Quyển 1 - Chương 5

Thời gian ba ngày trôi qua rất nhanh, nhóm người mỗi lần tuần sơn được hai canh giờ thì sẽ ngừng lại nghỉ ngơi, sau đó luyện tập tiểu vô cực kiếm trận mất nửa canh giờ, tiếp theo lại tiếp tục đi tuần, ba ngày sau, tình huống dị thường không hề phát sinh, ngược lại tiểu vô cực kiếm trận trên cơ bản đã phối hợp rất thuần thục.



Nhân thủ thay thế tuần sơn vừa tới, Cảnh Dương liền dẫn mọi người trở về Chấp Sự điện bàn giao nhiệm vụ, hẹn năm ngày sau lại tập hợp lĩnh nhiệm vụ, sau đó tự ai nấy tản đi.

Lạc Nại Hà chạy tới phòng của Tô Lạc gọi to vài tiếng, không nghe thấy trả lời, liền biết Tô Lạc khẳng định vẫn chưa trở về, nhất thời rầu rĩ không vui trở về phòng mình, vùi đầu ngủ.

Ngủ riết ngủ riết, bên tai đột nhiên truyền tới một tiếng cười nhẹ, tiếp theo chỗ lỗ mũi ngưa ngứa, tựa hồ có người đang dùng cọng rơm chọc chọc mũi y.

“Sư huynh, đừng náo….”

Mơ mơ hồ hồ lầm bầm một tiếng, y đột nhiên giật mình tỉnh giấc, ngồi dạy lớn tiếng kêu: “Sư huynh.”

Cửa sổ bị mở một cánh, bị gió thổi lắc lư qua lại, phát ra tiếng cọt kẹt, trong phòng trống rỗng, nào có sư huynh gì, chỉ có một con tiểu hồng điểu đang đứng ở đầu giường.

Di, tiểu hồng điểu?

Lạc Nại Hà lập tức nhảy lên, một phát bắt lấy tiểu hồng điểu, nhìn trái nhìn phải, thất thanh nói: “Tự Phượng?”

Tự Phượng là giống điểu, đây là phí lời, Tự Phượng là một loại điểu có tiếng hót du dương hệt như Phượng Hoàng, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là, La Phù Kiếm Môn tại sao lại xuất hiện một con Tự Phượng? Loại điểu này, là sinh vật đặc biệt của Đông Hải, trên địa giới của La Phù Kiếm Môn, có Ma Tước, có Hoàng Tước, có Vân Tước, có Hồng Nhạn, có Khôi Nhạn, Bạch Nhạn, có hạc, bồ câu, dù sao chủng loại điểu nào cũng đều có, chính là lại không có Tự Phượng.

“Phượng cái đầu ngươi a, nhanh lấy cái móng vuốt bẩn thỉu của ngươi ra.”

Tiểu hồng điểu vỗ cánh đập lên mũi Lạc Nại Hà, lập tức y biết trong lúc ngủ vừa rồi lại sao lại cảm thấy ngứa mũi.

“Ngươi, ngươi, ngươi biết nói chuyện?” Lạc Nại Hà cố chấp hỏi.

“Bạch si, chưa từng thấy qua điểu biết nói chuyện a.” Tiểu hồng điểu giãy thoát khỏi tay y, đậu lên bệ cửa sổ, tự cao tự đại đi qua đi lại trên đó.

(*Bạch si: đồ ngu)

Lạc Nại Hà: “......” Y chưa từng thấy qua điểu biết nói chuyện, nghe nói tinh quái tu luyện hữu thành thì có thể nói chuyện, nhưng con tiểu hồng điểu này nhìn thế nào cũng không giống như loại đã tu luyện hữu thành.

“Kiến thức hạn hẹp. Này, bạch si, có người nhờ bổn điểu gia chuyển lời cho ngươi.” Tiểu hồng điểu khinh thường liếc nhìn y.

“Lời, lời gì?” Cảm giác bị một con điểu khinh thường, Lạc Nại Hà cảm thấy rất mới lạ.

Tiểu hồng điểu thanh cuống họng, ngữ điệu thay đổi, thanh âm du dương biến thành một giọng nam trầm đầy từ tính: “Sư đệ, nhanh đi luyện kiếm!” Tiếp theo thanh âm đó lại đột nhiên cao lên tám độ, như sấm nổ giữa trời: “Không cho phép lười biếng!”

Lạc Nại Hà bị chấn đến lỗ tai ong ong, cả người đều ngốc ra.

“Tích thủy thành uyên.”

“Lạc hoa lưu thủy.”

“Thượng thiện nhược thủy”

Lạc Nại Hà chậm rãi huơ kiếm, kiếm chiêu của Thiện Thủy kiếm quyết, vốn chính là có vị đạo lùi một bước lại tiến một bước, y chậm rãi như vậy, thì lại giống như dài dòng dây dưa, hữu khí vô lực.

“Bạch si, nghiêm túc một chút, ngươi cho rằng ngươi đang đẩy cối xay sao.”

Trên bệ cửa sổ, tiểu hồng tước tự cao tự đại mở miệng, phun ra một đạo thủy đem tên phế vật nào đó thấm ướt thành con gà luộc.

Chùi mặt, Lạc Nại Hà oán khí mười phần trừng tiểu hồng điểu, lầm bầm: “Ngươi không phải là do sư huynh ta phái tới, kỳ thật ngươi chính là hiện thân của sư huynh a, nhất định là vậy…”

Thủ phát theo dõi chỉnh người giống y hệt nhau.

“Hừ, bạch si.” Tiểu hồng điểu dùng mỏ tự thanh lý lông mao, một bộ biểu tình lười để ý tới ngươi.

“Tự Phượng, ngươi phun thủy tiễn nửa ngày, mệt rồi đi, bằng không chúng ta nghỉ ngơi một lát, ta lại nhu nhu vai cho ngươi, bóp bóp chân cho ngươi?” Lạc Nại Hà nịnh nọt nhìn tiểu hồng điểu.

Đáp lại y lại là một đạo…. nga không, lần này không phải là thủy tiễn, trực tiếp là hố nước, sâu nửa mét, khiến cho một tên phế vật không biết bơi nào đó kêu to cứu mạng rất lâu, mới cạn kiệt tinh lực trèo ra khỏi hố nước.

“Phi phi phi phi___” Nhổ ra mấy ngụm nước bẩn, Lạc Nại Hà oán niệm mười phần, “Sư huynh phái con điểu nhi nát này tới, tại sao lại tinh thông pháp thuật thủy hệ như vậy?” Quả thật chính là chuyên môn tìm tới để khắc chế y.

Tiểu hồng điểu nhếch đầu khinh bỉ nhìn y: “Bạch si, bổn điểu gia ra đời ở đông hải, trời sinh là thủy điểu, không tinh thông pháp thuật thủy hệ, lẽ nào lại tinh thông pháp thuật hỏa hệ sao?”

“Phượng Hoàng chính là linh cầm cực đỉnh của hỏa hệ.” Lạc Nại Hà lí lẽ đúng đắn.

“Phụt!”

Lại một đạo thủy tiễn phun tới, tiểu hồng điểu tức vừa nhảy vừa kêu trên bệ: “Bạch si, bổn điểu gia là Tự Phượng, không phải Phượng Hoàng.”

“Có gì khác biệt sao?”

