Quyển 2 - Chương 4

“Ai ai cũng là phế vật.”



Thủ tọa Tọa Vong Phong tính tình nóng nảy vỗ bàn, hôm đó đệ tử các Phong lần lượt bẩm báo đã diệt sát phân thân Huyết Ma, kết quả vẫn còn cá lọt lưới, lần này hai đệ tử tuần sơn bị gϊếŧ chết, có một người là của Tọa Vong Phong, sự đáng sợ của Huyết Ma từ đó có thể thấy rõ, đệ tử Tọa Vong Phong, ngay cả cơ hội tự phát nổ cũng không có, đã bị hút thành xác khô, trở thành nguyên liệu bồi dưỡng cho Huyết Ma hồi phục nguyên khí.

“Mọi người đều là phế vật… ợ…” Thủ tọa Hồ Lô Phong say túy lúy phụ họa, còn ợ một hơi rượu.

Thủ tọa Minh Nguyệt Phong nhẹ hừ một tiếng, nói: “Linh thú chịu hại đầu tiên chính là ở Hồ Lô Phong của ngươi, một đám tửu quỷ vô dụng, các ngươi không thể nghiêm chỉnh một chút sao, cũng may là đệ tử môn hạ của ta phát hiện đầu mối, nếu không còn không biết lại phải chết bao nhiêu đệ tử các ngươi mới có thể tra ra, nếu như có thể sớm phát hiện một chút, vậy hai đệ tử tuần sơn cũng sẽ không….”

“Được rồi, đừng nói những thứ vô dụng này nữa, hiện tại quan trọng nhất, là nhanh chóng tìm ra Huyết Ma, nhân lúc nó chưa hồi phục nguyên khí, diệt nó, tuyệt đối không thể để nó chạy thoát nữa.” Thủ tọa Tiểu Thạch Phong đứng lên.

“Có phải nên bẩm cáo với chưởng giáo chân nhân một tiếng không?” Thủ tọa Cửu Linh Phong do dự một chút, đại sự như vậy, thủ tọa Thập Tam Phong không thể tự tiện làm chủ.

“Vì chuyện kiếm thể của tiên tổ bị tổn hại, chưởng giáo chân nhân đang tự hối lỗi ở Tư Quá Nhai, không tiện quấy nhiễu, không bằng đợi chúng ta đề ra phương án diệt sát rồi, mời các trưởng lão định đoạt.” Thủ tọa Tiểu Thạch Phong than nhẹ một chút rồi đề ra kiến nghị.

“Lão Thạch đầu quả nhiên có con mắt hơn.” Thủ tọa Minh Nguyệt Phong không cho là đúng phụt một tiếng, nhưng vẫn nói, “Được, vậy làm sao đây?”

Thủ tọa các Phong khác cũng nhao nhao gật đầu, đối với kiến nghị này không có dị nghị gì khác.

“Vậy làm sao tìm được Huyết ma, đây là vấn đề lớn? Huyết Ma sở trường ẩn núp, nếu nó tiềm phục không ra, chúng ra rất khó tìm được tông tích của nó.” Thủ tọa Cửu Linh Phong là người đầu tiên đề xuất vấn đề.

“Phái tất cả đệ tử soát sơn, tra soát từng tất đất, bổn tọa không tin, nó còn có thể ẩn nấp vào trong kẽ đá.” Thủ tọa Tọa Vong Phong thô lỗ nói.

“Không được, như vậy đánh rắn động cỏ không nói, mà còn có khả năng dẫn tới sự phản kích điên cuồng của Huyết Ma, đệ tử bình thường không thể ngăn nổi nó.” Thủ tọa Minh Nguyệt Phong không hảo khí phản bác.

“Đúng a, soát sơn là phương pháp ngu ngốc nhất, một khi Huyết Ma đã không còn chỗ trốn, điên cuồng phản kích, thương vong của đệ tử bình tường sẽ rất lớn, không thể bù đắp, không được, không được.” Thủ tọa Bàn Long Phong cũng phản đối.

“Này không được, kia không được, các ngươi nói phải làm sao đây?” Thủ tọa Tọa Vong Phong không kiên nhẫn vỗ bàn, “Muốn diệt ma, thì phải chuẩn bị sẵn phải trả giá, nếu không chết người, trên chiến trường Thiên Ma, những tu sĩ trừ ma đó sớm đã diệt sạch Thiên Ma rồi.”

“Cái giá đương nhiên phải trả, nhưng hoàn toàn không tất yếu phải trả cái giá lớn như vậy, đệ tử của La Phù Kiếm Môn không tính là nhiều, đệ tử ưu tú càng ít, chúng ta một người cũng không thể tổn thất, cho nên chúng ta phải dùng các giá nhỏ nhất để diệt sát Huyết Ma.” Thủ tọa Tiểu Thạch Phong nói xong, quay đầu nhìn sang thủ tọa Cửu Linh Phong và thủ tọa Hồ Lô Phong, “Linh mạch linh khí của Cửu Linh Phong đầy đủ, trên Hồ Lô Phong nhiều linh thú, hai thứ này đều có thể khiến Huyết Ma nhanh chóng hồi phục nguyên khí, Huyết Ma nhất định sẽ không bỏ qua.”

“Linh mạch là căn bản của Cửu Linh Phong, lão Thạch đầu ngươi lại nảy chủ ý với nó.” Thủ tọa Cửu Linh Phong lập tức cự tuyệt, “Nếu nói ra thứ có thể khiến Huyết Ma khôi phục nguyên khí tốt nhất, chính là tinh huyết của tu sĩ, ngươi trước tiên vẫn nên nghĩ cách bảo hộ đệ tử các Phong đi, vừa rồi ngươi cũng đã nói, chúng ta một người cũng không thể tổn thất.”

Thủ tọa Hồ Lô Phong: “Hô…. ục…. hô… ục… hô….”

