Kha Đinh vừa muốn nhắc hắn là quầy hàng gần nhất ở lối vào tàu điện ngầm, nhưng lời nói đến bên miệng lại thành một cái ngáp im lặng.
Cậu buồn ngủ đến mức cấp một cái gối trong một giây là có thể ngủ.
Trong xe ấm áp, tối tăm, đệm ngồi rất thoải mái, tạo cảm giác mềm mại không muốn nói chuyện.
Hệ thống thấp giọng nói: “Cậu ngủ một lát, ở hiện thực cũng làm đầu óc cậu thư giãn."
“Khi chuẩn bị xuống xe thì gọi tôi.” Kha Đinh nửa mơ nửa tỉnh nói: “Trong mơ dường như tôi kiếm được rất nhiều tiền, tốc độ thời gian trôi cũng khác.”
Cho dù cậu có ngủ mười tiếng trong sách thì thực tế chỉ mới trôi qua có mười phút.
"Đúng vậy, đây là bí mật bug," hệ thống thở dài một tiếng: “Cậu biết là được.”
Thẩm Hi ở hàng sau yên lặng ngủ, hô hấp dần dần dài hơn.
Trình Quân Phong liếc nhìn gương chiếu hậu, lái xe không nói một lời, thần kinh căng thẳng.
Ngay cả trong tiệc đính hôn, hắn cũng không cho em trai mình tham dự. Lý do rất đơn giản.
Trình Thần Vũ là người duy nhất biết hắn yêu sâu sắc Nhan Thuần.
Giữa em trai và hắn chỉ cách nhau ba tuổi. Hai anh em từ nhỏ đã hòa thuận và rất hiểu đối phương.
Đêm Nhan Thuần ra nước ngoài, hắn đã uống rượu đến mức xuất huyết dạ dày. Trình Thần Vũ đã lặng lẽ đưa hắn đến bệnh viện, giấu tin này với gia đình.
Ngay từ đầu mối quan hệ giữa Trình Quân Phong và Thẩm Hi, bọn họ đã biết đây là chú định phản bội và lợi dụng.
Trình Quân Phong rõ ràng mọi thứ chỉ là sự bù đắp cho sự ích kỷ tới cực điểm, hắn yêu Thẩm Hi nhưng càng yêu ngoại hình giống Nhan Thuần của Thẩm Hi và tính cách dịu dàng của bọn họ.
Sự lừa dối có thể tiếp tục diễn ra trong suốt lễ đính hôn, sau khi kết hôn, cho đến khi hắn hoàn toàn chán ghét.
Nhưng Nhan Thuần đã trở lại và mọi thứ đã khác.
Vì vậy, trong câu chuyện có hai người luôn bị giữ trong bóng tối và tuyệt đối không thể gặp mặt.
Em trai hắn và thế thân mà hắn yêu.
Nhìn thấy xe cộ trên đường qua lại, Trình Thần Vũ nhỏ giọng nói: “Anh, sau khi trở về nước anh Thuần đã gọi cho em, nói hai người đã hòa giải."
Trình Quân Phong ậm ừ không nghe rõ.
“Chúc mừng,” em trai chân thành nói, “Không ngờ ngày này lại đến.”
“Đúng rồi, hình như anh cũng biết anh Thẩm trước em.” Hắn lại hỏi: “Anh cũng quen anh ấy từ công việc kinh doanh của công ty à?”
Trình Quân Phong lâm vào trầm mặc.
Anh và Thẩm Hi yêu nhau được ba năm, tháng trước bọn anh suýt đính hôn.
Bọn anh cùng nhau thi cử, cùng nhau tốt nghiệp và còn nghĩ rất nhiều đến tương lai.
Cậu ấy không phải là đồng nghiệp, cũng không phải là một người bạn bình thường.
Cậu ấy gần như là chị dâu của em.
Thẩm Hi đã ngủ say, hoàn toàn đắm chìm trong mộng đẹp.
Giao thông ùn tắc và không thể tiến về phía trước dù chỉ một chút.
Tuy vừa mới đưa cho Thẩm Hi năm mươi vạn, cũng nói trở thành người hoàn toàn xa lạ, nhưng sau một thời gian dài im lặng, Trình Quân Phong cảm thấy áy náy dày vò, vẫn thừa nhận.
“Anh và cậu ấy vừa chia tay.”
Em trai vừa rồi còn đang cười, lập tức sững sờ tại chỗ.
Lượng thông tin! ! Quá lớn! !
Anh, anh, anh đây là bội tình bạc nghĩa!
Anh đã chia tay với người ta rồi mà còn dám lôi người ta đi mua khoai lang nướng!