Lạc Nại Hà mù mịt, sở dĩ y biết Tự Phượng, là vì tướng mạo của nó sau khi thành niên và cả tiếng hót cũng tương tự như Phượng Hoàng, cho nên trong ấn tượng, y vẫn luôn xem Tự Phượng là họ hàng gần của Phượng Hoàng, là oa nhi một con cha hai con mẹ sinh ra, lẽ nào còn có thuộc tính bất đồng?

Tiểu hồng điểu quả thật chính là bị chọc giận bốc lửa, ngay cả tiếng người cũng không thèm nói, đạp đạp trên bệ cửa nửa ngày, trong miệng phát ra một chuỗi tiếng điểu kêu gấp rút, thanh âm êm tai cực kỳ, đáng tiếc Lạc Nại Hà một câu cũng không nghe hiểu, nhìn bộ dáng y càng lúc càng mù mờ, tiểu hồng điểu tức chết, cuối cùng lại phun ra tiếng người: “Khó trách tên quái vật Tô Lạc đó lại không yên tâm về ngươi tới vậy, ngươi chính là thiên hạ đệ nhất đại bạch si, ta lớn như vậy rồi, cũng chưa từng thấy qua ai ngốc hơn ngươi, cha mẹ ngươi sao lại sinh ra ngươi, hiện tại bọn họ nhất định hối hận đã không nhét ngươi trở lại trong bụng…..”

“Này này, chúng ta thân thì thân, nhưng công kích nhân thân ta sẽ trở mặt đó…” Lạc Nại Hà có chút bực bội, con điểu này quá quá phận rồi, y là đang nể mặt mũi của sư huynh, mới khoan nhượng nó một hai lần, đừng coi y thật sự dễ bị ức hϊếp như vậy.

“Có bản lĩnh trở mặt ngươi liền trở mặt đi.”

Tiểu hồng điểu căn bản không thèm để ý, nhảy nhảy nhót nhót trên bệ cửa, lợi dụng pháp thuật thủy hệ chế tạo ra một hố lại một hố nước, khiến Lạc Nại Hà kêu khổ thấu trời, chỉ hận không thể tự tát mình hai bạt tai, y phát điên sao chứ, đấu võ mồm với một con điểu, còn là một con điểu tinh thông pháp thuật thủy hệ, đây không phải là tự mình tìm ngược sao.

“Tích thủy thành uyên.”

“Lạc hoa lưu thủy.”

“Thượng thiện nhược thủy.”

Xem con tiểu hồng điểu là kẻ địch giả tưởng, Lạc Nại Hà vác một thân đầy bùn đất, hung ác cầm kiếm múa trong không khí, đâm cái miệng ngươi, cho ngươi không dám phun thủy tiễn nữa, đâm cái cánh ngươi, cho ngươi không tiếp tục nhảy nhót nữa, đâm con mắt ngươi, coi ngươi còn dám khinh thường ta….

Tiểu hồng điểu thỏa mãn gật đầu trên bệ cửa, mấy chiêu này vẫn là có chút ý tứ, tốt hơn vừa nãy nhiều lắm, quái vật Tô Lạc đó nói một điểm cũng không sai, tiểu tử này chính là thiếu bị ngược.

Năm ngày rất nhanh liền trôi qua, lại đến thời gian lĩnh nhiệm vụ, Lạc Nại Hà cuối cùng thoát thân được khỏi móng vuốt ma quỷ của tiểu hồng điểu, vội vàng rửa mặt, thay y phục, chạy tới trước cửa Chấp Sự điện, vừa nhìn thấy Cảnh Dương, liền bổ nhào qua, một bên nước mũi một bên nước mắt: “Cảnh Dương sư huynh, đệ thật sự rất, rất, rất thích huynh a….”

Nếu không phải Cảnh Dương kéo y vào tổ, để y có nhiệm vụ mà làm, y còn không biết phải bị tiểu hồng điểu giày vò bao lâu nữa. Cảnh Dương sư huynh là người tốt, là người cực cực tốt.

“Khụ…. khụ…. khụ khụ khụ….”

Mười đệ tử ngoại môn bị sự bày tỏ kinh người của y dọa tới mức ít nhất có hơn phân nửa đã bị nghẹn nước miếng của mình, một nửa còn lại, mục trừng khẩu ngốc, ngay cả kiếm trong tay đã rớt cũng không biết.

Tên phế vật thiếu bị đánh, gia hỏa sắc gan to bằng trời, không biết nhục nhã, vô lại lưu manh….

Sắc mặt Cảnh Dương một hồi đỏ một hồi xanh, nhịn rồi lại nhịn, vẫn là không nhịn nổi, một cước đạp Lạc Nại Hà văng đi.

Lạc Nại Hà nằm bệt dưới dưới đất phì phì phò phò một trận, mới trèo dậy, vuốt bụng báo oán: “Cảnh Dương sư huynh, huynh hạ chân thật tàn nhẫn.”

“Nếu còn có lần sau, chết.” Cảnh Dương nỗ lực bảo trì sự lãnh tĩnh của mình, hắn nghe được tiếng tim đập của chính mình, thình thịch thình thịch một tiếng rất nhanh tới một tiếng, cư nhiên làm loạn tâm trí hắn, thật hận không thể ngay lập tức chém chết tên phế vật của Minh Nguyệt Phong này.

“Thật vô tình a…..”

Lạc Nại Hà hoàn toàn không ý thức được bản thân đã làm ra chuyện gì xám xì xám xịt co sang một bên, gia hỏa này mấy ngày nay bị tiểu hồng điểu giày vò tới đờ ra, nhìn Cảnh Dương đi vào Chấp Sự điện, lĩnh nhiệm vụ, sau đó mới hậu tri hậu giác phát hiện trong đội ngũ đã vắng mất Bạch Như Phong, nhiều thêm một gương mặt xa lạ.

“Bạch sư huynh đâu? Hắn là ai vậy?” Y tóm một ngoại môn đệ tử lén hỏi.

Vị ngoại môn đệ tử đó vẻ mặt khổ sở nói; “Bạch sư huynh hôm trước so tài với Cảnh Dương sư huynh, trọng thương không dậy nổi, vị đó là Trúc Diệp Thanh sư huynh của Hồ Lô Phong.

Lỗ tai Trúc Diệp Thanh lắc lắc, cười hi hi quay đầu, nói: “Lạc sư đệ đúng không, dũng khí đáng khen, xứng kính một bình rượu.” Nói rồi, nâng hồ lô rượu trong tay, ọc ọc uống một ngụm lớn, sau đó ha ha cười lớn.

“Hắn nói cái gì vậy?”

Lạc Nại Hà mê mang nhìn hắn, không hiểu mình có dũng khí nào đáng khen, càng không hiểu tại sao có dũng khí đáng khen thì được kính một bình rượu, nhìn bộ dáng Trúc Diệp Thanh uống rượu uống phi thường sảng khoái, y đột nhiên tỉnh ngộ, cái gì rối tinh rối mù, tửu quỷ Hồ Lô Phong này căn bản chính là tùy tiện tìm một cái cớ để uống rượu thôi, đáng khinh.

“Bạch si.”

Tiểu hồng điểu vỗ cánh bay ra khỏi khu rừng, đậu lên vai Lạc Nại Hà, trừng mắt nhìn hồ lô rượu trong tay Trúc Diệp Thanh, bắt đầu mãnh liệt trào nước miếng.