Nhiều lúc, giả chết luôn luôn dễ dàng đạt được mục đích nào đó hơn là nghĩa chính từ nghiêm biện luận thật dài, vì thế thủ tọa Hồ Lô Phong luôn vận dụng đến xuất thần nhập hóa.

Thủ tọa Tiểu Thạch Phong tức giận trừng mắt, mẹ nó một đám thủ tài nô, cũng không biết là học theo ai.

“Kỳ thật không cần dùng tới cách phá hoại linh mạch, chúng ta chỉ cần rút ra một chút linh khí, hòa nhập vào tinh huyết linh thú, lại cho người không ngừng chuyển nhập chân nguyên, làm tinh huyết của linh thú sôi sục, linh khí thoáng chốc sẽ khuếch tán mấy chục lần, đủ để hấp dẫn Huyết Ma tới dục tiên dục tử, cho dù đối mặt với nguy hiểm bị phát hiện cũng phải ra giành một tay. Nhưng người này không thể là tu sĩ Kim Đan kỳ trở lên, Huyết Ma không phải ngu ngốc, hiện tại chắc nó vẫn chưa thể hồi phục đến trình độ có thể đối kháng với Kim Đan kỳ, chuyện tìm chết rõ ràng nó sẽ không làm, tốt nhất là chọn trong số đệ tử Trúc Cơ kỳ trở xuống một người không có tiền đồ gì ra làm mồi nhử.” Thủ tọa Tu La Phong vẫn không nói gì mở miệng, không hổ cái tên Tu La, vừa mở miệng ra đã là chủ ý rất thâm độc, đệ tử La Phù Kiếm Môn một người cũng không thể tổn thất, nhưng hy sinh một kẻ không có thiên phú tu luyện gì đó, cũng không cần phải gấp.

“Tọa Vong Phong của ta đã hy sinh một đệ tử, lần này đừng chọn trong nơi của ta.” Thủ tọa Tọa Vong Phong là người đầu tiên giơ tay tán thành, đồng thời cũng đem toàn bộ đệ tử trong môn hạ của mình ôm trọn vào lòng bảo vệ nghiêm cẩn.

“Tu La Phong của ta cũng đã chết một người.” Thủ tọa Tu La Phong nhàn nhạt cười hưởng ứng, hắn chỉ phụ trách ra chủ ý, chuyện sau đó thì không còn liên quan gì tới hắn nữa.

Thủ tọa Cửu Linh Phong đen mặt nói: “Cửu Linh Phong xuất linh khí.”

Thủ tọa Hồ Lô Phong: “Hô… ục… hô… ục… hô….”

Bốn Phong này đều có đủ lý do để bị loại ra, thủ tọa chín Phong còn lại tranh cãi chết sống, cuối cùng mọi chuyện lại đổ lên đầu Minh Nguyệt Phong, có trách thì trách thủ tọa Minh Nguyệt Phong nhiều chuyện, đem biểu hiện của môn hạ mình trong chuyện Huyết Ma lần này hung bạo khoa trương lên, vốn là muốn biểu đạt đệ tử nhà mình đã xuất lực không nên lại bị hy sinh, không ngờ đại khái là ngữ khí thái độ quá mức đắc ý, làm chúng nhân tức giận, thế là thủ tọa tám Phong còn lại liên thủ đối phó với một mình hắn, một miệng làm sao nói lại được tám miệng, một cặp quyền cũng không thể đánh lại tám cặp quyền, thậm chí ngay cả người bị chọn thủ tọa tám Phong cũng đã thay hắn định đoạt, chính là phế vật nổi danh của Minh Nguyệt Phong, ngoài ra không còn ứng cử viên nào khác. Lý do có hai, một là, đệ tử thiên phú không tốt có rất nhiều, nhưng làm tới mức nổi danh là phế vật, thì chỉ độc có một, nếu đã là phế vật, tự nhiên vào lúc cần hy sinh, sẽ là kẻ đầu tiên phải đứng ra hy sinh, hơn nữa, đầu mối Huyết Ma cũng là do y phát hiện, coi đi, đây là ý trời mà, trời đã định trong chuyện tiêu diệt Huyết Ma này, đệ tử này phải một vai gánh vác tới cùng.

Sau khi họp tan, đi tới chỗ không người, thủ tọa Minh Nguyệt Phong tự tát một cái lên miệng mình, căm hận phun ra một câu: “Cho ngươi nhiều chuyện.”

Đợi khi trở về chủ điện Minh Nguyệt Phong, vào trong kho tàng trữ lục tìm ra mấy kiện linh khí có tác dụng khắc chế, và có khả năng bảo mạng trong thời khắc quan trọng khi đối phó với Thiên Ma ngoại vực, rồi cho người đưa tới chỗ phế vật đệ tử, sau đó lại căm hận dùng tay trái đánh tay phải.

“Cho ngươi tiện tay.”

Lạc Nại Hà đương nhiên không biết mình đã bị những thủ tọa bất lương kia liệt vào phạm trù vật hy sinh trong kế hoạch diệt sát Huyết Ma, lúc này y đang rầu rĩ, bày ra tư thế ngũ tâm hướng trời, nỗ lực lại khắc khổ tu luyện.

(*Ngũ tâm hướng trời: ngũ tâm: đỉnh đầu, hai lòng bàn tay, hai lòng bàn chân, năm điểm đều hướng lên trời)

Tư thế đã bày ra, còn về hiệu quả… khụ khụ, tốc độ trèo lên của chân nguyên trong kinh mạch có thể so với ốc sên, tuy rằng chậm, nhưng may mà cũng vẫn từng chút từng chút lưu động, tóm lại, bộ dáng này, hoàn toàn là làm cho vị ‘đốc công’ có cái ghế ở không xa kia không chịu ngồi mà nhất định phải ngồi trên mép giường xem.

“Sư thúc, mấy ngày nay sao không nhìn thấy Tự Phượng?”

