"Này cô, cô có vấn đề về thần kinh không vậy?"
Câu nói này quả nhiên đã khiến cô quay lại, cô nheo mắt đánh giá người trước mặt: không quá gầy cũng không đủ béo vóc dáng khỏe khoắn, da trắng kiểu người châu Âu, khuôn mặt thì rất nam tính trông rất đẹp, ngũ quan tinh xảo, trang phục tuy đơn giản nhưng lại là những món hàng hiệu xa xỉ, theo như cách so sánh thời bây giờ thì có lẽ ngoại hình chuẩn nam thần.
Cô đánh giá hắn như một công tử nhà quyền thế, nhưng cô vẫn còn việc nên không thích dây dưa với hắn ở đây. Cô lạnh lùng cất giọng:
"Có" nói xong rồi đi thẳng để lại bao nhiêu con mắt đang ngơ ngác nhìn. Đây là lần đầu tiên có người dám nói chuyện với hắn kiểu vô lại như vậy, đường đường là thiếu gia nhà họ Lâm danh tiếng lẫy lừng mà lại đứng đây chịu ủy khuất vì một cô gái không biết lai lịch, nếu đồn ra ngoài thì còn gì là mặt mũi chứ.
Hắn không nói không rằng phất tay một cái cho đám người đứng sau chặn cô lại.
Cô lạnh nhạt hỏi:
"Chuyện gì?"
"Cô đυ.ng phải tôi rồi làm rơi điện thoại của tôi, bể rồi, lại còn không xin lỗi. Cô cảm thấy có thể là chuyện gì?" anh đanh mặt
"Muốn xin lỗi? Nhưng tôi không có thời gian. Tránh ra"
"Tùy cô thôi. Một cô gái như cô, ăn mặc cũng rất có tiền mà lại không có lễ nghĩa. Thời gian của tôi quý báu lắm, xin lỗi nhanh đi" nói xong câu này thì có một tên trong đám tùy tùng tiến lên nói nhỏ vào tai hắn nhắc nhở "Thiếu gia, buổi xem mắt...". Hắn không quan tâm, nói tiếp:
"Cô chọn đi, xin lỗi tôi hay muốn tôi dùng cách khác?"
"Này anh, sao anh chẳng có phong độ đàn ông gì cả? Cứ ở đây mà so đo với một cô gái, có phải là anh bị bệnh vô sỉ rồi không?" cô thật sự rất gấp, cứ đứng đây mãi thì thế nào cũng bị tóm, mà cái tên này cứ dai như đỉa ấy, thực sự là muốn nghe mấy lời khó nghe đây mà.