“Ha ha, bằng hữu, mời ngươi uống cùng.”

Trúc Diệp Thanh nhìn thấy tiểu hồng điểu, con mắt phát sáng, tiện tay hái một phiến lá, đổ chút rượu vào, đưa tới trước mặt tiểu hồng điểu. Tiểu hồng điểu uống vài ngụm, liền vỗ cánh vứt bỏ Lạc Nại Hà, đậu lên vai Trúc Diệp Thanh.

“Xuẩn điểu thấy tửu quên bạn.” Lạc Nại Hà ngữ khí chua chua.

Cảnh Dương từ Chấp Sự điện đi ra, toàn thân tản phát ra khí tức không thể tiếp cận, lạnh lùng nói: “Mười dặm dưới Thạch Liễu Khê, ba ngày.”

“Ai ai ai, thật sự là khinh thường người khác, mười dặm dưới Thạch Liễu Khê, đã là nơi ngoại vi nhất của La Phù Kiếm Môn chúng ta, là chỗ mà các đệ tử Luyện Khí kỳ mới phải đi, ta nói, Cảnh Dương sư đệ, hai kẻ Ngưng Khí Kỳ chúng ta bị coi thường rồi.”

Trúc Diệp Thanh nốc một ngụm rượu, ợ một cái, cười biểu đạt sự bất mãn của mình.

“Nếu hiện tại huynh chịu chuyển sang Cửu Linh Phong, hơn nữa trong một thoáng học được Lưu Hỏa kiếm quyết của Cửu Linh Phong, đệ tin là đệ sẽ lĩnh được nhiệm vụ thích hợp hơn.” Cảnh Dương lạnh lùng trả lời.

Một tổ mười ba người, theo thông lệ là mỗi một Phong xuất ra một người, nhưng hiện tại, trong tổ của họ lại có tới hai đệ tử Hồ Lô Phong, tiểu vô cực kiếm trận không thể bày được, năng lực bảo toàn mức độ lớn bị giảm xuống, thế là nhiệm vụ lĩnh được, càng tiếp cận bên ngoài. Suy đoán trước đó của Cảnh Dương tựa hồ cũng được kiểm chứng, càng ra vòng ngoài thì càng an toàn, nguy hiểm lần này, khả năng rất lớn là tới từ nội bộ của La Phù Kiếm Môn.

“Ai nha nha, đừng bắt bẻ như vậy mà….” Trúc Diệp Thanh mặt dày mày dạn đòi vào tổ, cười hắc hắc, cứ như người tạo thành kết cục này hoàn toàn không phải là hắn vậy.

Hồ Lô Phong tửu quỷ không ai cần, câu nói này ai trong La Phù Kiếm Môn cũng biết, đặt trên bất cứ chuyện nào cũng chính xác, bao gồm cả lần nhiệm vụ mang tính cưỡng chế này, cho nên đệ tử Hồ Lô Phong ai ai cũng có lớp da mặt dày tới mức đâm không lủng chọc không xuyên.

“Hừ!”

Cảnh Dương đi về phía trước, vẫn là bộ biểu tình người lạ đừng tới gần, khi đi ngang qua Lạc Nại Hà, cứng rắn dọa phế vật này liên tục lùi về ba bước.

Đầu nguồn của Thạch Liễu Khê là chảy từ Tọa Vong Phong, lại hội họp ở sơn tuyền chảy qua Minh Nguyệt Phong và Bàn Long Phong, cuối cùng hình thành một dòng suối, dòng chảy cả trăm dặm, nghe nói trong dòng suối này có hàm chứa một lượng nhỏ tuyền thủy trong linh tuyền của Tọa Vong Phong, trong dòng suối cũng chứa đựng sinh cơ, bồi bổ cho tất cả sinh linh hai bên bờ, thậm chí ngay cả những hòn đá ven bờ cũng có sinh mạng, hóa thành gốc thạch liễu, tên của Thạch Liễu Khê cũng là vì đó mà ra.

La Phù Kiếm Môn khai phá phiến linh điền rộng lớn ở hai bên bờ Thạch Liễu khê, trồng rất nhiều linh cốc, linh dược, những thứ này chính là nguyên liệu để luyện chế ra tích cốc đan, bình thường đều là do một vài đệ tử ngoại môn chăm sóc, thỉnh thoảng cũng có đệ tử nội môn bị thiếu điểm cống hiến, sẽ đến Chấp Sự điện nhận nhiệm vụ đi chăm sóc linh điền. Nhưng hiện tại trong thời kỳ cưỡng chế làm nhiệm vụ, đệ tử chăm sóc linh điền nhất thời cũng ít đi rất nhiều, khi đoàn người Cảnh Dương đến, chỉ nhìn thấy trong ruộng le que vài bóng người hiếm hoi, đại đa số đều là những đệ tử không có tổ để vào và những tân đệ tử giống như Cốc Nhất Nhất mới vừa nhập môn không có tư cách tiếp nhận nhiệm vụ tuần sơn.

“Thật nhàm chán a….”

Lạc Nại Hà ngồi trên một gốc thạch liễu, hai chân nhàm chán đong đưa qua lại. Mười dặm dưới Thạch Liễu Khê, toàn là linh điền, đứng trên đỉnh thạch liễu thụ, có thể nhìn bao quát rõ ràng tình hình xung quanh trong mười dặm, căn bản không cần phải đi tới đi lui tuần tra, cho nên cả tổ dứt khoát chọn mấy cây thạch liễu cao lớn nhất, đứng lên trên là xong.

“Lạc sư đệ, bồi ta uống rượu sẽ không nhàm chán nữa.”

Trúc Diệp Thanh cười hi hi, lắc hồ lô rượu trong tay, tiểu hồng điểu đứng trên vai hắn, thỉnh thoảng chu mỏ ra, hút một miếng trong hồ lô rượu, liền có một đạo rượu tiễn bị hút ra, rót vào miệng nó. Cũng không biết trong hồ lô rượu này rốt cuộc đựng bao nhiêu rượu, dù sao một người một điểu cùng uống tới bây giờ, cũng chưa uống hết.

Uống liền uống vậy, Lạc Nại Hà chùi miệng, bẻ một cành thạch liễu, khoét rỗng chính giữa, làm một ly rượu thô sơ, rót vào đầy ly, sau đó từng hớp từng hớp uống. Rượu vào yết hầu, cay cay, lại toát ra một cỗ hương vị rượu ủ ấm nóng.

“Rượu này thật không tồi.” Lạc Nại Hà mắt phát sáng, hưng trí liền tới.

Vù…. Một trận gió thổi qua, cuốn mất ty rượu thô sơ trong tay y.

“A, rượu của ta….” Lạc Nại Hà nhảy lên, nhìn cơn gió đó cuốn ly rượu của y, lõm bõm một tiếng, rơi vào trong Thạch Liễu Khê, “Cảnh Dương sư huynh, huynh làm gì vậy?”

Cảnh Dương chắp tay sau lưng đứng ở trên cây thạch liễu cao nhất, nhắm mắt cảm ngộ kiếm ý của mình, nghe hỏi, mí mắt hơi mở ra một đường kẻ, toát ra một mạt lãnh quang.

“Rượu làm lỡ việc nhất.” Hắn lạnh lùng nói.

“Vậy sao huynh không quản Trúc Diệp Thanh sư huynh.” Lạc Nại Hà vạn phần ủy khuất, “Đệ mới uống có một ngụm.”