Một chu thiên tuần hoàn không dễ gì mới kết thúc, Lạc Nại Hà giống như nhu trùng không xương nằm bẹp lên giường mây, tu luyện thì tu luyện, nhưng nghỉ nơi tất yếu thì vẫn phải có, về điểm này, Tô Lạc cũng không hà khắc tới cùng, cho phép y sau chân nguyên vận hành được một chu thiên thì nghỉ ngơi nửa canh giờ, để tránh khỏi triệt để kích khởi sự phản kháng của y, rồi lại thêm một lần ly sơn xuất tẩu, hoặc là mỹ kỳ danh làm nhiệm vụ.

“Nó về đông hải rồi.” Tô Lạc uống rượu, sưởi nắng ấm, híp mắt lại, biểu tình thoải mái cực điểm.

“Thật… ngưỡng mộ…”

Lạc Nại Hà ghen tỵ, tại sao con tiểu hồng điểu đó muốn đi liền đi, muốn tới liền tới, tự do tự tại, còn mình lại bị bức phải tu luyện.

‘Đốc công’ liếc mắt nhìn y, vừa nhìn đã nhìn thấu được sự ghen tỵ ẩn dưới biểu tình ngưỡng mộ của y, trên mặt lộ ra biểu tình nửa cười nửa không, chậm rãi nói: “Ngươi vẫn nên mong nó về trễ một chút thì hơn.”

Lạc Nại Hà nhất thời sởn hết gai óc, cảm giác nguy cơ cường liệt lập tức thăng lên tận trời, mãnh liệt bật dậy khỏi giường, nói: “Sư, sư thúc, ngài đừng dọa ta, ta không chịu nổi bị dọa đâu, dọa chết ta rồi, ngài tới đâu tìm được một sư điệt khả ái anh tuấn như ta thế này a.”

“Dọa chết ngươi, ta sẽ được bớt việc.” Tô Lạc trừng y một cái, vì gia hỏa này, hắn phí bao nhiêu tâm lực, nếu không phải hắn trông chừng thật kỹ, qua mười năm nữa, đồ ngu ngốc này còn không phải vẫn luẩn quẩn ở Ngưng Khí kỳ sao.

“Sư thúc, ngài thật vô tình.” Lạc Nại Hà ai oán, xuống khỏi giường mây, cọ vào chân Tô Lạc, “Tu luyện có cái gì tốt đâu, tư chất của ta bình thường, dù có khổ luyện cũng không thể thăng tiến, làm gì phải đem thời gian tốt đẹp lãng phí trên việc tu luyện chứ, tiêu dao một ngày tiếp một ngày mới là đạo lý.”

“Thời gian nghỉ ngơi kết thúc rồi, đi tu luyện.”

Tô Lạc không thích nghe lời này, quả đoán kết thúc nghỉ ngơi trước thời gian, đạp một cước, đem gia hỏa học theo tiểu cẩu cọ cọ này đá về giường mây.

“A, ta bị thương rồi….”

Gia hỏa chuẩn bị lười biếng vừa lên giường mây liền kêu hai tiếng, mắt thấy ‘đốc công’ thần sắc bất thiện, lập tức theo gió xuôi thuyền, khoanh chân ngồi vững, bày ra tư thế ngũ tâm hướng trời, nghẹn khí nửa ngày, vẫn không thể tĩnh tâm trí được, con mắt đảo đảo, bắt đầu sử ra chuyển dịch vấn đề đại pháp.

“Sư thúc a, ngài nói Huyết Ma sẽ trốn ở đâu?”

“Không biết.”

“Sư thúc a, ngài nói chúng ta nếu tìm được nơi ẩn thân của Huyết Ma, sau đó theo dõi nó, đợi khi nó cắn nuốt tinh huyết linh thú, chúng ta lại đột nhiên tung sát chiêu, dọa nó chạy đi, mang linh thú về nướng ăn, chân nguyên của ta có phải sẽ tăng lên rất nhanh không?”

Gia hỏa không thích tu luyện, ba câu liền không rời đầu cơ trục lợi.

‘Đốc công’ tức cũng không được cười cũng không xong, trừng mắt, nói: “Chân nguyên của ngươi có tăng nhanh hay không ta không biết, nhưng ta biết, ngươi nhất định chết còn nhanh hơn cả linh thú.”

“Cũng không nhất định a, Huyết Ma dù sao cũng trọng thương rồi mà, thời kỳ nó mạnh nhất, sư thúc và ta tụ lại, rồi thêm vào mười người nữa cũng đánh không lại, nhưng hiện tại nó đang bị thương rất nghiêm trọng, lúc trước đệ tử tiếp nhận nhiệm vụ tuần sơn, có Ngưng Khí kỳ, cũng có Dưỡng Khí kỳ, nhưng cuối cùng hai đệ tử bị Huyết Ma hút cạn tinh huyết, đều là Dưỡng Khí kỳ, đây chính là chứng minh thực lực hiện tại của Huyết Ma, nhiều lắm cũng chỉ mạnh hơn Dưỡng Khí kỳ, thấp hơn Ngưng Khí kỳ, cho dù gần đây nó cắn nuốt được không ít tinh huyết hồi phục chân khí, nhưng nhiều lắm cũng chỉ có thực lực xấp xỉ với Ngưng Khí kỳ, sư thúc hiện tại đã là Trúc Cơ kỳ, tóm lại không thể đánh không lại nó được.”

Lạc Nại Hà cũng không ngốc, đặc biệt là khi suy nghĩ làm sao mới có thể lười biếng, thì rõ ràng thông minh ra nhiều, phân tích của y rất có đạo lý.

Tô Lạc muốn mắng y, nhưng lại chuyển ý niệm, liền nhịn, ngược lại mỉm cười nói: “Không sai, ngươi nói đúng là có đạo lý, nhưng vấn đề là, ngươi phải làm sao tìm được nơi ẩn thân của Huyết Ma? Lúc trước đệ tử tuần sơn nhiều như vậy, ngay cả bóng dáng của nó cũng không phát hiện, ngược lại còn bị hại mất hai người.”

