cam ấm áp lần lượt bật sáng, cô ngẩng đầu hỏi: "Giáo sư Thời, có thể cho tôi mượn điện thoại của anh một lúc được không?"

Thời Nghiên Lễ nghiêng đầu nhìn cô một cái, đẩy điện thoại trên bàn cho cô.

Cô cầm lấy điện thoại, có chút do dự, do dự vài phút mới quyết định vuốt màn hình khởi động máy.

Đầu ngón tay thon dài liên tục gõ chữ, viết xong, cô cẩn thận kiểm tra lại một lượt, cảm thấy vừa ý mới đưa trả lại điện thoại.

Đôi mắt của Thời Nghiên Lễ quét qua đôi tai đột nhiên đỏ ửng của cô, hơi hơi nhướng mày.

"Tôi có giấu một bí mật trong Wechat của anh."

Cô gái khẽ cắn môi, giọng nói nhỏ như muỗi kêu: "Nếu một ngày nào đó anh phát hiện ra, không tính toán chuyện quá khứ, nếu như anh đồng ý, thì chúng ta..."

Vậy thì chúng ta… hãy ở bên nhau nhé.

Mặt cô lúc thì đỏ bừng lúc thì trắng bệch, như thể cô nhớ ra điều gì đó không vui, đang nói nửa chừng cô bỗng đột ngột dừng lại.

Thời Nghiên Lễ không hỏi thêm gì nữa, chỉ mỉm cười gật đầu: "Được rồi."

Cô gái hiển nhiên có chút thất vọng, đồng thời có chút không cam tâm, khi quay người rời đi, cô nghĩ thầm: "Không sao đâu, tương lai còn dài"

Tình cảm dành cho một người nhỏ bé như cát bụi vậy, cô vẫn đang thuyết phục bản thân, liên tục quay đầu ngoảnh lại.

Khi cô bước ra tới cửa, Thời Nghiên Lễ lại đột nhiên lên tiếng: “Bạn Phương Di, bảo trọng nhé, hẹn sau này gặp lại.”

Đôi mắt cô bừng sáng lên trong giây lát, bước chân rời đi cũng nhanh chóng nhẹ nhàng hơn.

Sau trận đau đớn dữ dội này, tôi dần tiếp thu những ký ức xa lạ này, cả người bất lực ngồi bệt xuống sàn bên cạnh giường.

Tôi kinh hãi nhận ra rằng đây là những ký ức của tôi.

Phương Di trong đoạn ký ức này, là tôi ở Los Angeles từ cuối năm 2019 đến năm 2020.

Những ký ức mà trước đây tôi không hề có đột nhiên xuất hiện,

Quá khứ đã được thay đổi!