“Quản không nổi.” Lạnh lùng vứt lại ba chữ, Cảnh Dương nhắm mắt tiếp, lần nữa tiến vào trong cảm ngộ.

“Vậy huynh có thể quản được đệ sao, huynh lại không phải là Tô sư huynh…” Lạc Nại Hà tức đến dậm chân nửa ngày, thấy Cảnh Dương căn bản không để ý tới y nữa, chỉ đành hậm hực ngồi lại, kéo lá thạch liễu trúc giận.

Trúc Diệp Thanh lại ha ha cười lớn.

Lạc Nại Hà tức phì phì trừng hắn: “Trúc Diệp Thanh sư huynh, huynh sao lại thích cười như vậy.”

“Ta a, chỉ cần có rượu là vui rồi, vui thì liền cười.” Trúc Diệp Thanh rót một ngụm rượu, lại cười, “Mỹ nhân bên cạnh, đệ lẽ nào không vui?”

Mỹ nhân cái đít, ngay cả rượu cũng không cho y uống, còn hứng lên là trở mặt, ai chịu đựng cho nỗi, Lạc Nại Hà phẫn nộ trừng mắt nhìn Cảnh Dương, sau đó hét lớn một tiếng, “Vô vị quá a….”

Âm thanh vừa thoát ra, liền nghe thấy từ phương xa truyền tới một tiếng chấn vang cực lớn, xém chút chấn y rớt xuống dưới, dọa y nhanh chóng vòng tay ôm chặt thân thạch trúc.

“Chuyện, chuyện gì vậy?”

Cảnh Dương đột nhiên mở to mắt, quay người nhìn sang hướng La Phù Kiếm Môn.

Một đóa vân quang kim sắc từ nơi đó từ từ dâng lên, ven rìa kim sắc, đan xen từng sợi tơ máu, giống như một huyết võng, bao chặt lấy vân quang kim sắc đó.

(*Huyết võng:lưới đan bằng máu)

Đó là hướng của Chiêu Dương đài.

Nguy hiểm quả nhiên tới từ nội bộ, nhãn thần Cảnh Dương nhẹ chớp, thân hình nhất động, trực tiếp chạy nhanh về.

“Này này…. Cảnh Dương sư huynh, chúng ta còn nhiệm vụ…”

Lạc Nại Hà gọi mấy tiếng, Cảnh Dương cũng không quay đầu, tức tới mức bẻ thêm mấy cành thạch liễu, chỉ có thể bất đắc dĩ nói với Trúc Diệp Thanh: “Sư huynh, làm sao bây giờ?”

Trúc Diệp Thanh cười cười, nói: “Nếu có kịch hay, sao có thể thiếu ta.”

Nói rồi, nhảy vọt đi, chạy sát theo sau lưng Cảnh Dương.

Lạc Nại Hà tông đầu vào cành cây, sao y lại có hai vị sư huynh không có chút trách nhiệm nào như vậy, nhìn nhãn thần hấp háy lấp lánh, nóng lòng muốn theo của mười đệ tử ngoại môn kia đều đặt lên người mình.

“Bỏ đi bỏ đi, đều đi theo, bảo vệ sư môn, ai cũng có trách nhiệm mà.”

Không gánh nổi áp lực, Lạc Nại Hà chỉ đành bất đắc dĩ phất tay, tự nghĩ ra một cái cớ để vượt qua chuyện này, dẫn mười đệ tử ngoại môn chạy đuổi theo Trúc Diệp Thanh.

“Bạch si.” Tiểu hồng điểu bay lượn trên đỉnh đầu y, phát ra từng trận du dương.

Chiếu cố bạch si này, thật là khổ mạng mà. Quái vật Tô Lạc, một phen khổ tâm của ngươi phí hết rồi, bạch si này nhìn trúng người khác rồi.

Trên đường, rất nhiều đệ tử tuần sơn ở ngoại vi cũng đều chạy về sơn môn, cho dù là là những đệ tử cấp thấp của Ngưng Khí kỳ, Luyện Khí kỳ, nhưng sự trung thành và yêu mến đối với La Phù Kiếm Môn đều không phải giả, chỉ cần là người từng lăn lộn trong giới tu chân một lần đều biết, La Phù Kiếm Môn gần như có thể nói là đại hình môn phái khoan dung nhất, bảo vệ kỹ nhất đối với môn hạ đệ tử, điều này cũng khiến lực ngưng kết của La Phù Kiếm Môn cường mạnh hơn hẳn những môn phái khác.

“Trở về, đều trở về, ở đây không có chuyện của các ngươi, tới góp vui làm gì, mất mạng rồi thì không ai đền đâu.”

Trước sơn môn, mấy chấp sự Kết Đan kỳ của Chấp Sự điện thủ gắt gao ở trước sơn đạo, đuổi những đệ tử cấp thấp này trở xuống, nhưng người quá nhiều, nhân thủ của Chấp Sự điện thì chỉ có hạn, tuy ngăn cản được đại bộ phận các cấp thấp đệ tử, nhưng vẫn cho qua không ít con cá lọt lưới, điển hình là Cảnh Dương, Cụ Phong kiếm ý vừa xuất ra, liền chiếm đại tiện nghi, trực tiếp làm thành một đạo phong dựng thẳng thành vách đá kiên cố bao chặt lấy hắn mà ung dung đi lên.

Trúc Diệp Thanh càng lợi hại, giơ hồ lô rượu lên nói với tiểu hồng điểu đang bay giữa trời: “Tự Phượng, mang ta bay lên, chia cho ngươi một nửa hồ lô rượu.”

Tiểu hồng điểu hưng phấn phát ra một tiếng kêu thánh thót như phượng hót, thân hình vốn chỉ to cỡ khoảng một lòng bàn tay thoáng chốc biến hóa, chín đạo vũ vĩ* dâng đầy lưu quang rạch phá chân trời, hai cánh giang rộng, trong thoáng chốc che phủ mặt trời. Đầu phượng cúi nhìn, rồi xà xuống, hai móng vuốt phân biệt trảo lấy Trúc Diệp Thanh và Lạc Nại Hà, sau đó vỗ cánh lên, từ trên cao nhảy qua sơn môn, trực tiếp bay về Chiêu Dương đài.

(*Vũ vĩ: lông đuôi)

“A, Phượng Hoàng….”

“Không đúng, thuộc tính thủy, là Tự Phượng.”

Bên dưới phát ra từng trận kinh hô, trong đó còn chen lẫn tiếng kêu của Lạc Nại Hà: “Ta không muốn đi a, ngươi trảo ta làm cái gì chứ…”

Cái thứ nguy hiểm này, tránh còn không kịp, y làm gì mà phải tới góp sức chứ, trước đó y chẳng qua là muốn đứng từ xa coi náo nhiệt mà thôi. Lúc này, trong lòng Lạc Nại Hà đang lôi mười tám đời tổ tông của tiểu hồng điểu ra rủa xả một trận, không dám khóc ra tiếng, tiểu hồng điểu này nếu buông móng vuốt ra, y liền có thể trực tiếp đi gặp mười tám đời tổ tông của mình rồi.