Lạc Nại Hà ha ha cười, nói: “Sư thúc ngài không suy nghĩ cặn kẽ bằng ta, muốn bắt được Huyết Ma rất dễ dàng, chỉ cần thủ ở ngoài Chiêu Dương đài là được, các pháp tướng tiên tổ của La Phù Kiếm Môn ta, lực hấp dẫn đối với Thiên Ma ngoại vực, sẽ không dưới tinh huyết linh khí đâu.”

Thiên Ma ngoại vực không có hình thể, ngay cả Huyết Ma cũng chỉ có bộ dáng của một đoàn huyết cầu, đây là do sau khi cắn nuốt quá nhiều tinh huyết mới có thể hóa thành, muốn tu luyện thành đại ma trong ma, ngồi lên bảo tọa Ma Vương, thì đầu tiên phải có được một thân thể cực tốt, mà các pháp tướng tiên tổ của La Phù Kiếm Môn, quả thật cứ như vì Thiên Ma ngoại vực mà đo đạc làm ra vậy.

“Vậy thì…. lại có một vấn đề nữa, ngươi phải làm sao lên Chiêu Dương đài?” Tô Lạc nhàn tản thong dong hỏi.

“Ách ách…” Lạc Nại Hà ngốc lăng, Chiêu Dương đài, đó là nơi mà một đệ tử Ngưng Khí kỳ bình thường như y có thể tùy tiện bước lên sao? Cho dù là thủ tọa Thập Tam Phong muốn bước lên, cũng phải thông báo trước, trong toàn bộ La Phù Kiếm Môn, chỉ có chưởng giáo chân nhân và các trưởng lão mới có thể tự do tùy ý bước lên Chiêu Dương đài.

“Đi tu luyện, nếu còn thử chuyển vấn đề, thì nên chuẩn bị tốt tâm lý tới Tiềm Long đàm tắm rửa.”

Sắc mặt Tô Lạc trầm xuống, Lạc Nại Hà chỉ có thể ảo não ngồi lại, mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, ngũ tâm hướng trời.

Chiêu Dương đài…. Tô Lạc hớp một ngụm ‘Nhất Vạn Niên Thái Đoản’ đã pha nước, hương rượu nồng đậm và cường liệt, mang theo cảm giác kí©h thí©ɧ như thiêu cháy, trôi xuống yết hầu, ẩn ẩn có mấy phần tửu ý khiến mắt hắn híp lại thành một đường thẳng, hơi lộ ra mũi nhọn lãnh liệt mà bình thường luôn được che giấu rất tốt, như sống đao lạnh lùng được ánh trăng phản xạ trong đêm hàn lạnh, khóe môi dần dần lộ ra một ý cười trào phúng.

Chủ ý của Lạc Nại Hà rất không tồi, muốn diệt sát Huyết Ma, lấy tiên tổ pháp tướng trên Chiêu Dương đài làm mồi nhử, là bảo đảm nhất, cũng là phương pháp an toàn nhất, nhưng mà, những nhân vật cấp cao của La Phù Kiếm Môn đó khẳng định sẽ không áp dụng phương pháp này, những đệ tử bình thường còn sống, làm sao sánh nổi với những tiên tổ đã chết đi, nhưng lại từng mang tới cho La Phù Kiếm Môn huy hoàng vô tận được, cho dù chỉ là một cỗ pháp tướng không có bất cứ sinh cơ nào.

Một cỗ pháp tướng, chính là một đoạn lịch sử huy hoàng, mà một đệ tử bình thường, thì đến chết cũng chỉ là một đệ tử bình thường, có lẽ tất cả cống hiến suốt đời của hắn cho La Phù Kiếm Môn, cũng không bằng một lần cống hiến sả thân làm mồi nhử, hy sinh một người, trong mắt của những cấp cao đã nhìn trúng hào quang, căn bản không phải là một vấn đề cần lựa chọn.

Chỉ là không biết, ai sẽ là người bị hy sinh đó.

Mục quang vô ý rơi lên người Lạc Nại Hà, nụ cười trên khóe môi Tô Lạc, điểm thêm một phần lãnh ý. Mong là kẻ bị hy sinh không phải là gia hỏa luôn được vận rủi chiếu cố trước mắt này, nếu không… chuyện đại náo La Phù Kiếm Môn, kỳ thật làm cũng rất thuận tay, dù sao… cũng không phải là lần đầu tiên.

Khi hắn còn đang nghĩ như vậy, Chấp Sự điện đệ tử mang mấy kiện bảo mệnh linh khí và một phần dụ lệnh của thủ tọa, đang loanh quanh tìm kiếm trên Tiểu Thạch Phong.

(*Dụ lệnh: lệnh nói miệng)

“Kỳ quái, bình thường phế vật Minh Nguyệt Phong đó, không phải thích nhất là chạy tới Tiểu Thạch Phong nhìn trộm Cảnh Dương sư đệ sao? Người đâu?”

Chấp Sự điện đệ tử tin tức không đủ linh thông, hắn không biết, hiện tại Cảnh Dương đã không còn ở Tiểu Thạch Phong nữa, từ sau lần dưỡng thương khỏi xong, hắn liền tiến vào kiếm trì lần nữa.

Cuộn cuộn thanh phong, nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ trắng rơi xuống lòng bàn tay, dịu dàng, ngưa ngứa, dễ chịu và mát lạnh, đây là thế giới của gió.

Đây là cảm nhận đầu tiên của Cảnh Dương khi tới kiếm trì, cho đến khi hắn bước chân đi qua tảng đá viết hai chữ ‘kiếm trì’ rồi, hắn mới biết mình đã sai rồi, đây không phải là thế giới của gió, mà là thế giới của kiếm, mỗi một cơn thanh phong, đều là một đạo kiếm ý, hoặc khinh nhu như gió, hoặc hàn lạnh như đao, hoặc sắc bén như kiếm, hoặc nặng nề như núi, hoặc uy trọng như trời, hoặc oanh đỉnh như lôi, nó biến hóa sâu xa, không ai có thể biết, giây tiếp theo sẽ là kiếm ý như thế nào xâm nhập cơ thể.