Thẩm Hi ngủ đến khi xe dừng lại mới tỉnh dậy.
Trình Quân Phong để cậu và em trai trên xe, còn mình mua ba phần khoai lang nướng mang về.
Thanh niên ngốc ngốc mà ăn, lại bị đưa về cửa tiểu khu.
Trong suốt quá trình tổng tài đóng vai trò là tài xế, tỏ ra thờ ơ với mùi khói lang nướng trong chiếc Porsche của mình.
Em trai lại vô tình ăn phải dưa lớn của anh trai mình vốn dĩ muốn nói rất nhiều nhưng lại cố gắng kìm lại.
Đừng hỏi! Đừng hỏi gì cả! Ăn, ăn, ăn!
Trình Quân Phong hỏi: “Công việc bây giờ rất bận à?”
“Tôi không bận.” Thẩm Hi nói: “Cảm ơn, tạm biệt.”
Cậu đi được vài bước lại bị gọi lại.
"Thẩm Hi."
Ánh mắt người đàn ông tối sầm, một lúc lâu sau mới nói: “Xin lỗi, tôi chưa bao giờ nói cho cậu biết về sự tồn tại của Nhan Thuần.”
Xin lỗi, trong ba năm qua tôi vẫn luôn có mục đích khác.
Thẩm Hi giơ
nửa miếng khoai lang trong tay lên, xoay người rời đi.
Hệ thống hỏi: “Ý của cậu là muốn buông bỏ hết thảy ân oán?”
"Không," Kha Đinh nói, "Ý tôi là, anh ta là một tên khốn nạn."
Cốt truyện sau đó không mấy dễ chịu.
Sau tiệc đính hôn, Nhan Thuần và Trình Quân Phong yêu nhau cuồng nhiệt. Thẩm Hi biết được toàn bộ sự thật từ em trai của hắn, nhưng vẫn cố gắng gửi quà đính hôn cho tình cũ của mình.
Trước mặt Nhan Thuần, Trình Quân Phong lấy chiếc nhẫn mà hắn đã thiết kế trước đó ra và đeo nó vào ngón áp út của Nhan Thuần.
Ngay từ đầu, hắn chỉ nhớ rõ chỉ số chiếc nhẫn của tình cũ. Ngay cả những chữ khắc trên mặt trong của chiếc nhẫn cũng là của bọn họ.
Sau đó, nhân vật phụ Thẩm Hi chỉ là nhân chứng cho mối tình lãng mạn của họ và bị cốt truyện xé thành mảnh nhỏ.
Kha Đinh đã trả lại tất cả những món quà mà cậu đã đặt trước đó. Mặc dù có một số tổn thất về phí xử lý nhưng cậu vẫn thu hồi được.
Nhưng món quà đính hôn không thể hủy bỏ và vẫn nằm trên bàn cà phê trong phòng khách của hắn.
Đó là một cây đàn piano pha lê trong suốt xanh dương được chế tạo riêng, khắc họ của hai người, và đó cũng là khởi đầu cho mối quan hệ của họ.
Món quà này trông có vẻ cầu kỳ nhưng từng đường nét thiết kế đều do chính Thẩm Hi vẽ ra và mọi chi tiết đều được thiết kế bằng tình yêu.
Thẩm Hi không đủ tiền mua một cây đàn piano pha lê thật, nhưng lại dành phần lớn tiền tiết kiệm của mình để chỉnh sửa món đồ trang trí nhỏ này, hy vọng nó sẽ được đặt trên bàn làm việc của Trình Quân Phong và đồng hành cùng hắn cả ngày lẫn đêm.
Nhiều lần Kha Đinh chơi đàn piano nhỏ bên cạnh bàn cà phê mà không nghĩ ra phải làm gì.
Trong lúc cậu đang suy nghĩ, hệ thống nhanh chóng thu được thông tin của Trình Thần Vũ.
“Trình Thần Vũ, nam, 21 tuổi, đang học khoa Y Đại học Đồng Tế, tham vọng của hắn là phẫu thuật lâm sàng, nhưng gia đình lại có ý định đào tạo hắn để chia sẻ công việc với anh trai mình”
"Đồng Tế? Y?"
Hệ thống sửng sốt một lát: "Đúng vậy?"
Kha Đinh lập tức lấy điện thoại di động ra và nhanh chóng liên lạc với em trai Trình.
Cái gì mà yêu mới không yêu? ! Luận văn của cậu vẫn chưa hoàn thành! !
Kỳ thi giữa kỳ sắp đến rồi, cậu vẫn còn rất nhiều điểm kiến
thức chưa hiểu. Đại học bá cậu chờ một chút!!