Các chấp sự quay nhìn lẫn nhau, La Phù Kiếm Môn từ lúc nào lại có đệ tử nuôi được Tự Phượng, tuy không phải là Phượng Hoàng, nhưng cũng coi như là linh cầm cực kỳ hiếm thấy, ngoại hình hoa lệ như Phượng Hoàng, đặc biệt rất được các nữ tu sĩ hoan nghênh, trong thị trường linh cầm, thuộc vào loại có giá trên trời. Một chút xuất thần này, cư nhiên lại để cho vài đệ tử cấp thấp tranh thủ cơ hội lẻn vào trong sơn môn.

Lúc này, trên Chiêu Dương đài đang phát sinh một trận đại chiến.

Thủ tọa Thập Tam Phong kết thành kiếm trận, kiếm khí khuấy động sản sinh ra kim sắc vân quang, đang kích đấu với một đoàn huyền ảnh huyết sắc, trong nhất thời khó phân thắng bại. La Phù chưởng giáo và bảy vị trưởng lão phân ra thủ ở tám hướng, ai nấy vận quyết bảo hộ pháp tướng trên Chiêu Dương đài, không để những pháp tướng này chịu tổn hại trong cuộc kích đấu.

“Đây là cái gì?”

Lạc Nại Hà ở giữa không trung xa xa nhìn thấy tình huống trên Chiêu Dương đài, tốc độ của Tự Phượng quá nhanh, y vừa mở miệng, lập tức đã nuốt đầy một bụng gió, gần như muốn vọt cả nhãn châu ra.

Trúc Diệp Tay vận linh quyết phủ lên người mình một hộ thuẫn, lúc này mới ha ha cười lớn, nói: “Tự Phượng, đừng tới quá gần, cuộc chiến của mười ba thủ tọa và Huyết Ma, cho dù chỉ là dư ba cũng không phải là thứ mà một đệ tử nhỏ bé của Ngưng Khí kỳ như ta có thể chịu đựng.”

Tự Phượng nhẹ kêu một tiếng, coi như đáp ứng.

Lạc Nại Hà vỗ trán, nhanh chóng học theo, cũng vận một linh quyết, phủ hộ thuẫn lên người mình, cản hết những cơn gió đang ào tới. Họ là tới coi náo nhiệt, nhưng đừng để bị người xem là náo nhiệt mà coi.

“Trúc Diệp Thanh sư huynh, đoàn huyền ảnh huyết sắc đó là Thiên Ma ngoại vực sao?” Lạc Nại Hà có chút hồ nghi, Thiên Ma ngoại vực không phải vô hình vô thể vô sắc vô tướng sao?

Trúc Diệp Thanh uống một ngụm rượu, sắc mặt hơi ngưng trọng một chút, mới nói: “Không sai, con Thiên Ma ngoại vực này chắc là từ chiến trường ngoại vực chạy tới đây, không biết đã cắn nuốt bao nhiêu tinh huyết của tu sĩ, mới hình thành hình thái Huyết Ma này.”

“Cơn huyết vũ mấy ngày trước, lẽ nào chính là….” Lạc Nại Hà rùng mình, nhớ lại lúc đó có vài giọt huyết vũ rơi vào miệng mình, nhất thời dạ dày liền cuộn trào.

Trúc Diệp Thanh không biết nghĩ tới cái gì, đột nhiên lại cười lớn, nói: “May mà là Huyết Ma, vừa tới đã lộ ra dấu vết, nếu như là những con Tình Ma và Dục Ma hình thành do cắn nuốt thất tình lục dục của các tu sĩ, vậy La Phù Kiếm Môn của chúng ta liền gặp phải đại xui xẻo rồi. Tình Ma và Dục Ma đều là vô hình vô thể vô sắc vô tướng, bọn chúng nếu muốn lén tìm một đệ tử cấp thấp để đoạt xác, chỉ sợ dù là chưởng giáo chân nhân cũng rất khó phát hiện. Con Huyết Ma này cũng quá ngu ngốc, vừa tới đã xông thẳng lên Chiêu Dương đài muốn đoạt kiếm thể của các tiên tổ, lại trúng ngay mai phục, để chưởng môn chân nhân, trưởng lão và các thủ tọa vây bắt.”

“Ta thấy các thủ tọa sắp thắng rồi.”

Lạc Nại Hà lại quan sát một trận, kim sắc vân quang trên Chiêu Dương đài càng lúc càng sáng rực, mà tơ huyết quấn quanh bề mặt nó, từng chút từng chút co nhỏ lại, thỉnh thoảng còn có thể nghe được đoàn huyền ảnh huyết sắc đó phát ra tiếng kêu bi thảm chói tai.

“Không thể tùy tiện buông lỏng, Thiên Ma ngoại vực trước khi chết sẽ phản công rất lợi hại, hơn nữa chúng nó trời sinh đã hiểu được thiên biến vạn hóa, đặc biệt là khoảng khắc trước khi chết, có thể biến hóa ra hơn một vạn hóa thân, chỉ cần để thoát một con, thì có thể rất nhanh hồi phục như cũ.”

Trúc Diệp Thanh vừa nói xong, đã nghe thấy con Huyết Ma đó đột nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết chói tai tê tâm liệt phế, sau đó chỉ thấy đoàn huyền ảnh huyết sắc đó bùm một tiếng, nổ tung thành ngàn vạn hạt huyết châu lớn bằng hạt mưa, bắn tung tóe ra bốn phương tám hướng.

“Cẩn thận, đừng cho hạt nào chạy thoát.”

Chưởng giáo chân nhân hét lớn một tiếng, một tay đẩy về phía trước, chỉ thấy một thanh trường kiếm từ lòng bàn tay bay ra, thoáng chốc một sinh hai, hai sinh ba, ba sinh vạn kiếm, mỗi một kiếm đều đâm xuyên một hạt huyết châu.

Bảy vị trưởng lão cũng xuất ra các tuyệt chiêu, trong nhất thời chỉ thấy trên Chiêu Dương đài khắp nơi đều là kiếm quang tung hoành, kiếm khí cuộn trào, san bằng tất cả cây cỏ xung quanh, chỉ có thể pháp tướng của các tiên tổ, dưới sự bảo hộ của chưởng giáo chân nhân và các trưỡng lảo, thì bình an vô sự.

“Thật, thật hùng tráng.”

Lạc Nại Hà nhìn đến mức con mắt cũng muốn lòi ra.

“Không đúng, chưởng giáo chân nhân và các trưởng lão mắc lừa rồi.” Trúc Diệp Thanh kẻ ngoài cuộc thanh tỉnh, nhìn rõ được con Huyết Ma đó sau khi bùng nổ, lại có một đoàn huyết châu lớn bằng nắm tay nhân lúc ngàn vạn đoàn tiểu huyết châu che giấu cho, toàn lực phóng về một cỗ pháp tướng của tiên tổ.

Pháp tướng của các tiên tổ tuy có linh lực của chưởng giáo chân nhân và các trưởng lão bảo hộ, nhưng dù sao lúc này đại bộ phận linh lực của chưởng giáo chân nhân và các trưởng lão đều dùng cho việc trảm sát hóa thân của Huyết Ma, linh lực duy trì bảo hộ trên pháp tướng của các tiên tổ không thể ngăn cản được đoàn huyết châu lớn bằng nằm tay đó xung kích, không mất bao lâu liền xuất hiện vết nứt.

