Khi cậu ngẩng đầu lên, giọng nói chỉ còn lại sự nhẹ nhõm.
"Quả nhiên, hai người rất xứng đôi. Tôi chân thành chúc phúc cho hai người, cũng cảm ơn Trình gia năm đó đã quan tâm tôi."
"Anh Trình, anh Nhan, các anh đều không phải là loại người mua sườn còn muốn miễn phí hành lá ở ngoài chợ."
“Các anh sẽ không quan tâm trong một đĩa trứng xào mướp hương có hai hay ba quả trứng. Có công ty nào ứng trước hóa đơn. Có thể không phải tự bỏ tiền túi trả từng bữa ăn, càng không hỏi có phiếu giảm giá hay chiết khấu hay không.”
"Anh Trình, thật ra tôi là người như vậy."
“Khi nhìn thấy phiếu giảm giá 10%, tôi sẽ rất phấn khích, khi nhìn thấy phiếu giảm giá 30%, tôi sẽ mừng như điên, khi nhìn thấy phiếu giảm giá 50%, tôi sẽ lao vào chộp lấy mà không chút do dự”.
“Nếu siêu thị có chương trình mua 1 tặng 1 sữa chua sắp hết hạn, tôi sẽ cảm thấy hôm nay là một ngày may mắn và sẽ vui suốt cả ngày.”
"Mỗi bữa ăn các anh không hề quan tâm lại là một điều may mắn mà người thường chúng tôi trân trọng."
Khi nói ra những lời này, cậu vẫn là Thẩm Hi cũ.
Trời quang trăng sáng, đôi mắt trong veo, như thể cậu không phải đang nói về sự tầm thường của cuộc sống mà đang ngâm nga một bài thơ mười bốn dòng.
Trình Quân Phong nắm tay người yêu đã mất đi nhưng tìm lại có được của mình, nhưng lại nhìn chằm chằm vào mặt cậu.
Sắc mặt Thẩm Hi trở nên hồng hào.
Cậu ăn cơm đều đặn hơn, mỡ thừa trẻ thơ cũng dần biến mất, nước da cũng cải thiện rất nhiều.
Mà trên người cậu toát ra trạng thái bình yên và mãn nguyện là điều mà Trình Quân Phong hiếm khi nhìn thấy trước đây.
Hắn bị thu hút đến mức không thể dời mắt, thậm chí còn muốn dỗ dành chàng trai cười nhiều hơn một chút.
Mặc dù họ vừa mới chia tay hoàn toàn và hôn ước đã bị chính tay hắn hủy.
Hệ thống nhắc nhở rõ ràng: “Phá vỡ giá trị phòng ngự + 15.”
Kha Đinh hỏi: "Tổng cộng là bao nhiêu?"
“Bốn mươi."
"Ồ, tôi vẫn chưa đạt tiêu chuẩn."
“Đã đến giờ thức dậy rồi.” Hệ thống nhẹ nhàng nhắc nhở: “Sắp tám giờ rồi.”
"...!!!"
Cơn buồn ngủ vẫn chưa nguôi, tiếng chuông báo thức của điện thoại di động lần lượt vang lên từ giường phía trước và phía sau.
Tiếng ngáy ở giường trên vẫn chưa dứt, ngoài hành lang có người đóng sầm cửa lại, trước khi rời đi còn chửi bới: “Sao đã tám giờ rồi.”
Kha Đinh vùi đầu vào chăn, đau khổ nói: "Tôi không muốn dậy!!"
“Không muốn dậy cũng phải dậy,” bạn cùng phòng đang đánh răng mộng du nói: “Sáng nay là phòng khám của chủ nhiệm Nghiêm, camera đang thử nghiệm nhận dạng khuôn mặt. Cậu không muốn bị cả bệnh viện chỉ trích phải không?"
Tiếng ngáy ở giường trên chợt dừng lại: “Tám giờ sáng?”
"Bây giờ là mấy giờ?"
"Bảy giờ ba mươi."
Trên giường rung chuyển dữ dội, thanh niên vội vã xuống giường thay quần áo.
"Lớp chủ nhiệm Nghiêm! Nhanh lên!"
Kha Đinh dùng toàn ý chí bay đến lớp học.
Bọn họ đến quá muộn, hàng ghế sau đã chật kín.
Tỉnh đi học, ngủ đi làm. Cuộc sống này một giây cũng không ở nổi nữa.
Sau khi nhận công việc này, thói quen hàng ngày của cậu là buổi sáng đến lớp, ngủ trưa xuyên sách, buổi chiều đến lớp, buổi tối xuyên sách.
Khi nhắm mắt lại là Thẩm Hi, khi mở mắt ra là Kha Đinh.
