Chương 2-3

Thầy cô và các bậc phụ huynh thường dạy rằng đang đi học mà dính vào yêu đương sẽ dẫn tới học hành sa sút, thậm chí yêu tuổi này là hư đốn, là ăn chơi. Thằng Quang lại nghĩ chưa chắc đã như vậy, ít nhất với nó thì không phải như vậy. Từ khi có tình cảm với Mai nó tốt hơn hẳn đấy chứ.

Trước kia nó là đứa tùy hứng và có phần luộm thuộm, đến giờ đi học mới vội vàng thay quần áo, vuốt mớ tóc rối rồi nhảy lên xe, đạp thẳng đến trường. Giờ nó dậy sớm hơn, giũ quần áo phẳng phiu, trải đầu tóc gọn gàng, soi gương chỉnh trang mấy lần mới ung dung tới lớp. Trước kia một bộ quần áo nó mặc hai - ba ngày, mẹ nó giục thay mới chịu đi thay; bây giờ ngày nào nó cũng thay quần áo, tự mình giặt giũ, phơi phóng sạch sẽ xong cất vào tủ, mấy ngày sau mới mặc lại. Mẹ nó không khỏi ngạc nhiên. Có lần đứng từ xa nhìn thằng con mình đang hì hục giặt cái áo cánh trắng, bà phải chép miệng nhủ thầm: “Thằng này dạo này làm sao thế nhỉ?"

Hôm nào bàn mình trực nhật, thằng Quang đi học từ sớm tinh mơ. Thực ra, sau khi bị Mai "dạy dỗ" nó đã đến trường sớm hơn vào ngày trực nhật. Nhưng từ ngày "cảm nắng" Mai, thằng Quang còn đến sớm hơn nữa. Không chỉ một lần,lúc nó cất xe đạp xong, nhìn cả khu để xe mới có lèo tèo mấy cái. Nó đến lớp sớm nhất; quét dọn, giặt khăn, lau bảng, múc đầy chậu nước rửa tay của thầy cô xong bọn Mai, Hiền,Tuyết mới đến. Khỏi phải nói

cũng biết ba đứa bạn ngạc nhiên thế nào. Mà đâu phải chỉ ngạc nhiên, cả buổi học hôm ấy cái Hiền, cái Tuyết cứ luôn miệng khen nó ga-lăng suốt, làm nó sướиɠ rơn. Không ngờ chăm chỉ một chút có nhiều cái hay như vậy. Và từ đó một quyết tâm to lớn bùng cháy trong lòng thằng Quang. Nó quyết tâm phải cưa đổ Mai, quyết tâm khiến Mai phải si mê nó giống như nó đang si mê Mai. Từng ngày trôi qua, quyết tâm ấy cứ lớn dần, lớn dần từng chút một.

Nhưng nhờ quyết tâm ấy, thằng Quang hiểu rằng bấy nhiêu vẫn chưa đủ. Muốn chiếm được cảm tình của Mai nó cần phải cố gắng nhiều hơn, cần thay đổi nhiều hơn. Trong những cái “nhiều hơn” đó, nó nghĩ trước hết cần thay đổi thái độ học tập của mình. Nói thế nào nhỉ? Mai là một học sinh gương mẫu, đạo đức tốt, học hành chăm chỉ. Một cô gái như thế chắc sẽ thích những thằng học hành giỏi giang, rèn luyện nghiêm túc, nói chung phải là học sinh gương mẫu. Nó nghĩ thế chẳng biết đúng không nhưng nếu có sai chắc cũng chẳng sai bao nhiêu, nên nó quyết tâm trở thành một thằng con ngoan trò giỏi, như thế mới khiến Mai để ý được chứ. Thế đấy, tình yêu tuổi học trò cũng có mặt tích cực mà, đâu phải chỉ toàn tiêu cực như các thầy cô thường nói.

Tiết sinh học hôm đó là viên gạch đầu tiên xây nên con đường đi đến trái tim cô bạn tên Mai của thằng Quang. Nghĩ thật buồn cười, vì môn sinh học nó đã từng cãi nhau to một trận với cô bạn, nay lại từ môn sinh học nó bắt đầu công cuộc chinh phục trái tim cô bạn ấy. Hình như nó và Mai có duyên với môn sinh thì phải. Cả buổi học, thằng Quang "khoanh tay trên bàn, mắt nhìn lên bảng, nghe cô giáo giảng ngoan thật là ngoan". Trước kia nó chẳng bao giờ ngoan ngoãn như vậy, không thư từ với thằng Kiên thì ngọ nguậy cái này, cái kia. Kể cả với ba môn khối D luôn được thằng Quang coi trọng, cũng chẳng mấy khi nó ngồi im ắng. Nói thế để thấy nó đã quyết tâm thế nào.

Giờ ra chơi, lúc nó liếc sang chỗ Mai thì hơi bất ngờ vì cô bạn ngồi cạnh đang nhìn nó chằm chằm, ánh mắt có vẻ kỳ lạ, giống như người trái đất nhìn thấy UFO. Chẳng hiểu sao thằng Quang hơi chột dạ, buột miệng hỏi:

- Có chuyện gì à Mai?