La Phù Kiếm Môn được ca tụng là vô thượng kiếm thể trong toàn tu chân giới, chính là vì dưới sự xâm nhập vào cơ thể của hết đạo kiếm ý này tới đạo kiếm ý khác, qua muôn ngàn thử thách mới tạo thành.

Lần đầu tiên khi Cảnh Dương tiến nhập kiếm trì, không thể kiên trì được mấy ngày đã đi ra, điều này khiến lòng tin của hắn tràn đầy cảm giác thất bại, dường như một thứ gì đó mà hắn luôn lấy làm tự hào, bị hiện thực hung ác đập nát. Sau khi tu dưỡng mười mấy ngày, hắn mới bình tĩnh lại, quyết định tới Cô Tô đài hái vài loại thảo dược có tác dụng hồi phục thân thể, chuẩn bị một lần nữa tiến nhập kiếm trì, tuy trong lúc đó đã xảy ra một chút chuyện nhỏ, khiến hắn xém chút ngay cả mạng cũng không còn, nhưng một thứ gì đó trong lòng Cảnh Dương bị hiện thực hung ác đập nát đó, lại giống xuân thảo mà lửa hoang không thể thiêu rụi, lại một lần nữa đâm chồi, trưởng thành chắc nịch.

Ngay cả tử vong hắn cũng đã vượt qua, thì còn sợ gì một khu kiếm trì?

Một ngày, hai ngày, ba ngày, bốn ngày, năm ngày…

Cảnh Dương đã không biết bản thân hắn ở trong kiếm trì ruốt cuộc duy trì bao nhiêu ngày, hắn chỉ biết, mỗi một lần kiếm ý xâm nhập cơ thể, đều giống như một màn lăng trì, thân thể hắn bị kiếm ý cắt xẻo tan nát, thể không toàn da, thống khổ đã không thể dùng ngôn ngữ miêu tả, hắn chỉ có thể máy móc trong lúc tựa hồ sắp sửa chống đỡ không nổi, bỏ một nhúm thảo dược vào miệng, sau đó thanh tỉnh tiếp tục thừa nhận thống khổ vô pháp dùng ngôn ngữ diễn tả, thỉnh thoảng hắn cũng sẽ nhớ tới cái tên phế vật Minh Nguyệt Phong xém chút đã chết cùng với hắn.

Nếu là phế vật đó, chỉ sợ thà nhảy xuống nước tự sát, cũng sẽ không giống như hắn ở trong kiếm trì này chịu khổ đâu. Nghĩ tới bộ dáng của phế vật đó khi bị kiếm ý xâm nhập cơ thể sẽ đau tới mức oa oa khóc lớn, Cảnh Dương liền cảm thấy, kỳ thật loại thống khổ vô pháp dùng ngôn ngữ để diễn tả này, cũng không phải thật sự đau như thế, vì cho đến hiện tại, hắn vẫn có thể kiên trì không bước ra.

Lui lại, chỉ cần một lần là đủ rồi. Hắn không phải là phế vật Minh Nguyệt Phong đó, Cảnh Dương không biết cực hạn của mình là ở đâu, nhưng hắn rõ ràng một điểm, chỉ cần chịu đựng được qua quan ải kiếm trì này, hắn sẽ có thể vĩnh viễn đứng ở nơi cao nhìn xuống phế vật đó, sẽ không bao giờ còn xuất hiện màn để phế vật đó áp lên trên người mình để che chắn đá vụn từ không trung.

Hắn không muốn thừa nhận, ở bên ngoài Cô Tô đài, phế vật đó đã cứu hắn một lần.

Chuyện này, tuyệt đối…. tuyệt đối không thể phát sinh lần nữa, cho nên, hắn phải mạnh lên, phải mạnh tới mức vĩnh viễn cúi nhìn tên phế vật đó.

Nhưng mà, tại sao hắn lại phải tranh cao thấp cùng phế vật đó? Suy nghĩ này đột nhiên lướt qua đầu Cảnh Dương, còn chưa kịp tỉ mỉ suy nghĩ, lại một đạo kiếm ý đột nhiên trờ tới, nặng nề như núi, đúng thật là khắc tinh của Cụ Phong kiếm ý của hắn, áp lực to lớn đến mức không cách nào tưởng tượng nổi, lập tức quét sạch tất cả tạp niệm của hắn, toàn thần chuyên chú bắt đầu đối phó với nguy cơ trước mặt.

Khi không dễ dàng gì vượt qua phần tu luyện kiếm ý này, cả người Cảnh Dương đều giống như mới từ trong nước chui ra, tinh bì lực tẫn, mở lớn miệng thở dốc, miễn cưỡng nuốt một cây thảo dược hồi phục nguyên khí, cảm thụ được dược lực yếu ớt đang dần dần lan ra trong bụng, khi ngẩng đầu lên, lại phát hiện trước mặt không biết từ lúc nào, có thêm một người.

“Sư thúc.”

Hắn cung kính thi lễ. Trong cả kiếm trì, trừ hắn là Ngưng Khí kỳ ra, tất cả những người khác đều là Trúc Cơ kỳ. Căn bản chỉ có đệ tử Trúc Cơ kỳ mới có tư cách bước vào kiếm trì luyện thể, tu vi của Cảnh Dương chưa đạt đủ đã nhất quyết tiến vào kiếm trì, tuy nói là đối với tu luyện có nhiều ích lợi, nhưng cũng không thể thiếu tác động của ngoại vật, đệ tử Trúc Cơ kỳ thì hoàn toàn không cần phải dùng tới thảo dược hồi phục nguyên khí trong cơ thể.

“Tự mình tìm khổ.”

