Chương 6

Thẩm Hi hào phóng đưa thực đơn cho mấy sinh viên kia, sau khi họ nhìn thấy món ăn và giá cả ghi trên menu cũng không dám gọi bất kỳ món nào ở trên.

—— Chỉ lộm dưa chuột đã 88 tệ. Đây là nhà hàng gì mà đắt quá vậy!

"Hôm nay tôi đã không thành thật, để Trình tổng và anh Thuần đãi một bữa lớn," Thẩm Hi cười nói, "Tôi sẽ không ép các anh giúp đỡ sinh viên. Điều đó tùy thuộc vào suy nghĩ của các anh. Hôm nay có thể dẫn mấy đàn em tới đây tôi đã rất vui rồi.”

“Việc nhỏ thôi.” Trình Quân Phong bình tĩnh nói: “Cậu muốn bao nhiêu, tôi đều trả.”

Mấy sinh viên nghèo vẫn không dám mở miệng, khiến Kha Đinh thầm đau lòng.

Cậu cùng bố mẹ đến nhà hàng nhân dịp sinh nhật, dù đó là món xào giá hơn mười tệ, cũng xấu hổ không dám gọi.

Nhưng hôm nay đã khác, không được mềm lòng với tư bản bóc lột!

“Vậy để tôi gọi.” Thẩm Hi sảng khoái cầm lấy thực đơn và gọi món mình thích.

“Mỗi người một phần súp chim bồ câu Quỳnh Hoa, một đĩa heo sữa nướng giòn, ừm…cá mú hấp, tôm viên thủy tinh, hả? "Nồi thạch" nghĩa là gì?"

Nhan Thuần mỉm cười nhẹ: “Thẩm tiên sinh, cậu chưa từng đến những nơi như thế này hay ăn ở nhà hàng à?”

“Bố mẹ tôi đều là công nhân, đi ăn nhà hàng rất khó.” Thẩm Hi thành thật nói: “Vậy nồi thạch có ngon không?”

Nhan Thuần định nói đùa, nhưng Trình Quân Phong đã cắt ngang chủ đề: “Phục vụ, chuẩn bị theo lời cậu ấy.”

Hắn nghe được lời này chỉ cảm thấy đau lòng.

Năm mươi vạn kia thật sự quá ít.

Hiện tại Thẩm Hi nguyện ý bộc lộ hết xiềng xích, cảm giác khoảng cách cũng càng ngày càng xa.

Nhan Thuần mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn liền nắm lấy cổ tay của Trình Quân Phong.

Đối phương vẫn đang nhìn Thẩm Hi.

Đêm nay cậu ấy muốn ăn cái gì, cứ để cậu ấy gọi.

Hệ thống đột nhiên vang lên tiếng bíp khi Kha Đinh đang tập trung báo tên món ăn: "Giá trị phòng ngự tăng lên năm!"

Kha Đinh sửng sốt một chút: "Hả?"

Cậu nhìn Trình Quân Phong, rồi nhìn đám đàn em đang cười khúc khích, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Thêm một đậu phụ Mapo (đậu phụ Tứ Xuyên), hơi cay!”

Không có cảm giác chiến thắng.

Thực sự không có cảm giác chiến thắng trong bữa ăn này.

Nhan Thuần không biết mùi vị đồ ăn, cũng không có hứng thú với những gì đang được bàn luận trên bàn ăn.

Mấy người lớn lên ở miền núi nghèo hèn muốn học y, học luật, thi thạc sĩ rồi ra nước ngoài... đó không phải việc của hắn.

Sự chán ghét vẫn chưa hiện rõ lên mặt nhưng hắn lại đáp lại một cách dè dặt, Kha Đinh đã nhìn thấy tất cả.

Hệ thống nói: “Cậu dựa vào năng lực khiến người ta héo úa.”

“Cám ơn, cám ơn.” Kha Đinh rất khiêm tốn nói: “Tôi chỉ biết ăn, không biết gì khác.”

Trình Quân Phong sẵn sàng đồng ý tài trợ, nhưng trên khuôn mặt hắn không có nụ cười nào.

Sau khi bữa ăn kết thúc, hắn sắp xếp trợ lý của mình đưa mấy sinh viên lên ô tô rời đi. Thẩm Hi đứng dậy muốn bắt xe về nhà, lại bị một trợ lý khác lễ phép ngăn lại.

Cánh cửa lặng lẽ đóng lại, trong phòng chỉ còn lại ba người.