Hệ thống nhắc nhở: "Trong giờ học không được ngủ quên, nếu không vào cốt truyện chỉ năm phút đã bị kéo về, điều này càng khiến người ta khó chịu hơn."
"Thấy cậu buồn ngủ như vậy, sao trong đầu không bật chút nhạc? Cậu muốn nghe [Xa Hương Phu Nhân] " hay [The Fiery Red Sarilang] ?"
Kha Đinh gục xuống bàn, nói: "Tôi muốn chết."
Cậu mở điện thoại ra và thấy hình nền là thời khóa biểu trông giống như mạt chược.
Có hai tiết chính vào buổi sáng, vi sinh lâm sàng vào buổi chiều và phẫu thuật tổng quát từ 7 đến 9 giờ tối.
Thứ Hai đến Chủ Nhật học cả ngày, chỉ có sáng thứ năm là có thể ngủ thêm một ít.
May mà tốc độ dòng chảy của hai thế giới là khác nhau, tiến trình xuyên sách có thể tạm dừng bất cứ lúc nào.
Hệ thống cũng đang xem hình nền của cậu, nói: "Sinh viên bây giờ khổ như vậy sao?"
“Lúc đó cô không khổ sao?”
“Không khổ.” Hệ thống nói: “Tôi chết năm 2009, lúc đó học đại học mỗi ngày đều chơi.”
Khi cô nhìn thấy phần dưới của thời khóa biểu, đồng cảm nói: “Ồ, vào đại học vẫn còn tiết tự học buổi tối…”
“Chết rồi liền có thể làm hệ thống?"
"Có vẻ như không phải," hệ thống vui vẻ nói: "Nhưng sau hơn mười lần bán ra, tôi có thể trọng sinh! Có thể lựa chọn thế giới mình muốn đi!"
Kha Đinh đồng cảm gật đầu: "Đồng nghiệp tốt, tôi chúc cô hạnh phúc."
Lúc 10 giờ 50 phút tối, một nhóm sinh viên từ thư viện vội vã trở về ký túc xá trước khi đèn tắt.
Thậm chí bài luận văn còn chưa hoàn thành, nhanh lên, nhanh lên!
Đang vào cuối thu, thời tiết ngày càng lạnh hơn. Một cơn gió nhẹ cũng có thể khiến người ta nổi da gà.
Không biết anh chàng nào đột nhiên nói rằng mình rất đói trong khi mọi người đang tắm rửa.
Ban đầu cậu ta không nói thì cũng không sao, nhưng một khi đã nói, mọi người đều bắt đầu cảm thấy đói.
“Pha mì gói thì thế nào?”
“Mì gói pha sẽ không ngon,” Lão Trương vừa nói vừa lau nước mắt, “Tôi thích ăn mì nấu. Phải nấu trên lửa nhỏ cho đến khi mềm, thêm giăm bông và trứng vào.”
Bạn cùng phòng bên cạnh đang lau giày, nghe Lão Trương nói vậy bụng liền cồn cào. Thức ăn cho lợn ăn ở căng tin buổi tối đã tiêu hóa hết.
"Bây giờ ký túc xá quản lý rất nghiêm, nếu không tôi đã mang cả cái nồi nhỏ..."
“Nghe nói có đàn chị dùng cốc điện, lần trước cô ấy đã lén nấu cháo thịt bò trứng, còn có thể dùng cốc đó để nấu mì.”
"Không thể nào! Bây giờ máy sấy tóc còn không được phép mang vào!"
Kha Đinh lẩm bẩm: “Không nghe thấy, không nghe thấy.” Cậu tắm nước nóng thoải mái xong lại lên giường, chuẩn bị tiếp tục ngủ và làm việc.
Lão Trương chọc cậu: “Tiểu Đinh, cậu có muốn ăn khoai lang nướng không?”
"Có người bán rong trộm bán, có thể dùng cành cây nhận hàng qua cửa sổ!"
Kha Đinh nuốt một ngụm nước miếng, quay đầu sang một bên.
"Tôi đã ngủ."
“Cậu nghĩ xem, đó là một củ khoai lang nướng từ từ trên lửa,” Lão Trương nuốt nước bọt nói, “Bên ngoài có một lớp mật ong vàng óng, vỏ ngoài hơi giòn nhưng thực ra bên trong lại mềm. Khi xé ra, bên trong vừa mềm vừa ngọt, ôi cảm giác như tan chảy trong miệng vậy..."
Chưa kịp nói gì thì Lão Trương đã bị bạn cùng phòng thô bạo kéo đi.
"Nói gì thì nói! Mua! Chạy nhanh đi mua đi!! Chết tiệt!!"