“Thảm rồi, Trúc Diệp Thanh sư huynh, nhanh, nhanh nhắc nhở chưởng giáo chân nhân và các trưởng lão…..” Lạc Nại Hà cũng hoảng lên, các tiên tổ có thể được thiết lập pháp tướng trên Chiêu Dương đài, đều là nhân vật kiệt xuất ngàn vạn năm mới xuất ra của La Phù Kiếm Môn, ai ai cũng đều là nhân vật đã đại thành kiếm thể, một khi bị Huyết Ma đoạt xác thành công, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

“Không kịp rồi…..”

Răng rắc….. Linh lực bảo hộ trên cỗ pháp tướng đó triệt để bị vỡ nát.

“Không tốt.”

Chưởng giáo chân nhân lúc này cũng đã phát hiện tình huống, thần sắc đại biến, nhưng khổ nỗi nhất thời cũng không kịp xuất thủ, chính vào lúc đang tự mình kêu khổ, đột nhiên một đạo kiếm khí từ ven rìa Chiêu Dương đài bắn ra, trực tiếp bay thẳng tới hóa thân lớn bằng nắm tay của Huyết Ma.

Phập…. răng rắc….

Cỗ pháp tướng đó, sau khi bị kiếm khí quét qua, liền vỡ.

“Vỡ rồi…. nó vỡ rồi, Trúc Diệp Thanh sư huynh, huynh mau nhìn, nó vỡ rồi….”

Trong không trung, Lạc Nại Hà kinh ngạc thất thanh kêu lớn, pháp tướng của tiên tổ, vậy mà bị vỡ rồi. Trong thoáng chốc, y có một loại ảo giác khóc không ra nước mắt, đó là pháp tướng của tiên tổ, đó là nhân vật sinh tiền đã tu luyện tới mức kiếm thể đại thành, cho dù sau khi chết, cũng là không mục nát không thối rữa, thân thể cứng cáp khỏe mạnh, càng huống hồ còn được bôi lên một tầng kim tất, bản thân của kim tất này chính là vật chất cực cứng rắn. Nhưng mà, nó vậy mà vỡ rồi, giống như đám bùn, vỡ thành từng mảnh từng mảnh, vỡ nát trước mắt tất cả mọi người.

Trúc Diệp Thanh thất thần mở to miệng: “Ta đang nằm mơ… ta nhất định đang nằm mơ…. Đó không phải là pháp tướng của tiên tổ, đó kỳ thật chỉ là người đất…”

Chuyện phát sinh quá đột ngột, ai cũng không ngờ được khối pháp tướng đó lại vỡ, chưởng giáo và mọi người sử dụng linh lực bảo hộ, thật ra không phải là sợ pháp tướng bị tổn hại, chân chính cần bảo hộ, là tầng quan tài thủy tinh bên ngoài pháp tướng. Đạo kiếm khí bắn về hướng Huyết ma đó không hề mạnh, ít nhất cũng không thể so với những kiếm quang bắn tung tóe khắp nơi trên Chiêu Dương đài, đạo kiếm khí đó nhỏ bé đến mức tựa hồ có thể bị bỏ qua.

Nhưng chính là đạo kiếm khí tựa hồ có thể có thể bị bỏ qua đó, đâm trúng hóa thân to bằng nắm tay của Huyết Ma, sau đó dư thế không giảm, vây quanh hóa thân của Huyết Ma, xung phá tầng quan tài thủy tinh trở ngại, xông thẳng vào trong cỗ pháp tướng.

Hóa thân Huyết Ma phát ra một tiếng cười chói lói, gần như là muốn cảm tạ tên xuẩn ngốc đã phát ra kiếm khí đó, nhưng sau đó lập tức lại phát ra một tiếng kêu thảm: “A…. không, không phải….”

Phập! Hóa thân Huyết Ma giống như một hòn lửa bị ném vào nước, hóa thành một cỗ khói đen, tắt ngúm.

Răng rắc!

Pháp tướng vỡ rồi.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc ngây ra, đặc biệt là thủ tọa Thập Tam Phong đã kiệt lực sau trận ác đấu với Huyết Ma, dưới tâm tình chấn động, kiếm trận xuất hiện lỗ hỏng, bị mấy hạt huyết châu nắm lấy cơ hội trong chớp mắt đó, nhanh chóng ẩn mình vào lùm cỏ, chạy trốn. Vừa khéo có một hạt huyết châu, đang chạy về hướng vừa rồi đã phát ra đạo kiếm khí, như thể vừa tóm được cọng rơm cứu mạng, xông tới giữa chân mày của người đó, ý đồ đoạt xác.

“Tìm chết.”

Lạnh lùng hừ một tiếng, Cảnh Dương tay nhấc kiếm rơi, đem hạt huyết châu không biết sống chết đó trảm sát hủy diệt.

“Cảnh giới, nhanh cảnh giới!”

Chưởng giáo hét lên một tiếng, cũng không còn tâm tư quở trách thủ tọa Thập Tam Phong, pháp bào trên người phiêu động, phụt phụt phụt phụt phụt… bảy đạo kiếm quang từ trong nội thể của hắn bắn ra, dí sát theo các hạt huyết châu kia.

Thủ tọa Thập Tam Phong lúc này mới phản ứng được, nhất tề dùng Thiệt Điện Xuân Lôi pháp quyết truyền tin về các Phong: “Tất cả đệ tử tuần sơn chú ý, tất cả đệ tử tuần sơn chú ý, có hóa thân của Huyết Ma chạy khỏi Chiêu Dương đài, ý thủ kiếm tâm, để phòng bị đoạt xác, đệ tử Kết Đan kỳ trở lên toàn lực diệt ma.”

Không quá một khắc, liền lần lượt có tiếng từ các Phong vang lên: “Tọa Vong Phong diệt một cỗ hóa thân của Huyết Ma.”

“Hồ Lô Phong diệt một cỗ hóa thân của Huyết Ma.”

“Hoàng Thiên Phong diệt một cỗ hóa thân của Huyết Ma.”

“Tiểu Thạch Phong diệt một cỗ hóa thân của Huyết Ma.”

“Địa Hành Phong diệt một cỗ hóa thân của Huyết Ma.”

“Cửu Linh Phong diệt một cỗ hóa thân của Huyết Ma.”

“Chư Tinh Phong diệt một cỗ hóa thân của Huyết Ma.”

Bảy huyết châu chạy trốn được toàn bộ bị diệt, tất cả mọi người trên Chiêu Dương đài đều thở nhẹ nhõm một hơi, toàn lực chu diệt tất cả những hóa thân của Huyết ma đang bị vây trong kiếm trận, sau đó lặng lẽ đứng trước cỗ pháp tướng của tiên tổ đã bị vỡ nát, ai nấy vẻ mặt trầm xuống.

Cảnh Dương chậm rãi đi tới, không nói hai lời, quỳ xuống trước chỗ pháp tương tiên tổ đó, nói: “Đệ tử hủy hoại pháp tướng tiên tổ, thỉnh chưởng giáo trách phạt.”

Chưởng giáo chân nhân thở dài một tiếng, đang muốn lên tiếng, đột nhiên nhãn thần ngưng đọng, cong lưng cầm một mảnh vỡ lên, tỉ mỉ nhìn vài lần, đột nhiệt nói: “Bùn.”

Bùn?

Các trưởng lão kinh ngạc, cong lưng tỉ mỉ nhìn, đều biến sắc, quả nhiên là bùn.

“Chưởng, chưởng giáo, tiên tổ pháp tướng, tại sao lại biến thành bùn?”

