Thế giới này là một cái thành phố đầu não ngự trị, có nghĩa mỗi một cái thành phố tương đương với nho nhỏ quốc gia.
Mà mỗi cái nho nhỏ quốc gia liên thông hợp lại thành một vừa vặn quốc gia, cứ như vậy tăng đi lên thành siêu cấp quốc gia.
Thành phố nơi chứa Lí Việt tên là Địa Long, chỉ là một nho nhỏ quốc gia hoàn toàn không có liên thông với các nơi khác nên phi thường độc lập.
Giờ đây khắp mọi ngõ ngách hầu như đều có người biến dị thân ảnh, không những thế người còn sống sót là cực ít.
Phóng mắt tới đường chính một viên, mười thân ảnh ăn mặc cảnh phục đang đối mặt với thiên đại nguy cơ, chỉ thấy bao lấy xung quanh họ chính là năm mươi đầu người biến dị, không những thế cầm đầu hai đầu biến dị này là mới biến dị.
Phạch phạch phạch! Súng ngắm không ngừng giơ lên bắn ra đại lượng đạn nhằm vào người biến dị mà nã, người biến dị da dẻ dù mục nát nhưng độ chắc cùng xương cốt ngang với sắt thép, đối mặt đạn oanh tác vẫn miễn cưỡng chống cự được, nhất thời song phương không ai làm gì được ai duy trì cái thế giằng co khó chịu.
"Chu đội trưởng, đạn sắp hết chỉ có thể duy trì mười phút nữa." Một nam tử mặt thẹo khó khăn nói ra, đồng thời động tác tay cũng không ngừng bắn.
Mà Chu đội trưởng là một trung niên nam tử tên Cao Hoành Chu, mặt mày râu ria lởm chởm, trong miệng còn đang ngậm một điếu thuốc.
Hoành chu mặt mày không đổi sắc, bộ dáng vẫn bình thản khi nghe nam tử báo tin xấu, thở ra từng luồng khói trắng quyện vào nhau bay lên trời hắn nhếch miệng cười:
"Cùng lắm thì oanh liệt chết đi, dù sao thông tin chúng ta thu thập được bên tổng bộ đã biết."
Nghe Hoành Chu nói vậy, nhất thời khí thế của đoàn người càng lớn, đồng loạt cười khanh khách.
Đúng thế, đường đường là một quân nhân, chỉ sợ chết nơi hẻo lánh chứ không bao giờ sợ chết trên sa trường.
Tư vị chết trên sa trường mới là thích thú cùng kí©h thí©ɧ nhất một loại.
Dưới mồ hôi hỗn tạp cọ xát, đối diện mãnh liệt sinh tồn nguy cơ, dấy nhiệt huyết cùng mạo hiểm hội thực phấn khích.
Suốt mười phút không khí bên trong tràn ngập tiếng phanh phanh súng nổ đinh tai nhức óc thu hút không ít biến dị người tiến lại.
Từ năm mươi biến dị chẳng mấy chốc con số đã phá trăm, nhìn biển người như lúc nhúc dòi bọ mà phát ra kinh tởm cảm giác.
Đạn vừa hết, như thủy triều người biến dị dồn lên, từng đầu từng đầu lộ ra khủng bố răng nanh mà nhằm vào những người mặc cảnh phục.
"Ta mà sợ các ngươi chắc." Rút ra đao dắt sau lưng một nam tử trong đoàn người khí thế hùng hổ trán nổi gân xanh, đao trong tay nhanh thoăn thoắt lướt qua cổ người biến dị.
Phốc một tiếng vang lên đầu lâu rơi xuống.
Nhân lúc khí thế đang thịnh, nam tử này điên cuồng dùng toàn bộ sức lực cùng kĩ năng chém lên phía trước đồng thời hắn hét to:
"Tất cả để ta chặn đầu bên này, cố gắng tìm đường mà thoát thân."