Mai không trả lời mà hỏi ngược lại nó:

- Quang bị ốm à?

Thằng Quang ngạc nhiên, sao tự dưng cô bạn này lại nghĩ nó bị ốm:

- Không, có ốm đau gì đâu, sao tự nhiên lại hỏi vậy?

- Chẳng biết nói thế nào, nhưng mà tự nhiên thấy Quang hôm nay lạ lắm.

Mai trả lời vẫn bằng giọng nói nghi hoặc. Thằng Quang cười thầm trong bụng, hóa ra Mai thấy nó nãy giờ ngồi im, không cựa quậy gì lại thấy lạ, thấy lạ nhưng chưa nhận ra lạ ở chỗ nào. Kể cũng phải, xưa nay trong giờ học có mấy dịp nó hiền lành như vừa nãy. Bảo sao Mai chẳng ngạc nhiên. Nó liền đáp lại Mai bằng giọng nói nửa đùa nửa thật:

- Bà này hay thật. Lúc tôi không nghiêm túc thì bà nhắc nhở. Bây giờ tôi học hành nghiêm túc bà lại ý kiến ý cò à?

Mắt Mai sáng lên như vừa nhận ra điều gì. Cô bạn gật đầu, vội vàng nói:

- Ừ ha, ra là hôm nay Quang ngồi im quá. Mà mình có ý kiến ý cò gì đâu, mình chỉ nói là thấy lạ thôi mà.

Thằng Quang vừa cười vừa nói:

- Thế thì từ bây giờ, Mai sẽ thấy lạ nhiều nữa đấy.

Nói xong nóđứng dậy đi ra ngoài, bỏ lại sau lưng ánh mắt khó hiểu của cô bạn.

Người thứ hai bị nó làm cho bất ngờ là thằng Kiên. Trong giờ hóa học thằng này ném sang cho nó một mảnh giấy, nội dung chẳng có gì lạ, hỏi sáng nay nó dậy xem champions league không; sáng nay đội của thằng Kiên thắng to lắm, đang muốn khoe khoang với bạn thân. Thằng Quang đọc xong viết trả ngay. Thằng Kiên nhận giấy khấp khởi mừng thầm, chẳng mấy khi được khoe khoang với bạn. Ai dè, vừa mở mảnh giấy ra đọc, miệng thằng này đã há hốc, to hết cỡ, nhét vừa cả một nắm đấm; mắt gần như lòi ra ngoài. Trong thư thằng Quang viết: "Ngồi im học bài đi mày, tí nữa ra chơi nói chuyện.” Nhìn bộ dạng thằng Kiên, thằng Quang vừa tức vừa buồn cười, việc nó làm học sinh ngoan khiến bạn bè ngạc nhiên như vậy à. Lúc nãy là Mai bây giờ là thằng Kiên. Hình như khi nó tỏ ra là một thằng nghiêm chỉnh thì mọi người đều không tin được. Nó đâu có xấu như vậy, nó cũng ngoan mà, chậc.

Sau vụ ấy hình như thằng Quang bị thằng Kiên giận. Trong giờ học thằng Kiên không còn hó hé gì tới thằng bạn ngồi dãy bên kia. Nhưng ra chơi nó vẫn ôm vai bá cổ, chém gió với thằng Quang bình thường. Có hôm trong giờ ra chơi, thằng Quang nhìn đứa bạn dò hỏi:

- Chú có gì giận anh à?

Thì thấy thằng Kiên cười nhếch miệng, trả lời cụt ngủn:

- Hừ, có gì mà giận.

Trả lời xong liền nhìn đi chỗ khác. Thằng Quang định thăm dò thêm nhưng nghĩ thế nào lại thôi, lòng thầm nhủ: “Vậy là chú giận anh, còn nói cứng.” Biết vậy nhưng thằng Quang chẳng thèm giải thích tại sao mình làm như thế. Nhỡ đâu nói chuyện nọ lại xọ sang chuyện kia, lộ tẩy hết thì chết dở, nó chẳng dại. Cứ để vài hôm thằng Kiên sẽ hết giận thôi, coi như đang giúp thằng bạn trở thành học sinh ngoan hơn vậy, vì sau vụ này biết đâu thằng Kiên sẽ bỏ được tật làm việc riêng trong lớp. "Hầy, đành âm thầm làm người tốt một lần.” Thằng Quang nghĩ thầm.