Nữ Nhi Hồng lạnh lùng hừ một tiếng, hắn biết đệ tử Tiểu Thạch Phong này, còn ở Ngưng Khí kỳ nhưng đã lĩnh ngộ được Cụ Phong kiếm ý, thiên phú cực cao, nhưng vẫn chưa tu luyện được tới Trúc Cơ kỳ để có thể tiến vào kiếm trì luyện thể, hiển nhiên là vọng tưởng quá cao, việc bỏ dở nửa chừng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.

Hắn đi ngang qua Cảnh Dương, tự mình tìm một phiến đá an tĩnh, khoang chân tĩnh tọa, lòng bàn tay ngửa lên, cầm hồ lô hắc mộc ở thắt lưng, uống một ngụm rượu, thở ra một hơi dài tràn đầy hương rượu, xung quanh thân thể hắn, hóa thành khí tức như hàn châm, nghênh đón một đạo kiếm ý đang trờ tới.

Cảnh Dương hạ mắt, trong lòng đang dâng lên một cỗ tức giận. Hắn biết Nữ Nhi Hồng, không lâu trước đó vẫn là Ngưng Khí kỳ, không ngờ nhanh như vậy đã biến thành sư thúc Trúc Cơ kỳ rồi. Hắn nảy sinh một cảm giác cấp thiết, nếu như không sai, Nữ Nhi Hồng và Tô Lạc chắc cũng xấp xỉ như nhau, cùng bái nhập vào La Phù Kiếm Môn một lúc, hiện tại Nữ Nhi Hồng đã lên Trúc Cơ kỳ, vậy thì Tô Lạc cũng sẽ không tụt lại quá xa. Nếu so với tên phế vật Minh Nguyệt Phong đó, hắn càng để ý Tô Lạc hơn, nếu như nói trước đó chỉ cảm thấy muốn cùng phế vật tranh đua cao thấp, vậy thì đối với Tô Lạc, hắn chính là muốn đấu tranh sinh tử, mỗi lần gặp Tô Lạc, cảm giác sinh tử thù địch ngươi chết ta sống luôn không thể xua tan.

Hàn ý ập tới, thần sắc Cảnh Dương thu liễm lại, lần này là Hàn Băng kiếm ý sao? Hắn vực dậy tinh thần, đang muốn phản kháng, chợt cảm thấy không đúng, đây không phải là lần đầu tiên hắn đối diện với Hàn Băng kiếm ý nữa rồi, nhưng lần này kiếm ý ập tới có chút không đồng nhất, trong hàn lạnh, còn xen lẫn một tia máu tanh.

Đây là kiếm ý gì?

Hắn nhắm mắt lại, dùng thần thức của mình để truy bắt đạo kiếm khí xen lẫn tia máu tanh này. Kiếm ý không thể đυ.ng tới, mắt không nhìn thấy hình, tai không nghe thấy âm, chỉ có thần thức mới có thể bắt được nó. Cảnh Dương vẫn chưa tu luyện tới Trúc Cơ kỳ, thần thức của hắn rất yếu ớt, vừa đυ.ng vào đạo kiếm ý này, chỉ cảm thấy một cơn đau như kim châm, men theo thần thức truyền vào thức hải.

Phụt.

Như gặp trọng kích, Cảnh Dương phun một búng máu, chỉ cảm thấy thức hải bị cơn đau này làm cho hỗn loạn, biết mình đã thụ thương, hắn lập tức ngừng lại, cắt đứt liên hệ giữa thần thức đó và mình, lập tức xông ra khỏi kiếm trì.

“Không tự lượng sức.”

Chỗ không xa, Nữ Nhi Hồng mở đôi mắt đen như ngọc, sâu trong đáy mắt, lộ ra một mạt trào phùng nhàn nhạt, năm ngón tay trắng nõn, giữa không trung vận ra một linh quyết, đánh lên búng máu Cảnh Dương đã thổ ra, huyết dịch nhanh chóng thu lại, hóa thành một hạt huyết châu to bằng hạt gạo, nằm gọn trong lòng bàn tay Nữ Nhi Hồng.

“Ai… là ai… a, Cảnh Dương sư đệ?”

Chấp Sự điện đệ tử tìm kiếm trên Tiểu Thạch Phong mấy lượt, cũng không tìm thấy Lạc Nại Hà, đang bất mãn hạ sơn, chuẩn bị tới Minh Nguyệt Phong thử vận may, ai biết vừa mới đặt chân xuống chân núi Tiểu Thạch Phong, liền nhìn thấy ngay trước mặt có một thân ảnh lướt qua như gió lốc, thế gió này suy yếu vô lực, lảo đảo ngả nghiêng, vừa đúng lúc cạn lực ngừng lại, ngã trước mặt Chấp Sự điện đệ tử, dọa Chấp Sự điện đệ tử đang nóng vội phải nhảy dựng lên, lùi lại hai bước nhìn cho kỹ, mới phát hiện người ngã trước mặt mình, lại chính là Cảnh Dương.

“Đi, đi tìm thủ tọa…” Cảnh Dương ngẩng mắt lên, miễn cưỡng phun ra mấy chữ, rồi ngất đi.

“Là kiếm ý làm bị thương.”

Thủ tọa Tiểu Thạch Phong lắc đầu, tên đệ tử này tuy thiên phú xuất chúng, nhưng với tu vi Ngưng Khí kỳ, gượng ép bước vào kiếm trì, thụ thương là việc khó tránh, vết thương ngoài da thì cũng thôi đi, nhưng lần này cư nhiên lại làm tới mức ngay cả thức hải cũng bị thiệt hại nặng, thực sự là… ai, cho dù có linh đan trị liệu, ít nhất cũng phải tu dưỡng nửa năm mới có thể lành lại.

Tay áo phất lên, một cỗ chân nguyên tinh thuần chuyên chú đi vào nội thể Cảnh Dương.

Phụt!

Lại phun ra ra một búng máu, Cảnh Dương mới từ trong hôn mê dần dần tỉnh lại.

“Thủ, thủ tọa….”

