Thiệu Duy đích thị là trai tân, anh thật sự không biết phụ nữ có hương vị như thế nào cũng chưa từng có mong muốn nếm thử. Nhưng Lý Xuân An là ngoại lệ, cô giống như một thiên thần giáng thế, anh vô cùng trân quý và nâng niu.
Lý Xuân An cúi mặt, tay đỡ cằm Thiệu Duy nâng cao, đặt lên môi anh một nụ hôn, ma sát mạnh khiến màu son lem ra trên môi anh.
Mắt Thiệu Duy như có màn sương, hình ảnh của Lý Xuân An mờ đi, anh rướn người lên một chút, ánh mắt thèm khát nhìn cô hèn mọn mà cầu xin: "Tôi có thể hôn cô lần nữa không?"
Lý Xuân An cười, hơi men trong người vẫn chưa tan hết, đầu óc không tỉnh táo mà kéo lấy Thiệu Duy lên giường, hai tay đè anh xuống. Món hàng mới tinh chưa được bóc tem này cũng không tệ, ngón tay của cô chầm chậm di chuyển từ ngực anh xuống dưới. Thiệu Duy nín thở, đàn ông ai cũng sẽ có một con thú ẩn mình bên trong, e rằng Lý Xuân An đang đùa với lửa mà không biết.
Tay cô chạm phải vật đang căng cứng, hơi thở đầy mùi rượu phả vào bên tai anh: "Sao, anh có muốn xin tôi..."
Lời chưa kịp dứt đã bị Thiệu Duy hôn, lưỡi anh vụng về mà cường bạo di chuyển, tay hơi run rẩy chạm vào lưng Lý Xuân An, lật người đè ngược lại cô xuống dưới thân mình. Lý Xuân An điêu luyện cởϊ áσ của Thiệu Duy, rồi cởi thắt lưng. Đến khi cởϊ qυầи thì bị anh ngăn cản.
"Tôi... Tôi..." – Thiệu Duy căng thẳng.
Lý Xuân An chẳng quan tâm, hất tay anh ra rồi trực tiếp kéo xuống. Kích thước và độ dài này cũng không tệ, cô bị cơ thể mới mẻ và sạch sẽ này mê hoặc chẳng thoát ra nổi.
Lý Xuân An kí©h thí©ɧ vô cùng, quần áo của cô cũng nhanh chóng trút sạch, Thiệu Duy hồi hộp chạm vào vòng một căng đầy, vật ở dưới cũng muốn được giải toả, tuy nhiên anh lại chẳng biết nơi nào mà vào, chật vật một lúc, Lý Xuân An phải tự ra tay.
Khoảnh khắc ấy, cả hai đều nhắm mắt tận hưởng khoái lạc mà đối phương mang lại, Thiệu Duy thúc mạnh mấy cái, Lý Xuân An chẳng chịu nổi mà cắn mạnh vào vai anh, anh chẳng thấy đau trái lại còn hứng thú hơn.
Cô ôm lấy mặt Thiệu Duy, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau, nước bọt dư thừa rơi ra ngoài, ánh trăng bên ngoài cửa sổ làm nó sáng lên như một sợi chỉ bạc.
Thiệu Duy thật sự không tưởng tượng được cô gái quý giá anh chỉ dám ngắm từ xa đang nằm dưới thân mình.
Lý Xuân An đẩy Thiệu Duy nằm xuống, cô ngồi lên phía trên, tuỳ ý mà nhấp. Anh cầm lấy vòng eo thon thả của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, làn da mềm mại, trơn láng như một thứ tơ lụa thượng hạng. Lý Xuân An nhắm mắt, ngửa cổ, hông di chuyển nhanh. Miệng liên tục phát ra âm thanh gợϊ ȶìиᏂ.
Cả người Thiệu Duy gồng cứng, anh không chịu nổi nữa, bấu chặt lấy eo Lý Xuân An khiến làm da mỏng manh hằn lại vết đỏ.
Cô cao giọng, anh hít thở sâu bắn hết những thứ chất chứa bao nhiêu năm qua. Bụng dưới Lý Xuân An lập tức căng lên, cô nhẹ nhàng nằm xuống, ngất lịm đi.
Thiệu Duy nằm mơ màng, khi tỉnh lại thấy phía trước là ngực của Lý Xuân An. Anh bèn đứng lên, bế cô vào phòng tắm. Bồn nước nóng đã sẵn sàng, anh ngồi vào trước rồi mới ôm lấy cô. Lý Xuân An tựa đầu vào Thiệu Duy, cô có hơi cảm động, anh là người đầu tiên chu đáo với cô như vậy, cũng không rời bỏ cô ngay trong đêm, cũng là người đầu tiên ngủ với cô ở nhà cô chứ không phải một khách sạn năm sao nào đó.
Thiệu Duy mặc lại chiếc quần âu, nửa người trên cởi trần, anh lục tìm trong tủ quần áo lấy ra một chiếc váy hoa chất liệu mềm mại mặc vào cho Lý Xuân An, nhìn đồng hồ đã thấy một giờ sáng. Anh ôm cô vào lòng, ngủ lúc nào chẳng hay.