Thái độ học hành đã thay đổi, thử thách đầu tiên tạm coi là qua, nhưng sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu thành tích học tập không tăng lên. Muốn gây ấn tượng với Mai, quan trọng nhất, phải để Mai thấy rằng nó cũng là một thằng học tốt, một học sinh giỏi. Việc này vốn đã khó. Và sẽ càng khó hơn bội phần khi đồng thời với việc nâng cao điểm số nó phải bỏ hẳn thói quay bài, chuyện nó vốn khá thành thạo xưa nay. Điểm số cao mà quay bài thì còn nói làm gì, huống chi Mai lại ghét chuyện quay cóp. Song việc này chắc chắn không dễ dàng, thằng Quang hiểu rõ điều đó. Trước nay thằng Quang chỉ chú ý học ba môn khối D, những môn còn lại dù không bỏ hẳn nhưng học rất lời phời, đặc biệt là mấy môn học thuộc lòng; khi nào kiểm tra mới học tủ mấy câu, đề trúng thì tốt, không trúng thì đành phải liều mình làm nhà quay phim, đâu còn cách nào khác. May cho nó, từ ngày lên cấp ba nó đều ôn trúng một,hai câu mỗi lần kiểm tra,đủ để trên điểm trung bình nên không cần giở mánh ra. Giờ phải khác, dù kiểm tra môn nào, thằng Quang không những không được quay bài mà còn phải đạt điểm thật cao, càng cao càng tốt. Khó. Quả thật rất

khó.

Môn địa lý là chướng ngại đầu tiên kiểm tra quyết tâm của nó. Để chuẩn bị cho lần kiểm tra một tiết địa vào thứ năm, ngay từ cuối tuần trước tối nào nó cũng lôi môn địa ra tụng cho tới mười giờ mới chuyển sang môn khác. Đúng là buồn ngủ thật, chẳng mấy khi nó học khuya thế. Trời không phụ lòng người, bài kiểm tra địa nó làm ngon lành. Thực ra cũng có lúc bí; những khi như vậy nó lại kín đáo liếc sang chỗ Mai dòm trộm một chút, Mai đâu có che bài bao giờ, khi đã nhớ ra nó lại quay về hí húi làm bài của mình (cách

này được thằng Quang áp dụng suốt những năm tháng ngồi cạnh Mai, thấy hiệu quả rõ rệt). Về phần vẽ biểu đồ nó làm ngon lành, thực ra đây là phần thằng Quang thích nhất khi học địa lý. Hôm ấy nó còn làm bài xong trước Mai. Sướиɠ nhất là sau lúc thu bài, nó liếc sang Mai lại thấy Mai đang nhìn trộm nó, lần này nó đã biết tỏng lý do vì sao, nhưng vẫn vờ mang vẻ mặt ngây thơ hỏi:

- Sao lại nhìn tớ ghê thế?

Một tia tinh quái xẹt qua mắt Mai, cô bạn cười cười trả lời:

- Thích nhìn đấy, không được à?

Thằng Quang khẽ cười, không đáp đứng lên đi ra ngoài. Dĩ nhiên Mai không thể biết rằng trong lòng đứa bạn mình đang nghĩ: "Được chứ, nếu Mai thích cả đời này của tớ sẽ chỉ để cho Mai nhìn thôi.” Thật sến sụa.

"Vạn sự khởi đầu nan", khi đã qua giai đoạn "khởi đầu", gian nan cũng bớt dần đi. Từ sau buổi kiểm tra địa lý, thằng Quang nhận ra học mấy môn thuộc lòng không đến nỗi khó như nó tưởng, quan trọng nhất là phải chăm chỉ một chút, với lại bên cạnh nó còn có Mai, lúc nào bí có thể liếc sang dòm, nhớ ra lại quay lại làm bài. "Liếc một tí không thể tính là nhìn bài được" - thằng Quang luôn tự nhủ như vậy.

Kể từ ngày đó Mai không bao giờ thấy thằng Quang quay bài nữa. Không chỉ thế điểm số của thằng Quang ở những môn học thuộc lòng ngày càng cao lên, điểm bảy, điểm tám ngày càng nhiều, thậm chí còn có những điểm chín; không như trước kia, điểm tám, chín chỉ tập trung ở ba môn khối D của nó. Với các môn tự nhiên như lý, hóa; mọi chuyện với thằng Quang đơn giản hơn. Thực ra ngày trước nó cũng học tạm tạm những môn này. Mãi đến cấp ba khi đã xác định mình thi khối D nó mới bỏ, chỉ học đối phó, may là mới vào lớp mười mấy tháng, học lại vẫn còn kịp, có điều... mệt thôi. Và cũng như mấy môn thuộc lòng, điểm lý, hóa của nó tăng lên trông thấy.

Không chỉ cố gắng trong các bài kiểm tra, trong giờ học thằng Quang cũng tích cực phát biểu ý kiến xây dựng bài hơn hẳn, đặc biệt là với những môn khối C của Mai. Có lần cô giáo Sử hỏi một câu rất khó để kiểm tra bài cũ, cả lớp không đứa nào dám giơ tay, kể cả mấy đứa đội tuyển sử vừa thi học sinh giỏi xong. Nó theo kiểu "nghé non không sợ cọp" liền xung phong lên bảng, mà không hiểu chém gió lung tung thế nào lại trúng mới hay chứ lị. Cô giáo cho nó mười điểm, điểm mười sử duy nhất trong cuộc đời học sinh của nó. Khỏi phải nói mấy đứa bạn lác mắt thế nào. Ba đứa con gái cùng bàn nhìn nó với ánh mắt thán phục, rồi cứ khen nó suốt buổi học. Thằng Kiên trong giờ ra chơi vỗ vai nó trầm trồ:

- Không ngờ chú mày khá vậy, anh phục quá đấy.