Miễn cưỡng gọi một tiếng, chỉ cảm thấy trong thức hải, cảm giác đau đớn như kim châm đó dâng lên không ngớt, đau tới mức khiến hắn theo tiềm thức ôm chặt đầu, gương mặt tuấn mỹ vặn vẹo tới không ra hình.

“Đừng nói chuyện, còn chê bị thương chưa nặng sao.”

Thủ tọa Tiểu Thạch Phong khiển trách một tiếng, móc một bình ngọc từ trong ngực áo ra, cẩn thận đổ ra một hạt đan dược toàn thân trắng tuyết lộ ra hương thơm thanh mát nồng đậm, nhét vào trong miệng Cảnh Dương.

“Thu liễm tâm thần, tiêu trừ tạp niệm, bảo nguyên thủ nhất, khí tụ đan điền, bắt đầu từ hôm nay, trong ba ngày, ngươi không được nghĩ, không được nói, không được động, cho đến khi hấp thụ toàn bộ dược lực của điều thức đan. Thức hải của ngươi bị tổn hại quá nghiêm trọng, không muốn lưu lại hậu di chứng cho tu vi, thì làm theo lời bổn tọa.”

Cảnh Dương hít sâu một hơi, miễn cưỡng khoanh chân ngồi, đang định nói cho thủ tọa Tiểu Thạch Phong về chuyện trong kiếm trì có kiếm ý có vấn đề, nhưng còn chưa kịp mở miệng, đã cảm thấy trong thức hải lại dấy lên một cơn đau, đau đến mức hắn xém ngất đi, ngay cả một chữ cũng không cách nào phát ra, chỉ đành tạm thời kìm nén, làm theo lời thủ tọa Tiểu Thạch Phong, thu liễm tâm thần, bảo nguyên thủ nhất, xóa đi tất cả tạp niệm trong đầu, bắt đầu toàn lực hấp thu dược lực của điều thức đan.

Thủ tọa Tiểu Thạch Phong ngồi bên cạnh quan sát một chặp, xác định Cảnh Dương đã bắt dầu ổn định hấp thụ dược lực, lúc này mới yên tâm, quay đầu sang nhìn Chấp Sự điện đệ tử, nhăn mày nói: “Ngươi là người của Chấp Sự điện? Sao lại chạy tới Tiểu Thạch Phong?”

Chấp Sự điện đệ tử vẻ mặt cung kính, thành thật nói: “Đệ tử là tới tìm Lạc Nại Hà sư đệ.”

Thủ tọa Tiểu Thạch Phong ngạc nhiên một lúc, mới phản ứng được, nói: “Phế vật của Minh Nguyệt Phong? Đệ tử Minh Nguyệt Phong, sao ngươi lại chạy tới Tiểu Thạch Phong của ta tìm?”

“Cái này… cái này….”

Mục quang của Chấp Sự điện đệ tử len lén đảo lên người Cảnh Dương mấy lần, ai không biết Lạc Nại Hà thích nhìn trộm thiên tài đệ tử có tiếng của Tiểu Thạch Phong này nhất, trận trước còn có người nghe nói phế vật đó ở trước mặt bao nhiêu người, bày tỏ với Cảnh Dương nữa kìa.

Thủ tọa Tiểu Thạch Phong hiển nhiên nhìn ra được Chấp Sự điện đệ tử đang nghĩ cái gì, nhất thời trên trán bùng lên một đống hắc tuyến, không hảo khí nói: “Được rồi, tuy ngươi làm việc không đúng, nhưng ngươi không phải là đệ tử của Tiểu Thạch Phong ta, ta cũng không giáo huấn gì ngươi, nên đi đâu tìm người thì đi tới đó đi, lần sau đừng chạy lộn chỗ nữa.”

Chấp Sự điện đệ tử khổ mặt, nhanh chóng hành lễ, rời khỏi chủ điện Tiểu Thạch Phong, ủ rũ chán chường chạy tới Minh Nguyệt Phong. Nếu trên Tiểu Thạch Phong đã không tìm thấy Lạc Nại Hà, cũng chỉ có thể tới Minh Nguyệt Phong thử vận may thôi, hy vọng phế vật này hôm nay không chạy lung tung.

Khốn khổ đi tới trước cửa phòng Lạc Nại Hà, đang định gõ cửa, đột nhiên một bóng người lóe lên trước mặt, dọa Chấp Sự điện đệ tử vội vàng buông tay, định thần nhìn lại, liền thay lên thần sắc cung kính.

“Tô sư thúc, ngài sao lại ở đây?”

Tô Lạc mỉm cười, nói: “Ta tới tìm Lạc sư điệt, y không ở đây, liền ở lại đợi y, thế nào, Chấp Sự sư điệt cũng tới tìm y sao?”

Chấp Sự điện đệ tử theo tiềm thức nhìn quanh trong phòng, nhưng góc đứng của Tô Lạc rất tốt, vừa khéo che kín hết toàn bộ căn phòng, hắn nhìn thế nào cũng không thấy, cũng không có gan bảo Tô Lạc tránh ra, phải biết là trong Chấp Sự điện, đệ tự từng bị Tô Lạc tẩn qua, không tới mười người, thì cũng có tám người. Nuốt nuốt nước miếng, Chấp Sự điện đệ tử chỉ khổ mặt nói: “Phụng dụ lệnh của thủ tọa Minh Nguyệt Phong, giao vài kiện linh khí cho Lạc sư đệ, và một phần thẻ ngọc nhiệm vụ của thủ tọa.”

“Phân phó của thủ tọa cũng không thể để lỡ, nhưng Chấp Sự điện cũng rất bận, ngươi ra ngoài bao lâu rồi, còn không trở về sẽ lỡ việc, Chấp Sự sư điệt nếu tin tưởng ta, thứ này cứ giao lại cho ta đi, đợi Lạc sư điệt trở về, ta thay ngươi giao cho y.”

Nụ cười trên mặt Tô Lạc càng lúc càng hiền hòa như xuân hoa.