Chưởng giáo chân nhân tựa hồ trong chớp mắt đã nghĩ thông cái gì, thần sắc đại nộ, lòng bàn tay dùng lực, bóp nát mảnh bùn đó thành hạt bụi, miệng thì phát ra tiếng hú dài phẫn nộ tới cực điểm.

“Thiên Ma ngoại vực, đoạt tiên tổ pháp tướng của ta, La Phù Kiếm Môn ta và ngươi, không chết không thôi.”

Thủ tọa Thập Tam Phong đều hút một ngụm khí lạnh, thoáng chốc hiểu rõ ràng, cổ tiên tổ pháp tướng này, thế nhưng sớm đã bị Thiên Ma ngoại vực đoạt xác, hơn nữa còn nặn một người bùn, bôi kim tất lên, trộm đào thay lê cũng không biết đã bao nhiêu năm.

“Nhanh, nhanh kiểm tra các cỗ tiên tổ pháp tướng khác….” Các trưởng lão kinh hô một tiếng, lập tức chạy tới các cỗ tiên tổ pháp tướng khác.

Sau một phen kiểm tra, sắc mặt của chưởng giáo và các trưởng lão đều đen như đáy nồi, trừ cỗ pháp tướng bị phá vỡ đó, thế nhưng còn có thêm một cỗ pháp tướng làm bằng bùn, pháp tướng chân chính, sớm đã không biết đi nơi nào.

“Nhục nhã, vô cùng nhục nhã.”

Chưởng giáo chân nhân ngữa lên trời hú dài, phẫn nộ cực độ khiến hắn không thể không chế kiếm ý, chỉ thấy bầu trời không thoáng chốc phiêu bay từng phiến hàn tuyết, chẳng qua chỉ là công phu trong thoáng chốc, đã vùi lấp toàn bộ Chiêu Dương đài. Chiêu Dương đài là trung tâm trọng địa của toàn bộ La Phù Kiếm Môn, Thiên Ma ngoại vực thế nhưng có thể thần không biết quỷ không hay xâm nhập vào, đoạt đi tiên tổ pháp tướng, lại thần không biết quỷ không hay lẻn ra, dùng người bùn trộm lê thay đào không biết bao nhiêu năm, mà không một ai hay biết. Nếu không phải hôm nay lại xuất hiện một con Huyết Ma, hơn nữa đệ tử trong lúc vô ý xuất kiếm phá hủy người bùn này, thì chuyện này không biết còn bị ẩn giấu bao lâu, sau khi La Phù Kiếm Môn khai tông lập phái tới nay, đây thật sự thật sự là sự nhục nhã lớn nhất, hắn cho dù có chết, cũng không còn mặt mũi đi gặp liệt tổ liệt tong.

Nghĩ tới điểm này, một ngụm máu nóng bắn ra từ miệng chưởng giáo chân nhân, rơi lên nền tuyết trắng, như đóa mai đỏ rực.

“Chưởng giáo, ngài phải bảo trọng thân thể a.” Các thủ tọa kinh hô.

Chưởng giáo chân nhân phất tay, thần sắc thương tâm, nói: “La Phù Kiếm Môn gặp lần đại nhục này, bổn tọa khó thoát khỏi trách nhiệm, từ hôm nay đóng cửa sám hối mười năm, sự vụ trong môn, giao cho bảy vị trưởng lão thương nghị định đoạt.”

“Chưởng giáo, không thể…..”

“Ý ta đã quyết, các ngươi không cần khuyên ngăn. Truyền triệu lệnh của bổn tọa, tất cả đệ tử La Phù Kiếm Môn, phàm là ai có thể tra ra tông tích của Thiên Ma ngoại vực, đoạt về tiên tổ pháp tướng, bổn tọa liền thu nhận làm nhập thất đệ tử.”

Cảnh Dương thần sắc hơi động, lập tức lại cúi mặt xuống, giấu đi một tia ham muốn làm thử trong mắt. Không được, hiện tại tu vi của hắn quá thấp, phải mạnh lên, hắn nhất định phải mạnh lên, mới có cơ hội đoạt về tiên tổ pháp tướng, trở thành nhập thất đệ tử của chưởng giáo.

Mục quang chưởng giáo chân nhân lại đặt lên người Cảnh Dương, thần sắc hòa hoãn đi một chút, nói: “Lần này may nhờ có ngươi, muốn tặng thưởng gì?”

Cảnh Dương hít sâu một hơi, nói: “Đệ tử… thỉnh cầu nhập kiếm trì tôi luyện kiếm thể.”

Chưởng giáo chân nhân nhăn mày, nói: “Không phải là đệ tử Trúc Cơ kỳ, thì không thể chịu đựng nổi thống khổ khi tôi luyện kiếm thể.”

“Đệ tử chịu được.”

Ngữ khí của Cảnh Dương kiên định không dịch chuyển, một lòng muốn trở nên mạnh hơn, sau khi thấy cuộc đại chiến của chưởng giáo, và các trưởng lão với Huyết Ma, thì còn kiên định hơn hẳn trước kia.

Sau khi Huyết Ma bị tiêu diệt, Chấp Sự điện cũng xóa bỏ nhiệm vụ tuần sơn mang tính cưỡng chế kia, tất cả các đệ tử đáng ra nên làm gì thì đi về làm nấy, còn về chuyện chưởng giáo nói điều tra tung tích của Thiên Ma ngoại vực, đoạt về pháp tướng gì gì đó, đó đều là chuyện của đệ tử Trúc Cơ Kỳ trở lên, không có mấy quan hệ với các đệ tử Luyện Khí kỳ, Ngưng Khí kỳ, nếu thật muốn đi, quả thật chính là tự dâng lên miệng Thiên Ma ngoại vực, cho dù là đệ tử Trúc Cơ kỳ, đi thì cũng phải mang theo đầy lâu la, chân chính đủ khả năng, vẫn là những gia hỏa của Kết Đan, Kim Đan kỳ.

Cảnh Dương đã đến kiếm trì tôi luyện kiếm thể rồi, Lạc Nại Hà không có gì làm, lại thêm tính lười biếng sẵn có, không phải chạy tới Hồ Lô Phong tìm Trúc Diệp Thanh uống rượu, thì chính là đến Tiểu Thạch Phong nhìn trộm đệ tử khác tu luyện Thanh Phong kiếm quyết, cứ như vậy tiêu dao được bảy, tám ngày, tiểu hồng điểu liền phát nộ, giang cánh đem tên phế vật này nhét vào bế quan thất.

“Ngươi chơi đủ rồi đi, bế quan cho bổn điểu gia, không xông phá lên Ngưng Khí kỳ, thì đừng nghĩ tới việc ra ngoài.”

“Chuyện tu luyện này, vẫn là nên tự nguyện tốt hơn, La Phù Kiếm Môn của chúng ta trước giờ luôn lấy tự do, tự chủ, tự giác là phương châm tu luyện.” Lạc Nại Hà ý đồ muốn giảng đạo lý với tiểu hồng điểu.

“Bổn điểu gia xuất thân đông hải, không hiểu phương châm tu luyện gì đó của La Phù Kiếm Môn các ngươi, bổn điểu gia chỉ biết, miệng khô thì phải uống nước, miệng không khô thì phun nước, trước khi bế quan thất này bị nhấn chìm, ngươi nếu còn không xông phá lên được Ngưng Khí kỳ, thì cứ đợi bị dìm chết đi.”