"Ngồi đi." Người đàn ông ngồi ở ghế chính nói: "Chúng ta nói chuyện đi."

Vừa rồi Nhan Thuần còn đang thất thần liền nhướng mày, cuối cùng có hứng thú muốn quay lại chiến trường.

Kha Đinh nhìn thấy tất cả những điều này một cách rõ ràng.

Cậu biết hai người này kỳ thật có bao nhiêu phần yêu đối phương.

Điều họ bị ám ảnh không gì khác hơn là cảm giác không chiếm được.

Hệ thống: "Tôi có chút khẩn trương!"

"Có phải muốn chiến đấu? Kha Kha, tiến lên! Gϊếŧ chúng!"

Ánh sáng ấm áp từ trên cao chiếu xuống khiến chàng trai gầy gò và cô quạnh.

Cậu ngồi đối diện chiếc bàn tròn và lặng lẽ nhìn đôi tình nhân đang nắm tay nhau.

"Được rồi, hai người muốn nói cái gì?"

Nhan Thuần nhìn thấy Trình Quân Phong im lặng, đầy cõi lòng áy náy mở miệng.

“Cậu Thẩm, từ thiện là việc chúng tôi thường làm, nhưng bây giờ... tôi lo lắng hơn là tình trạng của cậu."

"Người bình thường khó có thể tiếp nhận việc đột ngột bị hủy hôn ước, tôi chỉ sợ cậu sẽ quá đau lòng."

Trình Quân Phong nắm chặt tay Nhan Thuần, đan những ngón tay của họ vào nhau rồi nhẹ nhàng hỏi: “Tiệc đính hôn ngày đó cậu vẫn luôn cười. Là diễn hay là thật?"

Kha Đinh thở dài trong đầu.

"Hai người này quả là một sự kết hợp hoàn hảo. Tôi chẳng muốn làm gì với họ cả."

Hệ thống càng ngày càng khẩn trương: "Có cần thêm chút kỹ năng diễn xuất không? Tôi có thể làm cho cậu khóc trong một giây hay gì đó tương tự!"

“Ồ, không cần thiết.”

Thẩm Hi rũ mắt nhìn về phía bàn, mỉm cười hồi lâu.

"Ngày hôm đó tôi thực sự vui vẻ."

"Không, nói vui vẻ không bằng nói là hạnh phúc."

“Hai người còn nhớ hôm đó mình đã ăn gì không?"

Lông mày Nhan Thuần giật giật, có dự cảm không lành.

Cậu dùng dạ dày để hỏi à?

Lại nói về đồ ăn?

Trình Quân Phong cho là cậu muốn đổi chủ đề, cau mày nói: “Tôi không quan tâm những cái đó.”

“Tôi rất quan tâm.” Thẩm Hi ngước mắt lên, chậm rãi nói: “Anh không quan tâm, vậy tôi nhắc lại lần nữa.”

"Món ăn đặc trưng ngày hôm đó là cua tuyết."

“Nhân viên phục vụ nói nó đến từ Canada ở Bắc Thái Bình Dương, dùng rượu Thiệu Hưng cộng với gừng Đồng Lăng.”

“Một cái chân cua còn dài hơn mặt tôi. Gạch cua dùng để hấp trứng. Thịt cua dùng để nấu súp. Ngay cả nước ép từ thịt cua cũng giữ lại và dùng làm món risotto."

Trình Quân Phong nghe được những lời này dần dần mất kiên nhẫn, người đẹp bên cạnh cười lạnh, giọng điệu đáng thương nói: “Khó trách cậu không giữ được Quân Phong.”

Một con cua biển đơn thuần cũng khiến cậu ta thuộc như lòng bàn tay. Thật là bộ đáng đáng thương chưa hiểu sự đời.

Thẩm Hi rũ mi xuống, cũng mỉm cười.

“Đây là lần đầu tiên tôi và bố mẹ ăn cua tuyết”.

“Cho dù hôn ước có bị hủy bỏ, mấy chục năm sau cũng không thể ăn lại được nữa, nhưng tôi vẫn không nỡ mua nửa chiếc càng cua như thế. Ít nhất lần này có thể cùng bọn họ ăn một bữa ăn hoàn mỹ."

"Cho dù sau này tôi có kiếm được nhiều tiền và cố gắng hết sức để thuyết phục họ đi cùng, tôi cũng chưa chắc có thể vào được ngưỡng cửa đó."