Nói rồi hắn cũng không lơ là tránh thoát thủ trải của biến dị đầu, đao quang chợt lóe máu xanh vẩy lên, một biến dị đầu nữa mất mạng.
"Đao Điên, ngươi điên rồi." Một nữ tử nhăn mày lại giơ tay lên khó chịu nói, nàng đôi chân cũng không tự chủ muốn lại giúp đồng đội, bất chợt một bàn tay to lớn từ đăng sau vươn ra nắm lấy bả vai.
"Lâm Nhi, dừng lại để ta lên." Kiếm Điên lắc đầu nói, hắn cũng nhanh chóng rút ra bảo kiếm tiến lại chỗ Đao Điên cùng nhau chém gϊếŧ biến dị đầu.
Thân thủ của cả hai phải nói thuộc hàng thượng đẳng, hầu như biến dị nào xông lên đều không quá hai chiêu mà bay đầu mất mạnh.
Hoành Chu nhìn qua rồi lắc đầu thở dài, vất đi điếu thuốc trong tay, hắn từ hông rút ra hai thanh đoản đao miệng cười lớn:
"Nếu hai tên đó đã giác ngộ như vậy thì đừng để chúng thất vọng, tất cả tiến lên tìm đường thoát"
Phốc phốc phốc, đoản đao xoay tròn, đao pháp thuần thục mà ảo diệu tước đi hàng loạt đầu lâu biến dị, hiển nhiên thân thủ của Hoành Chu cũng không phải tầm thường, hắn là đội trưởng trong này đương nhiên là phải bất phàm hơn thành viên.
Bảy người còn lại chia ra ba hướng, trái phải ba người, phía trước chính là Chu Hoành cùng nữ tử ban nãy.
Vòng tròn trống rất nhanh mở rộng nhưng dưới đại lượng biến dị từ bên ngoài gia nhập lại mãnh liệt co rút.
Sắc mặt của đoàn người ngày càng kém đi.
Sức người là có hạn, nếu không tìm ra hướng đột phá thì tất cả phải chết không nghi ngờ.
Đúng lúc này Đao Điên từ bên trái truyền đến mãnh liệt nguy cơ lớn nhất từ trước tới nay, lông tóc toàn bộ dựng đứng, theo bản năng cùng phản xạ mà cúi thấp người.
Hưu! Một to lớn bàn tay đen ngầu vụt qua, nhanh đến độ chỉ trong cái nháy mắt đã biến mất.
Đao Điên tầm mất tối sầm lại, không thể tin nhìn xuống dưới chân, tại đó một bàn tay chắc nịch khác đang nắm chặt.
Đao Điên cắn chặt răng, đao trên tay mạnh mẽ chém xuống, mà trong đầu hắn chính là tưởng tượng ra cái hình ảnh cánh tay đứt đôi, nhưng rất nhanh hắn thất vọng.
Keng! Đao tiếp xúc với làn da hoàn toàn bị ngăn ở ngoài, cùng với đó như hai tấm kim loại va vào nhau phát ra thanh âm.
Đón lấy chờ đợi chính là cánh tay truyền đến khủng bố lực đạo kéo sâu về phía sau, mạnh đến độ Đao Điên hoàn toàn không phản khảng được cứ như thế cả thân thể biến mất sau rừng người biến dị.
Mà Kiếm Điên bên cạnh đồng tử co rụt mà nhìn, hắn có chút không thể tin tưởng vào mắt mình. Đao Điên chính là cái đối thủ truyền kiếp của mình, thực lực đối phương mạnh thế nào hắn là người rõ nhất, vậy mà chỉ trong một cái nháy mắt thời gian đã bị thần bí biến dị người lôi vào trong, tính mạnh khó mà giữ được.
Không để Kiếm Điên đợi lâu, từ phía xa xa truyền đến từng âm thanh vang lên thảm thiết, cực độ khó nghe thịt rách cùng xương vỡ thanh âm hòa lẫn vào.