“Cái này… cái này…” Chấp Sự điện đệ tử toàn thân dựng gai ốc, nếu như hắn nhớ không sai, mỗi lần Tô Lạc chạy tới Chấp Sự điện tẩn người, đều mang theo nụ cười như thế này, “Vậy, vậy làm phiền sư thúc rồi.”

Đem thứ thủ tọa Minh Nguyệt Phong giao phó nhét vào tay Tô Lạc, Chấp Sự điện đệ tử quay người bỏ chạy, tư thế đó quả thật giống như có một con mãnh hổ đang truy theo sát sau lưng.

“Thẻ ngọc nhiệm vụ?”

Tô Lạc không để ý tới mấy kiện linh khí, tùy tiện vứt lên bàn, cầm khối ngọc nhiệm vụ đó lên xem, trên mặt hạ cấm chế, trừ bản thân Lạc Nại Hà ra, người khác không thể xem được, nhưng đối với Tô Lạc mà nói, cấm chế này có cũng như không, phất tay một chút là đánh nát được.

Tùy ý lướt nhìn nội dung nhiệm vụ, trên mặt Tô Lạc hiện lên một mạt nộ sắc, quả nhiên, đám lão tặc ngồi không nói chuyện không biết khổ đó, thật sự đem Lạc Nại Hà làm vật hy sinh. Năm ngón tay xiết lại, đang muốn đem thẻ ngọc nhiệm vụ bóp nát, Tô Lạc chợt thay đổi chủ ý, so với việc hủy đi ngọc bài nhiệm vụ, kỳ thật còn có cách giải quyết tốt hơn nữa.

Khóe môi hơi hơi câu lên một độ cong, Tô Lạc truyền một đạo linh lực vào trong thẻ ngọc, nội dung mà thủ tọa Minh Nguyệt Phong lưu lại bên trong đã lặng lẽ thay đổi một chút, sau đó thu linh lực lại, hắn nhanh chóng hồi phục cấm chế như cũ.

Gia hỏa này thích vui nháo, thì cứ để y nháo một trận cho đã đi. Mục quang đặt lên người Lạc Nại Hà đang còn tu luyện, sủng nhược trong mắt Tô Lạc không chút nào che giấu.

“Khụ khụ khu…. Sư thúc, tuy sư điệt ta đây tuấn tú phong lưu khả ái vô địch thông minh lanh lợi thiện lương đơn thuần quán tuyệt La Phù, có trí tuệ và mỹ mạo mạnh như nhau, phẩm đức và tu luyện cực tốt, nhưng ngài cũng không cần phải nhìn ta như thế, ta sẽ vểnh đuôi a.”

Lạc Nại Hà vận hành kết thúc một chu thiên, từ trong nhập định tỉnh lại vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Tô Lạc đang sủng nhược nhìn y, nhất thời giật mình toàn thân, miệng thì bắt đầu hồ thuyết bát đạo.

Thu lại sủng nhược trong mắt, sắc mặt Tô Lạc cứng lại, đang muốn nói chuyện, lại thấy Lạc Nại Hà ‘oa’ một tiếng kêu thật to, cả người từ giường mây bắn lên, lập tức bổ nhảo tới bàn.

“Linh khí, trời ơi, nhiều linh khí như vậy…”

Cặp mắt đen lay láy đó, lúc này sáng rực như vì sao trong bầu trời đêm, lấp lánh tỏa sáng, những tia sáng đó còn là kim sắc.

“Này…” Tô Lạc bất đắc dĩ vuốt trán, gia hỏa này hết cứu rồi.

“Sư thúc ngài không cần nói gì nữa cả, ta nhất định sẽ tu luyện thật tốt, thiên thiên tại thượng, sớm ngày tiến lên Trúc Cơ kỳ, tuyệt đối sẽ không để ngài thất vọng.” Lạc Nại Hà vừa nói, vừa vui sướиɠ nhét linh khí vào trong túi trữ đồ.

Tô Lạc: “…..” Thuận tay ném qua.

“Ai da, sư thúc ngài lấy cái gì đánh ta vậy? Đừng đánh vào đầu chứ, sẽ bị ngu đó.”

Lạc Nại Hà khổ mặt, mò được trên đầu một khối ngọc bài.

“Thẻ ngọc? Ở đâu ra vậy? Di, là cho ta… oa oa oa, sao lại là thủ bút của thủ tọa?”

“Ha ha… ha ha ha, là nhiệm vụ a, ta không cần tu luyện nữa, ta có nhiệm vụ rồi….”

Tô Lạc đảo mắt trắng, người nào đó đang trong lúc vui sướиɠ hoàn toàn quên mất vừa rồi y còn đang thề nhất định sẽ tu luyện thật tốt, thiên thiên tại thượng, sớm ngày tiến vào Trúc Cơ kỳ.

“Oa oa oa, cho ta đến Cửu Linh Phong lĩnh một phần linh khí, còn được đến Hồ Lô Phong lĩnh một con linh thú, ừm, lấy tinh huyết, và linh khí dung hợp, sau đó đặt trên Chiêu Dương đài, a, ta biết rồi, thủ tọa là muốn dụ con Huyết Ma ra đi, ha ha ha, anh hùng nhận định việc tương đồng, ta đã nói pháp tướng tiên tổ là mồi nhử thích hợp nhất mà, vẫn là thủ tọa suy nghĩ chu đáo, pháp tướng rồi còn thêm linh khí và tinh huyết, ta nếu là Huyết Ma, cho dù biết rõ là thòng lọng, cũng sẽ chịu không nổi mà bước vào. Nhiệm vụ đơn giản như vậy, thủ tọa thật sự quá hào phóng nha, cư nhiên lấy nhiều linh khí như vậy làm phần thưởng, vậy ta chỉ đành vui lòng nhận lấy thôi, hắc hắc hắc….”

Lạc Nại Hà cười giống y hệt con mèo đã trộm được cá, Tô Lạc nhìn y, cũng nhàn nhạt cười, giống hệt con hồ ly.