Tiểu hồng điểu mở miệng, một đạo thủy tiễn bắn ra.

Lạc Nại Hà mục trừng khẩu ngốc, mắt trân trân nhìn đạo thủy tiễn đó phun a phun a, trên mặt đất của bế quan thất trong thoáng chốc đã bắt đầu tích lũy nước, cho đến khi nước dâng qua bàn chân, tiểu hồng điểu mới ngừng phun nước.

“Coi như ngươi ngoan độc.” Lạc Nại Hà lầm bà lầm bầm bắt đầu bê thạch, kê chân giường, cố gắng kê cho chiếc giường mình dùng tới cao cao lên một chút, “Ngươi thật sự không phải là hóa thân của sư huynh sao? Thật sự không phải sao?”

Bất kể là tự nguyện hay bị bức ép, dù sao Lạc Nại Hà vẫn thật sự bắt đầu xông phá lên Ngưng Khí kỳ, kỳ thật y vẫn chưa đạt tới giai đoạn mấu chốt chân chính, dù sao bình thường tu luyện là ba ngày đánh cá hai ngày phơi nắng, linh lực tích lũy trong nội thể, thì không đủ để khiến y lập tức bắt đầu xung quan. Nhưng một bình dưỡng khí đan do thủ tọa Minh Nguyệt Phong ban thưởng lại có phân lượng mười phần, tác dụng của nó, chính là cho đệ tử xung quan nhanh chóng bổ sung linh lực không đủ trong nội thể, Lạc Nại Hà lấy tốc độ ốc sên bình quân ba ngày luyện hóa một viên, sau khi dùng hết toàn bộ một bình mười hai viên dưỡng khí đan, mới cuối cùng cảm thấy được toàn thân chấn động, linh lực trong nội thể bắt đầu xung động có quy luật, dần dần dâng trào như sóng, một lúc xông lên kinh mạch huyền quan.

Thành công rồi, tựa hồ xông phá Ngưng Khí kỳ cũng không có khó khăn lắm đi, chỉ cần linh lực nội thể đủ là được, tự nhiên như nước tụ lại mà xông phá quan ải. Ân, cũng không phải, những ví dụ xông phá Ngưng Khí kỳ thất bại cũng không ít, người mất hai lần, thậm chí ba lần mới có thể xung phá quan ải rất nhiều, lẽ nào y kỳ thật là một kỳ tài tu luyện ngàn năm khó gặp, mới xung quan dễ như uống nước như vậy?

Lạc Nại Hà vui sướиɠ mở mắt ra, sau đó ‘oa’ một tiếng kêu thảm: “Cứu mạng a….”

Nước trong bế quan thất, không biết từ lúc nào đã ngập lên tới cổ y, dọa y nhảy dựng không thôi, sau đó không ngoài dự đoán ngã nhoài khỏi giường lọt xuống nước, tay chân cuống cuồng quẫy đạp, kêu to cứu mạng.

“Thật là phế vật.”

Tiểu hồng điểu đảo mắt trắng, miệng hút lấy, đem toàn bộ nước hút vào bụng.

“Ngươi, ngươi….” Lạc Nại Hà trèo dậy, hữu khí vô lực nhổ nước bọt, “Ta thành công rồi….”

Tiểu hồng điểu khinh thường trừng mắt nhìn y: “Bổn điểu gia hao tổn tâm huyết, phun ra bao nhiêu nước, với ngoại lực tựa như lực thủy triều dâng, dẫn tới linh lực trong nội thể ngươi cộng hưởng, như vậy ngươi nếu vẫn còn không thành công, thì không bằng sớm chút tìm miếng đậu phụ đập đầu chết đi, bớt sống trên đời tổ xấu mặt.”

Lạc Nại Hà vẻ mặt khổ sở: “Phượng đại gia, ngươi cũng thật sự hao tổn tâm huyết rồi, sư huynh ta rốt cuộc cho ngươi cái gì tốt, khiến ngươi giúp hắn giày vò ta như thế.”

“Một con Phượng Hoàng cái không có năng lực phản kháng.” Tiểu hồng điểu ngoe nguẩy ba sợi lông đuôi, vô cùng lẳиɠ ɭơ.

Lạc Nại Hà đập đầu vào phiến đá trên mặt đất, con sắc điểu gan to bằng trời này, ngay cả chủ ý xấu với Phượng Hoàng mà cũng dám nảy sinh, cũng không sợ trực tiếp bị thiêu thành gà nướng.

“Đừng giả chết, ngươi còn phải lĩnh ngộ kiếm ý.” Tiểu hồng điểu nhảy lên đầu Lạc Nại Hà, hai cánh quạt ra hai bên, rồi đập lên mặt y.

“Ít nhất cũng cho ta nghỉ ngơi năm ba bảy tám tháng gì đó chứ….” Lạc Nại Hà cuối cùng không biết làm sao, “Lĩnh ngộ kiếm ý là chuyện dễ dàng như vậy sao? Rất nhiều sư huynh sư tỷ mất mười năm tám năm cũng chưa chắc đã có thể lĩnh ngộ, ngộ tính thấp một chút, thậm chí tu luyện tới Trúc Cơ kỳ rồi mới có thể lĩnh ngộ.”

“Ta bất kể, bất kể, dù sao ngươi không lĩnh ngộ kiếm ý, là không được.” Tiểu hồng điểu căn bản chính là không giảng đạo lý.

Lạc Nại Hà nghiến răng nghiến lợi: “Đợi sư huynh trở về, ta phải cáo hắc trạng của ngươi.”

“Hừ.” Tiểu hồng điểu nghếch mặt đi, tự mình chỉnh lý lông đuôi.

“Sư huynh nghe lời ta nhất, ta muốn cái gì hắn cũng đều cho ta.” Lạc Nại Hà nghĩ tới Tô Lạc, dương dương đắc ý, Minh Nguyệt Phong nhiều sư huynh sư đệ như vậy, chỉ có Tô Lạc sư huynh tốt với y nhất.

Tiểu hồng điểu liếc y, không đáp.

Lạc Nại Hà giương nanh múa vuốt: “Ta sẽ bảo sư huynh đổi con Phượng Hoàng hứa đưa cho ngươi thành con đực.”

Tiểu hồng điểu ngã đập đầu xuống đất, giang cánh vô lực vẫy vẫy mấy cái trên mặt đất, cuối cùng từ trong cổ họng phát ra âm thanh: “Bạch si.”

Suy nghĩ rồi suy nghĩ, đại khái thật sự sợ Tô Lạc sẽ nghe lời của Lạc Nại Hà, đổi Phượng Hoàng cái thành Phượng Hoàng đực, tiểu hồng điểu cuối cùng lùi một bước, cho Lạc Nại Hà ba tháng nghỉ ngơi.

Lạc Nại Hà như con chim được sổ l*иg, không nói hai lời, chạy tới Chấp Sự điện nhận nhiệm vụ hái dược một kỳ mất một năm, không đợi tiểu hồng điểu phát hiện, nhanh chóng gói ghém hành trang, rời khỏi La Phù Kiếm Môn như chạy trốn.

Ba tháng…. Thiết, ai thèm để ý tới con điểu nát không giảng đạo lý như ngươi, không chơi đủ một năm, ta tuyệt đối, tuyệt đối không trở về.