Âm thanh này đoàn người đều nghe rõ mồn một, ai nấy trong lòng chính là không thể tin cùng thương tâm tràn ngập.
Tuy nhiên sinh tử giờ khắc không cho phép quan tâm đến ngoại vi, toàn lực mà tập trung.
Theo đó một người khác từ trái chạy sang tiếp sức cùng Kiếm Điên chống cự lại lỗ hổng mà Đao Điên vừa tạo ra.
"Tất cả cẩn thận, trong đám này có biến dị khai linh trí, Đao Điên là vì không cảnh giác cùng chủ quan nên mới bị thất thủ." Kiếm Điên hét lớn, kiếm trong tay không chậm trễ tháo xuống thủ cấp của một biến dị người.
Biến dị khai linh trí.
Câu này vừa ra đoàn người nhất thời mặt mũi khó coi, đã phải đề phòng đám biến dị đông như kiến này rồi còn phải phân ra chút tinh lực đề phòng biến dị khai linh trí kia, cảm giác sức lực có hạn sắp theo không nổi.
Thời gian chầm chầm trôi đi, đầu biến dị này ngã xuống năm đầu biến dị khác dâng lên, gϊếŧ liên tục không ngừng nghỉ nhưng biến dị nhiều là không kể hết được, cuồn cuồn như giang hà chi thủy, khiến cho da đầu người ta tê dần.
Chỉ thấy Kiếm Điên tốc độ ra kiếm cùng độ chính xác đại giảm đến quá nửa thành, hầu như biến dị đầu đến đều vọt qua chỗ hắn.
Giờ đây biến dị trụ được bốn năm chiêu hoàn toàn không có gì là lạ, thậm trí nhiều đầu còn suýt vươn ra thủ trảo tháo đầu Kiếm Điên xuống.
Bất chợt ngay tại nhóm biến dị này vừa ngã hết xuống, kiếm tại trạng thái thả lỏng nhất, một đầu biến dị từ đằng trước như bị một cỗ lực vô hình đẩy bay lên không trung nhằm hướng Kiếm Điên mà tới, tốc độ nhanh đến kinh hãi tột độ.
"Chết tiệt!" Kiếm Điên miễn cưỡng dồn lại lực đạo vào kiếm, một vòng chém ngang đẩy ra, phải nói là cực cố gắng đẩy ra.
Đúng lúc này, một bàn tay to lớn từ trong biên biến dị thò ra nhanh như nhớp muốn lắm lấy người Kiếm Điên, bất chợt hắn từ khó khăn, mặt mày nhăn nhúm trở nên nhếch miệng cười lạnh lùng, hoàn toàn không có ngăn trở bàn tay nắm lấy thân hình kéo về phía trước.
Kiếm Điên vừa thất thủ, tám người còn lại mặt mày ngày càng ngưng trọng hơn.
Biến dị khai linh trí đầu kia xem ra khó đối phó hơn tưởng tượng rất nhiều, mới đó mà đã lôi đi mạng của hai người.
Trước tinh thần đang tụt giảm không phanh, sĩ khí ầm ầm hạ, từ phía xa xa truyền đến một thanh âm vang vọng khắp một khu vực, kéo toàn bộ chú ý của mọi người tới.
Rầm một tiếng trầm đυ.c, một vụ nổ cực lớn xuất hiện oanh tạc đi đại lượng biến dị đầu, sóng xung kích theo đó không ngừng tỏa ra mạnh mẽ va đập vào vật chắn xung quanh.
Đại địa một phen rung lắc dữ dội.
"Đây là..., khá lắm tên điên, đến phút cuối vẫn làm cho ra oanh động lớn như vậy." Hoành Chu cười lớn, cả người chiến ý đại tăng, kéo theo đó đoàn đội chi khí thịnh vượng hơn vài phần.